Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gã tỉnh dậy trong một căn phòng lạ hoắc, kim truyền đã rút từ đêm qua để lại trên tĩnh mạch một chấm đỏ sậm. Hanbin ngủ gục trên chiếc ghế sofa đặt cạnh giường, đôi chân trần co lại trên diện tích nhỏ hẹp. Bun có lẽ đã đi học từ sớm, túi đồ ăn anh mua về nguội ngắt trên mặt bàn. Hyuk giữ lấy cánh tay bị thương của mình, từ từ ngồi dậy. Gã chậm rãi tiến tới bên cạnh người kia, chạm khẽ lên sống mũi cao thanh tú. Đôi lông mày của Hanbin vẫn hơi nheo lại từ tối hôm qua, cánh tay gối trên đầu nắm chặt một góc chiếc khăn mặt trắng tinh.

"Hyuk?"

Cái vuốt ve đánh thức anh khỏi giấc ngủ mơ màng. Hanbin ngay lập tức ngồi phắt dậy, vội vã đưa tay đỡ lấy eo gã. Khuôn mặt anh thoáng chốc đã đầy lo lắng, dưới đáy mắt những cảm xúc cứ lẫn lộn vào nhau.

"Sao lại đứng ở đây?", Hanbin cuống quýt ấn Hyuk lại xuống giường, "Đừng hoạt động mạnh, vết thương sẽ chảy máu mất."

"Không chảy máu nữa đâu.", gã mỉm cười, nắm lại bàn tay bối rối của người kia đang quơ loạn trong không trung, "Sao không lên giường ngủ? Nằm ở sofa co quắp như thế mỏi lắm."

Nói đoạn, Hyuk đưa tay ấn nhẹ vào lưng anh. Cảm giác cơ thịt giãn ra dưới bàn ta gã khiến Hanbin khẽ ưỡn người, khuôn mặt dần dần thả lỏng.

"Sợ là chạm vào vết thương của em.", anh ngượng ngùng cười, "Ngủ đâu mà chẳng được?"

Không khí giữa hai người bỗng dưng hơi gượng gạo. Hanbin cúi đầu, đôi mắt đảo trên nền nhà lát bằng gỗ bóng. Bàn tay gã đan lấy năm ngón tay hồng hào của người kia đầy dịu dàng, nhẹ nhàng siết lấy để cho hơi ấm từ hai bên quấn chặt lấy nhau. Anh cũng không nói gì, ánh mắt chỉ lẳng lặng rơi trên cái nắm tay đầy tình tứ đang đặt trên đùi mình.

"Xấu hổ à?", Hyuk hỏi, răng nanh lại một lần nữa lộ ra, "Còn nhớ hôm qua Hanbin nói gì với em không?"

"Nhớ.", anh gật đầu, dè dặt ngước lên khuôn mặt người bên cạnh, "Vậy..."

"Vậy là chúng ta ở cạnh nhau rồi.", gã hôn lên mu bàn tay anh, đôi môi mềm mại áp lên da thịt như nhung lụa, "Theo đuổi Hanbin khó khăn thật đấy."

Hyuk dùng cánh tay không bị thương quàng sang vòng eo mảnh dẻ kia, kéo chủ nhân đang mặt đỏ tía tai của nó ngồi lên đùi mình. Gã hôn phớt lên má anh, đôi mắt toàn là một vẻ thỏa mãn đầy lộ liễu. Hanbin nắm chặt lấy hai đầu gối của mình, trong lòng run rẩy với những suy nghĩ vẩn vơ đang kéo đến. Mùi hương trên cơ thể kia nồng lên như một lọ tinh dầu lớn vừa đổ xuống người, mà tình yêu lúc này hệt như một mồi lửa lớn.

Chỉ cần không cẩn thận, chắc chắn sẽ cháy to.

"Chúng ta đi tắm đi.", kẻ kia kê cằm lên hõm vai gợi cảm trước mắt, hơi thở gã phả lên yết hầu anh chậm rãi như đang âu yếm, "Người em bẩn, khó chịu quá."

"Nhưng... nhưng vết thương này không thể dính nước.", Hanbin vội vã lắc đầu, "Anh lau người cho em, được không?"

"Em giơ tay lên là không dính thôi, có gì mà khó?", gã nói, giọng điệu hơi nhão, "Nhé?"

Hanbin chịu thua trước sự nài nỉ của người trước mặt, cũng chỉ đành lấy ra từ trong tủ một chiếc áo choàng tắm lớn. Quần áo của cả hai người từ đêm qua đã dính không ít máu, may sao đám thuộc hạ của Gia Tộc Kang cũng nhanh chóng chuẩn bị đồ sẵn trong phòng. Anh đi vào trong phòng tắm, xả nước nóng xuống chiếc bồn lớn. Hơi nước ẩm ướt và nóng nực bốc lên dưới ánh đèn vàng vọt, mùi xà bông thoang thoảng hương hoa khiến cả không gian như đang uốn éo.

"Thơm thật.", gã đột ngột xuất hiện sau lưng anh, bóp nhẹ lên cái eo đã hơi đầy đặn, "Hanbin cũng tắm luôn đi."

"Đợi tắm xong cho em rồi anh tắm sau.", Hanbin đưa tay gỡ mấy nút áo trên cơ thể người kia, "Nhanh thôi mà."

Hyuk không nói gì, ánh mắt gã lướt dọc xuống nếp gấp rộng trên cổ áo phông trước mặt. Làn da mịn màng ẩn hiện dưới lớp vải mềm, hai điểm nhỏ trước ngực cũng nhô lên như mời gọi. Bàn tay đang cởi áo thi thoảng lướt qua da thịt còn đang nhạy cảm sau giấc ngủ dài, bên dưới chưa gì đã rục rịch có phản ứng.

"À...", Hanbin bối rối gọi, hai vành tai đỏ ửng, "E-Em tự cởi quần được không?"

"Ơ?", gã nhướn mày, làm ra một điệu bộ ngạc nhiên tột độ, "Cái gì trên người em Hanbin cũng thấy hết rồi, không bằng anh giúp người bệnh này cởi nốt luôn đi?"

Cả quá trình diễn ra khiến anh cảm thấy như bị lừa. Rõ ràng là còng lưng tận tình chăm sóc gã mà chẳng hiểu sao lại biến thành mình không còn mảnh vải nào che thân, tóc tai lẫn da thịt đều ướt đẫm nước. Hanbin xoa đi những vết máu khô trên cổ người kia, cẩn thận vốc chút nước dội qua cho sạch. Hyuk hình như rất hưởng thụ quá trình này, đôi mắt nhắm hờ còn viền môi thì nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

"Thoải mái ghê.", gã thở ra một hơi dài, "Nhưng vẫn còn có chỗ chưa thoải mái lắm..."

Nơi bên dưới đã cương cứng sau những va chạm của da thịt nãy giờ qua làn nước ấm. Hanbin vội vàng xả sạch bọt xà phòng còn sót lại trên cơ thể hai người, túm lấy chiếc khăn tắm lớn quấn lên vai gã. Nước nhỏ xuống từ hai mái tóc đang ướt rượt, uốn éo qua tấm lưng cong. Hyuk hài lòng nhìn biểu cảm của người đang bối rối trước mắt mình, kéo giật tay anh xuống bộ phận bên dưới.

"Em...!", Hanbin thốt lên vì bất ngờ. Thứ đang rục rịch kia cạ qua những ngón tay mềm mại của anh, dịch thể nhớp nháp cũng tiết ra không ngừng. Gã nở một nụ cười xấu xa, ép cả hai cơ thể sát vào nhau, "Cứ thế này thì khó chịu lắm đó, người yêu xem thế nào... giải quyết giúp em đi?"

"Giải quyết kiểu nào được?", anh ái ngại lắc đầu, muốn lùi ra khỏi cơ thể đang căng dần vì dục vọng kia, "Không làm đâu, em đang bị thương..."

"Dùng miệng được mà?", gã ngồi xuống phần thành bồn tắm còn khô ráo, "Em đã thèm khát cảm giác này lâu lắm rồi."

"Anh không có kinh nghiệm, sợ làm đau em.", Hanbin vẫn cố gắng từ chối, "Để từ từ học đã..."

Hyuk liếc nhìn cái mông tròn lẳn đang nằm ngay giữa tầm mắt, bàn tay lướt xuống bóp mạnh một cái. Người kia ngay lập tức nhảy dựng lên, lùi ra sau mấy bước.

"Tha cho anh lần này.", gã bặm môi, "Đợi tay em khỏi đi, xem anh còn từ chối kiểu gì được."

Khó khăn lắm hai người mới mặc được bộ quần áo chỉnh tề, bữa sáng cũng đã được chờ sẵn trước cửa phòng. Người phục vụ trẻ măng đẩy xe đồ ăn vào tới cạnh bộ sofa, nửa ngồi nửa quỳ xếp lên những chiếc đĩa cùng lồng bánh vô cùng tinh tế. Hanbin ngồi ở một góc giường, giương đôi mắt nhìn đống thức ăn đầy mùi tiền kia cứ lần lượt xuất hiện trong tầm nhìn.

"Cậu Sanghoon sẽ tới đây vào hai giờ nữa, sau cuộc họp tuần của Gia Tộc Kang vào mỗi thứ hai.", cậu phục vụ lễ phép cúi đầu, "Tôi xin phép ra ngoài."

Hanbin sà tới trước đống đồ ăn dường như đang tỏa sáng lấp lánh, hai con ngươi sáng quắc như đèn pha oto. Những chiếc sandwich cá hồi hun khói bé xíu được xếp trên đám rau thơm lạ hoắc một cách đầy tinh tế, đĩa xúc xích có lẽ là đồ thủ công cắt đều tăm tắp cạnh mấy lát bơ óng ánh mềm mại. Anh cầm lấy một miếng bánh, đưa tới trên miệng người đang thong dong ngồi xuống ghế sofa:

"Mau ăn thử xem?"

Gã há miệng, nhanh như chớp ngậm lấy cả đầu ngón tay của người kia lẫn chút thức ăn tinh tế. Đầu lưỡi bên trong đảo một vòng, quét qua phần da mềm mại.

"Úi!", Hanbin ngơ ngác, "Cắn vào tay anh rồi!"

Từng lượt từng lượt đồ ăn được anh đút tới, gã cũng nhẩn nha đón nhận sự phục vụ đặc biệt kỳ công này. Hanbin nhét một miếng sandwich vào miệng, tấm tắc khen:

"Ngon thật đấy, không biết có đắt không nhỉ?

"Không đắt, nếu anh thích thì chúng ta mua về một ít.", gã cầm cốc trà còn hơi bốc khói lên nhấp một ngụm nhỏ, lại cười cười, "Nhưng thú thật, mấy thứ này nguội ngắt. Em thà ăn mì tôm Hanbin nấu còn hơn."

"Bậy bậy.", anh lắc đầu, cắn một miếng bánh ngọt mềm như bông, "Anh làm gì có tiền mà nấu mấy thứ nhiều dinh dưỡng như vậy, mì ăn liền cũng đâu có tốt cho sức khỏe?"

"Quan trọng là người nấu, không phải đồ ăn.", Hyuk với lấy cuốn tạp chí bên cạnh, đặt mở trên đùi mình. Gã lật giở những trang giấy được in màu cầu kỳ, đôi mắt lướt trên đám chữ đang xếp ngay ngắn và đống ảnh minh họa đầy đặc sắc. Hanbin lúc này cũng đã ăn no, ngượng ngùng cười hỏi:

"Có thể mua về một ít cho Bun không nhỉ? Thằng bé chưa được ăn mấy thứ này bao giờ đâu..."

Hai người nói chuyện một hồi lâu, lúc này từ bên ngoài đột nhiên truyền tới mấy tiếng gõ cửa. Hôm nay chỉ có mình Sanghoon tới. Hắn khoác ngoài chiếc áo bằng da lộn màu đen, gót giày khoan thai gõ trên nền gỗ.

"Khoẻ chưa?", kẻ đối diện mỉm cười, rất tự nhiên mà ngồi xuống đệm giường êm ái, "Làm người đẹp bên cạnh khóc sướt mướt cả một đêm, vệ sĩ bên ngoài đều nghe thấy hết rồi."

Câu bông đùa của Sanghoon khiến Hanbin hơi ngượng, cúi mặt xuống khuấy loạn ly nước ép còn lóc cóc đá.

"Đừng trêu nữa, người đẹp này cũng dữ dằn y như người đẹp nhà ông đấy.", Hyuk bật cười, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, "Thằng hôm qua xử lý thế nào rồi?"

"Bốc hơi ngay trong đêm.", hắn lấy ra từ cặp táp một xấp tài liệu dày, "Điều tra được đều có liên quan tới đường dây cầm nguồn gỗ, chúng nó đã cấu kết với nhau từ hai tháng trước rồi. Gia Tộc Kang cũng cùng lúc phát hiện được nội gián, đang chờ kết quả hỏi cung."

"Thị trường hôm nay cũng biến động lớn, cổ phiếu ngành gỗ và xuất khẩu đang được đẩy giá lên rất cao.", gã quay ngang điện thoại, đôi mắt tập trung vào những biểu đồ đủ màu, "Điều này làm tăng sự chú ý của nhà đầu tư nhỏ lẻ lẫn doanh nghiệp lớn. Bọn lái đang cần tiền, chúng tổ chức huy động vốn sớm hơn chúng ta tưởng. Lô gỗ đó giá trị quá lớn, nếu bây giờ có tin xấu thì ngay lập tức mũi dùi của dư luận sẽ hướng về các bên có liên quan."

"Là chúng ta.", Sanghoon nói, "Gia Tộc Kang hiện đang có một nhóm theo sát lô gỗ đó, hiện giờ còn đang trên biển, cách đây khoảng hai ngày đi tàu. Chúng chắc chắn sẽ tung tin tàu chìm để biến lô gỗ đó thành gỗ không có nguồn gốc, sau đó tuồn ra thị trường chợ đen. Một mũi tên trúng hai đích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro