12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hanbin cả đêm qua đều ngủ tại phòng của Luna, cứ sợ bạn mình lại cần gì đó.

Nhưng buổi sáng vừa mở mắt ra liền hốt hoảng.
Không biết Luna đã thức dậy từ bao giờ mà cứ ngồi trên giường nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt có chút rùng rợn.

"Làm sao cậu quen được Taerae?"

Vừa tỉnh dậy nên có chút mơ màng, bất quá lời nói của Luna nghe thật nghiêm trọng, thái độ cũng khác hẳn hằng ngày.

"À, tớ gặp anh ấy ở công ty, có chuyện gì sao?"

Nghe đến đây, sắc mặt Luna mới hoà hoãn lại được chút ít, cô nhìn Hanbin mỉm cười.

"Thế à? Hôm qua đẩy ngã cậu, thật xin lỗi nhé! Tớ say quá!"

Luna xoa xoa lấy hai huyệt thái dương, hôm qua bị chuốc nhiều quá đến giờ vẫn còn nhức đầu dữ dội.

Thấy cô bạn trở lại bình thường, Hanbin thầm nghĩ chắc là tác dụng phụ của rượu thôi, nghĩ thế cậu lại đùa giỡn.

"Ai nha! Cái mặt xinh đẹp của tớ bị bầm tím rồi cậu phải làm sao đây nha?"

"Ôi tớ còn đánh cả cậu nữa à, thật xin lỗi, lát tớ trang điểm cho cậu...."

"Người ta không thích,....."

----------
Những ngày sắp tới đây Hanbin đều phải đến trường nên tạm thời công việc phiên dịch đều được trao đổi qua email.

Cái cục máu bầm to đùng ngay bên mắt cũng thành tiêu điểm bàn tán của mấy thanh niên không có việc gì làm.

Học xong năm này sẽ lấy được bằng cao đẳng, nhưng mà công việc văn phòng vốn không phải là công việc mơ ước của cậu.

Thời trang....cậu cảm thấy hứng thú hơn nhiều.
Nhưng cái ngành thời trang này muốn đi cũng không phải dễ, Hanbin cuối cùng cũng quyết định chọn một cái ngành an toàn, dễ dàng hơn để sớm ngày giúp đỡ được cô nhi viện.

Đang ngồi học bỗng dưng điện thoại rung vài cái, Hanbin lén mở ra coi phát hiện có số lạ gọi đến nên không muốn bắt máy. Nhưng người đầu dây bên kia cũng thật kiên nhẫn, gọi đi gọi lại đến mấy cuộc nên Hanbin đành phải bắt máy trong tình trạng lén lút.

Thầy đang giảng đến đoạn quan trọng, cậu thực không muốn bỏ lỡ.

"Alo?"

Hanbin cúi thật thấp người xuống, nói thật khẽ nhưng vẫn gây sự chú ý của những học sinh xung quanh.

"Này, tại sao không bắt máy?"

"Tôi có quen anh đâu mà bắt máy?"

Hanbin có chút bực mình, gọi điện đúng lúc người ta đang bận đã vậy còn nói chuyện kiểu ra lệnh nữa chứ, anh ta nghĩ mình là ai. Huống hồ chi còn không quen biết.

"Cậu thậm chí còn không lưu số sếp của mình?"

"..."

"Tại sao không đến công ty?"

BonHyuk có chút gắt gỏng, thật ra hắn làm vậy đều có lí do cả.

"Tôi đang học, anh không coi hồ sơ à?"

Hanbin vừa nói dứt lời liền nghe tiếng cúp điện thoại, đúng là cái con người không biết nói làm sao, nghĩ kĩ lại Taerae kia vẫn còn tốt chán.

Không lâu sau đó điện thoại lại rung, vẫn là số của cái tên đó, Hanbin nhất quyết không nghe.

Cứ như vậy vài lần, điện thoại không rung nữa, lần này lại là tin nhắn.

- Em xuống ngay chỗ sân khấu ngay cho tôi

Trời ạ, chẳng lẽ hắn ta thật sự xuất hiện ở sân trường sao?

Không được rồi, nếu hắn ta mà bị phát hiện chắc chắn sẽ bị bắt lôi ra, phải xuống.....

Khoan đã, nếu như hắn ta bị lôi đi.......vậy cũng tốt!

Nghĩ thế, Hanbin quyết định ngồi lại học, nhưng những câu nói của giáo sư dường như vào tai phải thì liền ra tai trái. Ánh mắt không tự chủ được mà nhìn qua bên ngoài cửa sổ.

"Xin lỗi giáo sư, em có việc cần ra ngoài gấp!"

Hanbin thầm mắng bản thân mình ngu ngốc, cuối cùng cũng phải chạy lon ton làm theo lời của tên BonHyuk đại xấu xa.

Nhưng mà mình trễ như thế này mới xuống có khi nào hắn ta trừ lương không?

Nghĩ vậy nhưng bước chân không dừng lại cho đến khi Hanbin có mặt tại sân khấu, lúc này cậu mới cảm thấy quyết định của mình có bao nhiêu sai lầm.

BonHyuk vẫn đẹp trai ngời ngời đứng đó, nhưng là cùng với một đám nữ sinh khác đang vây quanh hắn, đứng từ đây cũng có thể thấy mấy mẹ bánh bèo đang cạ bộ ngực của mình vào cánh tay hắn.

Cảm thấy khó chịu vô cùng, Hanbin hậm hực định quay về thì sau lưng vang lên tiếng nói của BonHyuk.

"Lại đây!"

Hử, xung quanh toàn nữ nhân thì còn kêu cậu lại làm cái gì chứ?

Nhưng mà cũng chưa chắc là hắn đang gọi mình, ở đó có bao nhiêu cô cậu cơ mà.

Bên này BonHyuk cảm thấy rất khó chịu, nếu là bình thường hắn đã không ngại hất hết mấy thứ phụ nữ dơ bẩn này ra nhưng nghĩ họ cũng là bạn học của Hanbin nên mới kiềm chế lại. Vậy mà hắn kêu cậu xuống thì rất lâu mới xuống, không những thế bây giờ còn muốn quay đi.

Thấy Hanbin không quay lại, BonHyuk gạt những người xung quanh ra, sải bước chân dài của mình đến chỗ Hanbin. Nắng kia chói chang nhưng tựa như chỉ làm nền cho BonHyuk hắn, hắn tự tin, mạnh mẽ tấn công đối phương.....

"Này, tôi gọi. . . ."

Hắn xoay người cậu lại, bất giác khoảng cách giữa hai gương mặt gần trong gang tấc.

Hanbin có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, nhìn gương mặt hoàn mỹ của hắn, nhìn từng giọt mồ hôi rơi xuống vì đứng đợi mình.

Trong lòng cậu bất giác dâng lên một cảm xúc, đó là hạnh phúc. Gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Hanbin, nhìn gần như thế này không phải lần đầu tiên nhưng hắn vẫn muốn nhìn mãi.

Hắn thật sự rất thích cái nét đẹp này của cậu, son phấn kia là thứ khiến hắn chán ngán nhất.

"Khoan đã, mắt em làm sao như thế này?"

Bàn tay hắn áp gần lại gương mặt Hanbin hơn, dù cho vết bầm ấy đã được che lại bởi lớp mỹ phẩm nhưng hắn vẫn có thể nhìn được.

"Có làm sao!"

Hanbin cúi mặt xuống, có thể không ai biết lúc này Hanbin đang có biểu cảm gì, nhưng tác giả biết tất, cậu ấy đang cười =))))

Nhưng mà bỗng dưng BonHyuk lại kéo mặt của Hanbin lên, khiến cậu đang cười cũng phải cắn môi đến suýt chảy máu.

"Anh làm cái gì vậy?"

Đúng rồi, hắn đang làm cái gì vậy? Chắc là....không phải, hắn chỉ là đang muốn cưa đổ cái tiểu yêu tinh này thôi, không còn ý nghĩa gì khác.

Bỗng dưng BonHyuk buông ra, hắn hắng giọng một cái, dường như để lấy lại sự điềm tĩnh vốn có hàng ngày.

"BonHyuk, cậu ta là ai vậy?" Cô gái đứng đầu, người có bộ ngực vĩ đại đó bỗng dưng lên tiếng.

"Cô chẳng phải là bạn học của Hanbin sao?" Lúc nãy, hắn nói muốn tìm Hanbin thì cô ta liền tự nhận mình là bạn học của Hanbin, bây giờ lại....

"Cái gì? Cậu ta tự nhận là bạn học của em để tiếp cận em sao?" Cô ả kia chính là Park Yona của Park gia đây mà, nổi tiếng hóng hách, chanh chua.

Bên này Hanbin còn đang lơ ngơ không hiểu thì đã nghe thấy tiếng quát âm trầm của BonHyuk.

"Cô tốt nhất nên câm cái miệng lại, còn nữa, lòng tự trọng của cô để ở đâu khi gọi thẳng tên người đàn ông lần đầu mới gặp?" Giọng nói của hắn tạo cho người ta áp lực lớn đến mức Hanbin còn phải giật bắn mình, nhưng bên Yona thì cô ta muốn rụn rời cả đôi chân, ánh mắt của BinHyuk chắc chắn sẽ khiến cô ta không thể quên dễ dành.

"Em đi theo tôi!"

Còn Park Yona sau khi phát hiện bản thân thế nhưng lại bị bại trận trước Hanbin thì vô cùng tức giận đến mức dậm chân, tính ra cô ta được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình vẫn như con nít. Điện thoại trong tay xuất hiện cuộc gọi, sắc mặt cô ta bỗng trở nên xanh mét sau đó hậm hực rời đi.

Những người còn lại thấy sự đáng sợ của BonHyuk thì cũng rời đi, trong lòng thầm nhủ anh em Koo gia thật khác biệt nga.

"Tối qua đi đâu?"

BonHyuk nhẹ nhàng hỏi, nhưng thật ra hắn đã biết toàn bộ, chỉ là muốn cậu nói cho hắn nghe.

Nhìn BonHyuk, Hanbin vẫn còn có chút sợ hãi, hắn đã hỏi như vậy chắc chắn là biết hôm qua mình đi đâu rồi, nếu còn nói dối thì hậu quả khôn lường.

"Tối qua, bạn của tôi ở club say quá mức nên có người gọi điện báo tôi đến đó cô ấy."

Sau khi nói xong, BonHyuk cũng không có biểu hiện gì nhưng hắn đang có cảm giác thoả mãn khi hoàn thành bước 1 thuần phục con mèo này.

"Bạn của em là ai? Có thân tới mức đó không?"

Thấy BonHyuk cũng không có nổi giận, Hanbin cũng cao giọng hơn.

"Tất nhiên là thân rồi, cô ấy là Luna ,cực kì tốt với tôi!"

Bỗng dưng trong lòng BonHyuk xuất hiện một nỗi lo khác, Yang Luna nhà Yang  gia này không hề đơn giản, nhất là khi Hanbin ở bên mình....

"Được rồi, BonHyuk anh đến đây chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?"

BonHyuk nhìn Hanbin có chút kì lạ, chuyện này không đơn giản như những gì cậu nghĩ.

"Hanbin tôi nghĩ cần phải nói với em chuyện này!"

Thái độ nghiêm túc đó khiến Hanbin cũng không dám lơ là. BonHyuk thở dài một tiếng, tuy Hanbin là một người mà hắn rất muốn giữ lấy nhưng cuộc đời của hắn quá mức phức tạp, liệu cậu có thể đặt chân vào không?

"Trước khi đó, tôi muốn em cùng đi đến chỗ này với tôi!"

Nói dứt lời, hắn liền kéo cậu đi lên xe, Hanbin bối rối, nhưng hắn, còn bối rối hơn cậu rất nhiều.

Hắn chưa từng nghĩ Hanbin là như thế nào ở trong lòng hắn nhưng nếu bây giờ còn không nghĩ.....

Ngoan xinh yêu Binieeeee(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro