Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã qua một tuần từ hôn lễ long trọng còn có đêm tân hôn đáng sợ đó. Bởi vì sức khỏe tiêu hao quá độ, ở ngày thứ ba Hanbin cũng không có về nhà mẹ ruột, mà mẹ cũng chỉ gọi điện thoại đến nói: Không sao, muốn cậu nghỉ ngơi thật tốt, khi nào rãnh lại về.

Hôm đó sau khi tỉnh lại ở phòng tân hôn trong khách sạn, Hanbin phát hiện chỉ có một mình mình cô đơn nằm trên chiếc giường rộng lớn, mà người chồng mới cưới danh chính ngôn thuận của cậu đã không thấy bóng dáng, trên đất chỉ còn lễ phục xốc xếch của cậu, còn có đồ lót bên cạnh. Hanbin quấn chăn ngồi dậy, ánh mắt sợ hãi cẩn thận quan sát căn phòng yên tĩnh đến dọa người, cho đến sau khi xác định anh không có ở đây, trái tim đang lơ lửng rốt cuộc cũng buông lỏng xuống.

Bọc cái mền thật dài, Hanbin muốn mặc quần áo nhưng hai chân vừa chạm đất, giữa hai chân lại co rút đau đớn làm cậu hoàn toàn không có cách nhúc nhích, lảo đảo một cái, cả thân hình nặng nề ngã nhào xuống đất, cũng may trên đất trải thảm lông mới không làm cậu bị thương. Thế nhưng tiếng vang rất nhỏ vẫn làm kinh động đến thím Choi đang ở bên ngoài chờ cậu tỉnh lại.

"Thiếu phu nhân, cậu đã tỉnh rồi sao? Không sao chứ? Xin lỗi, tôi thấy cậu vẫn đang ngủ say nên không dám vào thu dọn đồ đạc, sợ quấy rầy đến cậu."

Thím Choi là một nữ đầu bếp đã làm việc ở nhà họ Koo nhiều năm, tuổi cũng xấp xỉ 50, rất được mọi người ở nhà họ Koo quý mến. Bây giờ Koo Bonhyuk không muốn để Hanbin đến nhà họ Koo ở nên đặc biệt điều bà đến đây chăm sóc cậu. Lúc Hanbin cùng Eunchan về nhà, thím Choi cũng đã gặp qua Hanbin, mặc dù đối với chuyện cậu kết hôn với đại thiếu gia tuy không hiểu, nhưng không phải chuyện bà nên hỏi, bà sẽ không lắm mồm dù nửa câu, cho nên đây là nguyên nhân mà Koo Bonhyuk chỉ định muốn bà tới.

"Thím Choi.....sao lại là thím?"

Hanbin dây dưa với cái mền nửa ngày, dưới sự giúp đỡ của thím Choi đã lộ ra được nửa cái đầu, khi thấy thím Choi lại kinh ngạc há hốc mồm.

"Thiếu phu nhân, đại thiếu gia bảo tôi đến chăm sóc cuộc sống thường ngày của cậu, tôi giúp cậu mặc quần áo trước rồi rửa mặt sau đó đưa cậu về nhà thiếu gia."

Thím Choi cầm quần áo mà thiếu gia bảo bà mang tới, kéo ra cái chăn trên người cậu ra, lại bị những dấu vết trên người cậu làm khiếp sợ đến không thể khép miệng, tình huống dữ dội như vậy chỉ có thể hình dung bằng một chữ "thảm", đại thiếu gia thoạt nhìn thuộc về dạng cường thế nhưng sẽ không đến nỗi thô lỗ như vậy chứ? Khó trách thiếu phu nhân lại ngủ cả ngày cũng không tỉnh.

"Thím Choi, con tự làm được rồi! Con muốn đi tắm trước!

Hanbin biết dấu vết trên người mình có thể dọa thím Choi sợ, ngay cả cậu cũng không thể tin cái cơ thể đầy dấu vết xanh tím này là thân thể của mình. Anh ta sao có thể đối đãi thô bạo với cậu như vậy chứ? Vừa nghĩ đến đôi mắt lạnh lẽo và hơi thở ngạo mạn đó cậu đã không muốn nhớ lại nữa, nếu sau này anh vẫn thô lỗ như vậy cậu làm sao chịu được? Nghĩ đến hai người dây dưa lâu như vậy có thể có con hay không thì tim lại nhói đau. Cậu không muốn có con của anh ta, không muốn có con của ác ma, phải làm sao bây giờ?

"Thiếu phu nhân, tôi giúp cậu." Thím Choi không tiện nói thêm gì, dù sao cũng là chuyện của chủ nhân.

"Con tự làm được rồi."

Sau khi đổ đầy nước, Hanbin viện cớ đuổi thím Choi ra. Dù gì cậu cũng là con trai, đối với thím Choi vẫn e ngại. Hơn nữa cậu cũng muốn một mình suy nghĩ thật tốt nên làm cái gì bây giờ.

"Vậy tôi ra bên ngoài chờ, có chuyện gì cậu cứ kêu một tiếng, tôi sẽ đến ngay." Trước khi đi ra, thím Choi vẫn không quên dặn dò.

Sau khi tắm xong, Hanbin mặc quần áo mà thím Choi đã chuẩn bị trước rồi cùng thím Choi ngồi lên chiếc xe đã sớm chờ trước cửa khách sạn. Thì ra là đã gần chạng vạng tối, rốt cuộc cậu đã ngủ bao lâu? Màu vàng ráng chiều sắp tắt, rọi qua cửa sổ xe không có đóng, lẳng lặng chiếu vào khuôn mặt hơi tái nhợt của cậu, ánh mắt cũng hơi mông lung, lông mi thật dài cong rũ xuống như cánh quạt. Mới vừa rồi lúc nghe thím Choi nói không cần trở về nhà lớn họ Koo ở, lòng cậu không còn hồi hộp lo sợ nữa. Nếu về đó cậu không biết lấy mặt mũi đâu mà đối mặt với Eunchan, còn có hai trưởng bối kia nữa, quá lúng túng. Huống chi hôm đó, thái độ bất mãn của mẹ Koo đối với cậu làm cậu không biết nên chung đụng với bà như thế nào? Nhưng phận làm hậu bối cũng không thể không trở về, nhưng nếu Koo Bonhyuk không có sắp xếp thì cậu cũng chấp nhận kéo dài thêm một chút. Oh Hanbin, mày thật chẳng có gan đối mặt với mọi chuyện.

Đèn đỏ trước mặt khiến xe dừng lại, Hanbin thoáng mở mắt ra, đèn của bảng hiệu tiệm thuốc buôn bán suốt 24 giờ đã bắt đầu sáng lên, đứng yên trong mắt cậu không thể di chuyển, một suy nghĩ hình thành trong đầu cậu.

"Ông Choi, làm phiền đến đầu đường phía trước dừng lại một chút, con muốn mua ít đồ."

Sau khi vượt qua đèn xanh đèn đỏ, Hanbin đột nhiên mở miệng yêu cầu ông Choi tài xế dừng xe. Không sai, ông Choi tài xế và thím Choi là hai vợ chồng, làm việc ở nhà họ Koo đã nhiều năm.

"Thiếu phu nhân, cái này sợ rằng không tiện."

Ông Choi chần chờ một chút, xe vẫn không có ý muốn dừng lại. Đại thiếu gia đã dặn không có sự đồng ý của cậu ấy không thể để thiếu phu nhân tùy tiện ra ngoài.

"Thím Choi, tôi chỉ muốn đến hiệu thuốc mua một ít thuốc dán ngoài da."

Hanbin dứt khoát quay mặt về phía thím Choi nãy giờ không nói gì, ngoài mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, thật ra thì tim Hanbin đã đập thình thịch. Đúng vậy, cậu muốn đến hiệu thuốc mua một số thứ mà cậu muốn, nhưng thím Choi có phát hiện hay không đây?

"Thiếu phu nhân, hay là để tôi đi mua giúp cậu."

Thím Choi nghĩ đến vừa rồi thấy Hanbin toàn thân xanh tím không đành lòng, nhưng mệnh lệnh của thiếu gia bọn họ không dám làm trái, cho nên bà suy nghĩ một chút, không bằng mua giúp cậu ấy như vậy cũng không có chuyện gì

"Thím Choi tôi còn muốn mua một ít vật dụng cá nhân, nếu như không yên tâm thì bà đi theo tôi được không?"

Hanbin đã căng thẳng đến tay rịn ra mồ hôi.

"Ông Choi, vậy dừng lại một chút đi. Tôi đi với thiếu phu nhân đến đó." Thím Choi vẫn không nhịn được vẻ mặt khẩn cầu của Hanbin.

"Két" một tiếng, rốt cuộc xe dừng lại ở ven đường.

Hanbin xách theo cái túi nhỏ đi một vòng trong hiệu thuốc, chọn đông chọn tây một đống lớn thuốc bôi không cần biết có dùng đến hay không, thuốc cảm,.... hiệu thuốc bây giờ thật tốt, không chỉ bán thuốc men thường dùng, vật dụng cá nhân hàng ngày cùng nước uống cũng đầy đủ. Vừa đúng cũng đủ để Hanbin lấy đầy một rổ, nhưng thứ trọng nhất Hanbin vẫn không dám đặt vào trong giỏ xách, bởi vì thím Choi vẫn luôn theo sau cậu như hình với bóng.

"Thiếu phu nhân còn muốn mua cái gì sao?"

Thím Choi thấy Hanbin đã chọn một đống đồ, nhìn thời gian cũng sắp đến giờ phải gọi điện cho đại thiếu gia rồi.

"Cậu à, tôi cầm giúp cậu được không?"

Cô bán hàng nhiệt tình thấy Hanbin xách một rổ đầy chủ động đến giúp cậu một tay, trong lúc thím Choi nghi ngờ, Hanbin dùng kế dụ thím Choi đi.

"Thím Choi, giúp tôi lấy hai chai nước được không?"

Hanbin chỉ chỉ tủ lạnh cạnh cửa hiệu thuốc, thím Choi không có dị nghị mà bước thẳng đi qua.
__________________
Đố các cậu anh Bin muốn mua gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro