Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm hôm đó sau khi bị Koo Bonhyuk ở phòng sách điên cuồng "ngược đãi" đến ngất đi, Hanbin không biết từ lúc nào thì về lại phòng của mình, chỉ biết cậu bị đói làm thức tỉnh. Ý thức mặc dù tỉnh táo nhưng tứ chi lại bủn rủn, không cách nào nhúc nhích. Anh ta thật sự rất đáng sợ, giống như ác ma, hành hạ cậu chồng chất đến gần chết. Về sau không có chuyện gì không nên chọc anh ta, cũng không dám. Cậu không muốn lại tiếp nhận sự trừng phạt như vậy, quá nặng.

Xem đồng hồ báo thức ở đầu giường đã chỉ 11 giờ, là buổi sáng hay buổi tối? Thảm rồi, có phải đã qua 72 tiếng rồi không? Cái loại thuốc đó phải uống trong vòng 72 tiếng mới có tác dụng mà? Không được, cậu phải uống thêm một viên mới yên tâm. Có đau, có mệt mỏi đi nữa, vừa nghĩ đến chuyện thuốc tránh thai thì cả tinh thần lẫn toàn thân Hanbin cũng thức tỉnh, tay chân lập tức luống cuống mở tủ treo quần áo tìm thứ cậu muốn.

Hẳn là chưa qua 72 tiếng mới đúng. Lấy nước ấm, Hanbin ngước cổ đem thuốc nuốt xuống rồi sau đó mới vỗ vỗ bụng. Ngàn vạn không được có chuyện đó.

Cái ly trong tay còn chưa có buông xuống thì khuôn mặt tươi cười thân thiết của thím Choi đã xuất hiện ở cửa ra vào, kèm theo giọng điệu yên tâm:

"Thiếu phu nhân, rốt cuộc cậu cũng tỉnh."

"Xin lỗi thím Choi. Bonhyuk anh ấy có trách thím hay không?

Hanbin nhớ tới chuyện hôm đó, sợ người đàn ông vô tình đó sẽ trách cứ thím Choi vô tội, vậy cậu sẽ rất đau lòng.

"Đại thiếu gia không có trách tôi, sáng sớm hôm qua đã để tôi đến xem cậu."

Thím Choi giúp Hanbin vén những sợi tóc vừa đen vừa sáng trên mái tóc, quần áo trên người che dấu những vết tím bầm trên bả vai và cánh tay. Đại thiếu gia cũng không biết bị làm sao, thoạt nhìn rõ ràng chính là tao nhã lịch sự lại làm cho thiếu phu nhân thương tích đầy mình lại còn ngủ mê man trên giường lâu như vậy, cũng may đã mời bác sĩ Kang đến xem rồi, chẳng qua là bị mệt mỏi quá độ mà thôi.

"Ngày hôm qua? Thím Choi bây giờ là lúc nào rồi hả?"

Lời nói của thím Choi khiến Hanbin khẩn trương đến xoay người giữ cánh chặt cánh tay của bà. Rốt cuộc cậu đã ngủ bao lâu? Ngày đó trong thư Eunchan rõ ràng nói sẽ đi chuyến bay chiều thứ ba, vậy có phải đã đi rồi hay không? Trong nháy mắt lòng Hanbin chùng xuống.

"Thiếu phu nhân, cậu đừng gấp. Bây giờ mới là buổi trưa mà thôi, cậu đã ngủ một ngày một đêm. Rửa mặt đi rồi đi ra ngoài ăn chút gì mới có thể lấy lại sức." Thím Choi vỗ vỗ vai Hanbin nói.

"Thím Choi, vậy hôm nay có phải là ngày 23 không?"

Trong nội tâm Hanbin vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới mình không có tư cách đi tiễn anh, chưa tới giờ thì sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hưng phấn lại xụ xuống

"Đúng vậy, có gì không thiếu phu nhân? Có chuyện gì quan trọng sao?" Thím Choi không rõ chân tướng hỏi.

"Không có gì, thím Choi chúng ta đi xuống ăn chút gì đi."

Những chuyện này căn bản không thể nói rõ với thím Choi được, Hanbin cười mỉm rồi kéo thím Choi cùng đi xuống. Ngủ lâu như vậy thật là đói bụng

Hanbin không ngờ vào buổi trưa Koo Bonhyuk lại về nhà. Lúc này cậu đang ở ban công rộng lớn loay hoay cùng thím Choi chăm sóc những chậu hoa, những giọt mồ hôi hiện trên cái trán trơn bóng, cái tay nhỏ bé đeo bao tay cầm xẻng. Sau khi thấy anh không tiếng động đi tới, tay bên kia của cậu không tự giác lau trán. Anh ta sao lại nhìn cậu như vậy?

Bùn đất trên bao tay dính vào trên mặt làm cho cậu trông cực kỳ đáng yêu, đáng yêu đến khiến người ta muốn hung hăng nựng một phen. Lúc nghĩ như vậy thì tay của Koo Bonhyuk cũng đã đưa tới, phủi đi bùn đất dính trên mặt cậu, khi gần chạm được vào khuôn mặt nhỏ thì cậu lại nghiêng đầu đi, không để cho anh được như ý.

Mặt Hanbin trầm xuống, rốt cuộc anh ta muốn làm gì chứ? Về đến không nói câu nào liền muốn đụng mặt cậu. Nếu không có chuyện gì cậu muốn đi rửa tay. Cậu không muốn đứng cùng anh dưới một mái hiên, điều này làm cho cậu rất không thoải mái.

"Thiếu gia, tôi đi xuống trước."

Thím Choi vừa đem một chậu hoa hải đường đã thêm đất xong đặt lại chỗ cũ, xoay người lại thì thấy thiếu gia không biết trở về từ lúc nào, hơn nữa không chớp mắt mà nhìn chằm chằm thiếu phu nhân. Bà cười thầm trong lòng: Rõ ràng chính là thích mà lại cứ muốn dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy với thằng bé. Thì ra là đàn ông bất kể bao nhiêu tuổi khi nhìn thấy người mà mình thích thì cách làm đều giống như những đứa bé trai ở vườn trẻ, nắm tóc hoặc vẽ sách, ý đồ có được sự chú ý của người ta. Thiếu gia rõ ràng chính là loại này, chẳng qua là thủ đoạn của đàn ông so với những đứa bé thì cao hơn mấy bậc mà thôi.

"Thím Choi, chờ con với." Hanbin thấy thím Choi muốn đi, thân thể cũng muốn đi theo xuống. Cậu không muốn cùng anh đơn độc ở chỗ này

"Tôi có nói để cho cậu đi rồi sao?"

Vừa nhìn thấy cậu muốn đi, cứ như vậy ghét anh sao? Koo Bonhyuk bất mãn trong lòng kéo cánh tay của cậu, thím Choi nhìn đôi vợ chồng son cười mà rời đi.

"Anh còn chuyện gì nữa sao?"

Khuôn mặt nhỏ của Hanbin lạnh nhạt hỏi. Đối với người ức hiếp mình Hanbin làm sao cũng không cười nổi, cho dù giả bộ cũng không được.

"Không có chuyện không thể về xem cậu sao? Còn đau không?"

Koo Bonhyuk không buông cậu ra, nhìn thấy những vết bầm tím kinh người chỗ vai đập vào mắt khiến anh buồn phiền với những hành động thô lỗ của mình. Cậu sao lại dễ bị thương như vậy? Ai bảo cậu luôn chọc anh giận, làm anh không vui chứ?

"Đau anh sẽ bỏ qua cho tôi sao? Không hề cưỡng ép nữa sao?"

Hanbin không biết tại sao hôm nay mình có gan dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh. Nhưng cậu chính là không nhịn được. Hành vi của anh ta rõ ràng chính là cầm thú, rồi sau đó lại giả bộ làm người tốt.

"Cậu cứ nói tiếp đi?"

Vẻ mặt khinh thường ở trên mặt cậu cùng giọng nói có chút tự giễu khiến cho tâm trạng Koo Bonhyuk vốn tốt lại trở nên phiền muộn, cậu nhất định muốn chọc giận anh đúng không?

Tất nhiên là không rồi. Vậy còn có cái gì đáng nói, Hanbin muốn dùng sức tránh ra thế nhưng anh lại không buông. Thật là đau. Bởi vì dùng sức, vạt áo bị kéo xuống, từ trên cao nhìn xuống anh nhìn thấy hai điểm hồng còn mang theo một ít vết bầm. Chỉ là nhìn như vậy mà thôi người anh lại bắt đầu dâng lên. Koo Bonhyuk thật sự cảm giác mình giống cầm thú thật.

"Đi thay quần áo." Đáng tiếc bây giờ không phải là lúc có thể cầm thú, bọn họ phải ra ngoài liền.

"Sao lại phải thay quần áo?"

Hanbin theo hướng ánh mắt nóng rực của anh nhìn xuống, tay chân luống cuống kéo lại quần áo, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc cũng hồng lên. Sau này xem ra phải mặc áo cao cổ mới được, đặc biệt là lúc ở cùng anh ta.

"Bởi vì chúng ta phải đến sân bay." Koo Bonhyuk rốt cuộc có lòng tốt buông cậu ra.

"Sân bay?"

Hanbin cứng đờ. Đi sân bay làm gì? Chuyến bay của Eunchan là buổi chiều, nhưng còn cậu? Nghĩ đến đây khuôn mặt đỏ của Hanbin trở nên xanh. Sao anh ta có thể như vậy? Cậu cùng anh ta đi tiễn Eunchan, sẽ là cảnh như thế nào chứ? Cậu không muốn đi, không muốn.

"Sao? Không muốn đi tiễn bạn trai cũ của cậu sao?"

Koo Bonhyuk nói xong không chút để ý, thật ra thì lời vừa nói ra khỏi miệng thì anh đã tức giận. Cậu không muốn đi đối mặt như vậy sao? Anh càng muốn cậu đi. Làm cho bọn họ từ nay từ bỏ hi vọng luôn.

"Tôi không đi, không đi."

Hốc mắt Hanbin đã ngấn lệ. Tại sao lại muốn ép cậu làm những chuyện cậu không muốn? Hơn nữa lại là chuyện cực kỳ khó chịu, cậu không muốn đối mặt nhất.

"Cậu không đi, tôi sẽ lập tức ở chỗ này muốn cậu."

Âm thanh trên đỉnh đầu gần như nghiến răng nghiến lợi nói

"Anh..."

Hai hàng nước mắt theo hai gò má mà rơi xuống.

"Xem ra cậu muốn cùng tôi ở nhà làm?Không bằng bây giờ bắt đầu đi." Tên đàn ông khốn kiếp kia lúc này đã luốn tay vào áo cậu.

"Tôi đi, tôi đi..."

Hanbin dùng hết hơi sức toàn thân đẩy anh ta ra, chạy thẳng lên lầu. Thím Choi từ trong phòng đi ra thấy thiếu phu nhân mặt đầy nước mắt uất ức chạy lên lầu, mà thiếu gia đứng ở chỗ đó hình như là đang cười? Là cười sao? Thím Choi cho là mình hoa mắt.

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro