Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về đến nhà, Hanbin vuốt gò má còn nóng hừng hực, ngay trước mặt Koo Bonhyuk đóng “rầm” cửa phòng lại, khiến Koo Bonhyuk ứng phó không kịp, cứ như vậy bị nhốt ngoài cửa. Thím Choi cầm hòm thuốc theo sau cũng sợ hết hồn: Thiếu phu nhân làm sao vậy? Cùng thiếu gia ra ngoài một chuyến khi trở về mặt liền sưng lên, còn dám nhốt thiếu gia ngoài cửa?

“Mở cửa.”

Người đàn ông từ trước đến nay luôn tự phụ tới cực điểm, sắc mặt lúc này đã xanh mét, giọng điệu lạnh lùng đến làm cho thím Choi toàn thân nổi da gà. Thiếu phu nhân sao lại luôn thích chọc thiếu gia nổi giận vậy? Nhưng dường như chỉ có thiếu phu nhân mới có bản lĩnh như vậy, khiến thiếu gia từ trước đến nay tâm trạng vẫn luôn bình tĩnh, không bao giờ lộ ra ngoài giận thành như vậy? Cũng không biết là tốt hay xấu nữa.

Hanbin ném mình lên giường lớn, không muốn để ý đến tiếng gõ cửa của người đàn ông kia. Ai bảo anh ta quá đáng như vậy? Ở trường hợp như vậy còn hôn cậu, cậu biết nhất định là làm trái tim của Eunchan bị thương rất sâu, đồng thời cậu cũng biết mẹ Koo nhất định cũng hận mình đến chết. Cậu chịu một cái tát này là đáng đời? Cậu chính là không mở cửa để hắn tức chết! Hanbin lấy gối che kín lỗ tai, không muốn nghe tiếng gọi càng ngày càng lớn của người đàn ông bên ngoài.

“Oh Hanbin, tôi đếm đến ba, cậu có can đảm không ra thì cứ thử xem.”

Trong phòng vẫn không có một tiếng đáp lại, mặt của Koo Bonhyuk đã đen thui. Bởi vì tức giận, hầu kết của anh lúc lên lúc xuống. Nếu như Hanbin thấy được vẻ mặt tức giận của anh lúc này nhất định sẽ hối hận hành động hờn dỗi của mình, nhưng cậu muốn hối hận thì cũng phải đợi sau khi anh phát tiết xong cơn giận mới biết là mình lại chọc đến người đàn ông giống cầm thú kia.

Không mở, không mở chính là không mở. Hanbin mò một cái gối khác trên giường ném tới cửa, chiếc gối mềm mại đánh vào trên cửa, không tiếng động mềm mại rơi xuống đất.

“Thím Choi, xuống lấy chìa khóa dự phòng đem lên đây.”

Koo Bonhyuk nới lỏng cà vạt của mình, giọng nói đã bình tĩnh lại. Nhưng người quen anh đều biết, biểu hiện anh càng bình tĩnh chứng tỏ cơn giận càng lớn, Hanbin tự mình cẩn thận đi!.

“Vâng, thiếu gia.” Thím Choi để hòm thuốc xuống đất, lĩnh mệnh đi.

Hanbin ở trong phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong đi ra ngoài, vừa đi vừa lau tóc, tay bởi vì thấy người đàn ông ngồi trên giường mà dừng lại, khăn lông cũng theo đó mà rơi. Anh ta vào bằng cách nào? Cậu rõ ràng đã khóa trái cửa rồi mà? Nhìn vẻ mặt anh ta thật đáng sợ, cậu có phải nên trốn trong phòng tắm không nên bước ra không?

Lúc nghĩ vậy, hai chân cũng chầm chậm lui về phía sau. Cho đến....

“Muốn trốn đi đâu? Hả?”

Bóng dáng quỷ mị của anh đã đến sau lưng cậu, vòng eo mảnh khảnh bị quấn chặt. Hơi thở đàn ông bức người đã bao phủ trên đầu cậu, làm tâm thần cậu rối loạn.

“Buông tôi ra.” Đôi tay Hanbin chống đỡ lồng ngực cứng rắn của anh.

“Để tôi xem mặt cậu.” Khi Koo Bonhyuk ngồi trên giường đợi cậu đi ra, cơn giận đã tiêu tan bớt phân nữa.

“Không cần.”

Tay mang theo vết chai sần của anh ta vuốt trên khuôn mặt sưng đỏ của cậu làm Hanbin đau kêu thành tiếng.

“Thật sự đau vậy sao? Xem lần sau còn dám tát đàn ông không?” Lời nói đau lòng làm sao cũng không mở miệng nói được, chỉ còn có thể dùng những lời nói không tự nhiên này quan tâm cậu.

“Ai bảo anh hôn tôi làm gì? Đáng đời! Chúng ta huề nhau.”

Hanbin nghĩ tới chuyện này, cảm xúc lại rối loạn. Tính ra vẫn là cậu bị thiệt thòi, cậu tát một cái trên mặt anh căn bản không có chuyện gì, mà mặt của mình đoán chừng mấy ngày mới có thể bình thường lại. Mới vừa rồi ở phòng tắm cậu thấy được mình trong gương còn giật mình nữa là.

“Tôi là chồng cậu, tôi muốn khi nào hôn cậu thì hôn cậu, muốn hôn ở đâu thì hôn ở đó.”.Bởi vì giọng nói lạnh nhạt của cậu, Koo Bonhyuk cảm giác được cơn giận của mình lại bắt đầu bùng phát.

“Anh........Tôi không muốn nói chuyện với anh!!!

Nghe thử đây có phải là những lời mà con người nên nói sao? Cậu là vợ của anh, chẳng lẽ một chút tự do cũng không có sao? Nhưng anh coi cậu là vợ sao? Là đầy tớ mới đúng! Hơn nữa còn là trên giường. Cho nên hôm nay anh ta muốn làm như vậy là muốn cho Eunchan khó chịu? Sao anh ta lại xấu xa như vậy chứ?

Koo Bonhyuk nâng cái cằm của cậu lên, vết thương trên mặt cậu làm cho anh tạm thời không để ý tới cậu....Cứng rắn kéo cậu về bên giường. Hanbin cũng không tiếp tục lên tiếng, thấp mắt thấy anh mở hòm thuốc ra, sau đó lấy bông băng và thuốc nước ra nhẹ nhàng giúp cậu thoa lên. Cảm giác thuốc nước mát mát làm cậu thoải mái đến nhắm nghiền hai mắt.

Động tác thoa thuốc của Koo Bonhyuk càng ngày càng chậm, bởi vì anh bị dáng vẻ im lặng nhắm hai mắt hiếm khi xuất hiện trước mặt anh làm ngu ngơ. Mặc dù khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng nhưng trong mắt anh cậu vẫn đẹp như thế. Một đôi mắt to, vừa tròn vừa sáng, nhưng lúc này im lặng nhắm lại, chiếc mũi dọc dừa ngạo nghễ ưỡn lên đang đều đều hít thở không khí, làm cho anh yêu thích nhất vẫn là cái miệng nhỏ nhắn, vừa mở miệng là chọc anh nổi giận, đỏ thắm đến không cần bất kỳ cách làm đẹp nào. Cái miệng nhỏ nhắn này thích hợp hôn cỡ nào chứ, vừa nghĩ tới bộ dáng cậu phía dưới anh, cầu xin anh yêu kiều cỡ nào, thân thể Koo Bonhyuk đã nóng lên. Mà anh lại kháng cự không được khát vọng từ nội tâm, buông thuốc nước trong tay xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn vẫn luôn dụ dỗ anh phạm tội.

“Không cần, đau quá.”

Hanbin đẩy mặt anh ra, bởi vì anh đụng phải vết thương của cậu. Người đàn ông này có phải mọi lúc mọi nơi đều có thể động dục không? Hanbin xoay người lại, vùi mặt trong chiếc gối mềm mại, không muốn để cho anh ta đụng.

“Ngồi dậy tôi xem một chút! Nếu thật sự đau như vậy thì uống một viên thuốc giảm đau được không?” Koo Bonhyuk khó có dịp dùng giọng điệu ôn nhu như vậy nói chuyện với cậu.

“Anh tránh ra là được rồi, không cần anh lo.”

Vốn là lỗi của anh ta, sao lại muốn lôi cậu đến sân bay? Nếu như cậu không đi thì lúc Eunchan rời đi, vết thương cũng sẽ không bị anh rắc thêm muối. Nếu cậu không đi thì trên mặt cũng không cần chịu một tát này. Đây tất cả đều là lỗi của anh ta.

“Không muốn tôi lo, muốn ai lo?”

Cậu luôn là người có thể khơi lên lửa giận của anh. Người đàn ông một giây trước còn dịu dàng giây tiếp theo đã bị những lời nói của cậu làm cho nguội lạnh.

“Người nào lo cũng được, chỉ không cần anh lo.” Một chàng trai 20 tuổi trong giọng điệu tức giận dường như cũng có làm nũng. Nhưng người đàn ông đang tức giận căn bản không có để ý.

“Không muốn tôi lo, tôi vẫn mạn phép muốn xen vào, hơn nữa còn muốn xen vào đến cũng.”

Koo Bonhyuk chợt buông cậu ra đứng dậy. Cảm giác được sức nặng đè trên người cậu biến mất, Hanbin cho là anh giận quá nên đi mất, ai ngờ khi ngồi dậy lại thấy anh đã cỡi áo, lộ ra lồng ngực với những bắp thịt rắn chắc, nếu như không phải dưới tình huống như thế, Hanbin sẽ khen ngợi vóc người của anh, nhưng một giây sau thái độ của người đàn ông kia lại làm mặt cậu hoàn toàn trắng bệt như tờ giấy, anh ta không phải là muốn đối xử với cậu giống như hôm trước ở phòng sách chứ? Cậu không muốn.

Thân thể mảnh khảnh yếu ớt không tự chủ được lui vào trong góc giường, kéo chăn bao thật chặt mình.

Nhưng cái chăn mỏng manh đó không phải đối thủ của anh, hai ba cái toàn thân cậu đã hoàn toàn bại lộ trước mặt anh.

“Tôi không muốn như vậy, anh tránh ra, tránh ra đi...”

Dấu vết thâm tím trên người cậu còn chưa hết, anh lại bắt đầu gặm cắn, cậu cũng không phải điểm tâm.

Cậu từ chối khiến cơn giận của Koo Bonhyuk càng lúc càng tăng, không hề làm những động tác dạo đầu, cứ như vậy trực tiếp xông vào. Chẳng qua là anh còn chưa kịp động thân, chàng trai phía dưới cũng đã mềm nhũn không nhúc nhích. Đưa tay xem thử, thì ra cậu đã sớm hôn mê bất tỉnh.

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro