Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi có con, cuộc sống dường như yên bình hơn trước nhiều, bởi vì anh không giống như trước kia, bừa bãi muốn cậu. Ngủ đủ giấc cộng thêm việc đang mang thai, Hanbin giống như viên pha lê lấp lánh,gương mặt nhỏ mượt mà, làn da trắng mịn thêm sáng bóng, chỉ trừ hai lông mày thoáng nét u buồn ra, cả người tỏa ra một nét quyến rũ xinh đẹp đầy vẻ phong tình.

Hình như đã đi công tác gần một tuần thì phải? Hanbin mở rèm che cửa sổ phòng ngủ khiến ánh mắt mặt trời rực rỡ chiếu vào căn phòng, chiếu vào cả khuôn mặt của cậu.

Con người thật sự là động vật kỳ quái, rõ ràng là ghét anh ta đến tận xương tủy nhưng lại đáng chết nhớ rõ anh ta đã đi bao lâu rồi. Hanbin không thể hiểu nổi gần đây mình làm sao nữa, dễ dàng xuân buồn thu đau, có phải là tâm trạng đang mang thai dễ đa sầu đa cảm không? Không phải vậy, cậu không phải là đang nhớ anh ta, chỉ là có chuyện muốn trao đổi với anh thôi. Hanbin tự an ủi mình, bởi trường học đã khai giảng mà cậu còn chưa có đi báo danh. Mặc dù đã mang thai, nhưng bây giờ còn nhìn chưa thấy bụng, huống hồ thân thể cậu cũng không có gì bất thường. Chương trình học cũng không phải quá nhiều, nhưng cậu cũng không muốn tụt lại quá nhiều so với bạn học. Cho nên cậu muốn cùng anh ta trao đổi về vấn đề này. Mỗi ngày ở nhà thật sự vô cùng nhàm chán.

Nhưng cậu không biết số điện thoại di động của anh, có phải rất buồn cười hay không? Hanbin đưa tay ra kéo rèm cửa, cúi đầu tự giễu bản thân. Bình thường có chuyện gì cũng là thím Choi gọi điện thoại cho anh, cậu tránh anh còn không kịp, làm sao mà chủ động tìm anh đây? Nhưng mấy ngày này, thím Choi cũng không gặp anh thì sao? Rốt cuộc thì khi nào anh ta mới về? Nếu anh ta đi công tác một tháng sau mới trở về vậy thì cậu đâu thể đến trường kịp.

Haiz~ Một tiếng thở dài vang lên trong phòng ngủ, vọng lại một hồi lâu rồi mới tan ra.

"Thiếu phu nhân, đến giờ trà chiều rồi. Thím Choi làm món tổ yến hầm nước dừa cách thủy cậu thích nhất đây, mau tới nếm thử một chút." Khuôn mặt thím Choi vui vẻ cầm cái chén nhỏ bước vào.

"Cám ơn thím Choi."

Hanbin dừng lại dòng suy nghĩ miên man đầy hờn tủi, thỏa mãn khẩu vị của mình mới là đạo lí đúng đắn. Kể từ khi mang thai, khẩu vị của cậu cũng thay đổi không ít, trước kia rất ít ăn đồ ngọt còn bây giờ thì mỗi ngày đều phải ăn một chén mới được.

"Ăn nhiều một chút, bồi dưỡng tốt cho thân thể, về sau sinh con mới không cực." Thím Choi cười tươi, lấy thân phận người thân khuyên bảo Hanbin.

"Đúng rồi thím Choi..."

Khi tổ yến trong chén còn một nửa, Hanbin cầm cái muỗng nhìn thím Choi muốn hỏi rồi lại thôi.

"Thế nào? Mùi vị không ngon sao? Hay là lại muốn nôn?"

Thím Choi hỏi giọng khẩn trương. Gần đây tình trạng thai nghén của thiếu phu nhân đã tốt hơn trước rất nhiều, vừa rồi bà cũng đã nếm thử, không hề tanh mà.

"Không phải vậy đâu thím Choi. Con chỉ muốn hỏi khi nào anh ấy mới về?"

Hanbin hỏi trong khi tay cầm chặt cái muỗng, không dám ngẩng đầu nhìn thím Choi, sợ bị bà cười. Rõ ràng là chồng cậu nhưng lại phải thông qua người khác để biết được hành tung của anh, có phải hay không trời...

"A, thì ra là thiếu phu nhân nhớ thiếu gia. Tôi thật sự là hồ đồ. Nhưng buổi trưa, tôi có gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu không nói nên tôi cũng không hỏi. Thiếu phu nhân, không thì cậu gọi cho thiếu gia đi."

"Thím Choi, không phải như vậy. Con chỉ tìm anh ta có chuyện."

Nói xong, mặt Hanbin đỏ lên, cậu làm sao có thể nhớ anh ta chứ. Chỉ là muốn tìm anh ta nói chuyện thôi. Nhưng cậu càng giải thích, mọi chuyện càng không rõ ràng.

"Thiếu phu nhân, đều là vợ chồng, đâu có gì phải ngại ngùng. Thím Choi sẽ không cười cậu đâu."

"Thím Choi, con không có số anh ta~."

Lần trước, cậu có mua một số di động nhưng không có dùng, anh có hỏi số của cậu, nhưng chưa từng gọi cho cậu.

"Hả?" Lần này đến lượt thím Choi há mồm kinh ngạc.

"Không sao đâu thiếu phu nhân, tôi sẽ đi lấy cho cậu.". Thím Choi ngạc nhiên đến khi Hanbin cúi đầu thì lập tức đứng lậy đi lấy số điện thoại.

Cầm thật chặt tờ giấy viết số điện thoại anh trên tay, Hanbin nhìn chằm chằm vào số điện thoại, trong lòng tự hỏi:

*Có nên gọi hay không?*

Do dự khoảng nửa ngày, cậu lấy hết dũng khí gọi số máy kia. Điện thoại kết nối được thì Hanbin cảm giác được khuôn mặt mình không khỏi nóng lên, tim đập nhanh lên, gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Không cần khẩn trương, không sao đâu, trong lòng cậu tự an ủi chính mình.

Điện thoại vang lên mấy tiếng nhưng vẫn không có ai bắt máy, cậu muốn ngắt máy thì điện thoại có người nghe.

"Alô?"

Điện thoại bên kia rất yên lặng, Hanbin nhỏ giọng a lô một tiếng.

"Xin chào, xin hỏi cậu gọi điện thoại cho Hyuk có chuyện gì không? Anh ấy đang tắm, hiện không tiện nghe máy."

Điện thoại đầu kia không phải giọng Koo Bonhyuk mà là giọng của một cô gái trẻ. Đây là điện thoại của anh ta sao? Sao lại có một cô gái nhận điện thoại của anh ta? Hơn nữa cô gái ấy nói đang tắm? Vậy có phải quan hệ của hai người bọn họ không bình thường? Hanbin cầm điện thoại trên tay mà ngây ngẩn cả người, cậu thật sự không ngờ là mình lại gặp chuyện này.

"A lô? Nói chuyện đi, không thì tôi cúp máy đó." Đầu dây bên kia dường như đã không còn kiên nhẫn.

"Thật xin lỗi, tôi gọi nhầm số."

Hanbin nói xong liền ngắt máy. Trong lòng khó chịu không nhịn được liền đem điện thoại ném lên bàn, thuận tay ôm cừu bông đang đặt trên ghế salon ôm vào trong ngực. Anh ta coi đây là cái gì? Rõ ràng đã kết hôn với cậu vậy mà còn dây dưa với người phụ nữ khác bên ngoài. Mặc dù chưa từng gây ra tin đồn tình cảm gì, nhưng nghe được giọng phụ nữ tự nhiên nghe được điện thoại anh, tâm trạng Hanbin bỗng bị lay động không ít.

Anh ta có thể như vậy thì cậu không cần chuyện gì cũng phải hỏi anh ta, không phải sao? Hanbin quyết định ngày mai tự mình đến trường điểm danh nhập học.

Trong khi đó, ở nơi khác, nhìn điện thoại bị cúp, Lee Jieun lạnh lùng cười một tiếng, dùng ngón tay mảnh khảnh nhấn phím hủy, cái tên "Hanbinie" chói mắt lập tức biến mất trên màn hình.

Thật sự là ông trời đang giúp cô sao?Koo Bonhyuk chính là người đàn ông tốt mà cô đã xác định 10 năm trước, không ngờ bất cẩn một tí, anh liền kết hôn. Có điều cô nghe nói, cậu vợ nhỏ của anh cũng chỉ là một người học đại học chưa tốt nghiệp, muốn giành với cô ư? Một cái cửa sổ nhỏ cũng không có đâu. Chỉ là nếu có được người đàn ông Koo Bonhyuk này dễ dàng thì Lee Jieun cô cũng không cần tốn mười mấy năm bất thành như vậy. Lần này, cô sẽ đi những bước chậm, không phải còn có mẹ giúp cô sao?

"Jieun, vừa rồi có người gọi cho anh sao?"

Koo Bonhyuk thay xong trang phục bước ra từ phòng quần áo, giơ tay nhấc chân tỏa ra sức hấp dẫn của người đàn ông thành công, không thể ngăn cản. Vì sao người đàn ông này lại chỉ thuộc về cái loại người như Oh Hanbin kia?

"Người ta gọi nhầm số thôi." Gương mặt Lee Jieun bình tĩnh đưa điện thoại cho anh.

"Gọi nhầm?

Koo Bonhyuk nhíu mày lại, số điện thoại này không nhiều người biết lắm, không thể nào có người gọi nhầm. Chẳng qua bây giờ anh không có thời gian đi truy cứu, thời gian gặp mặt tổng giám đốc tập đoàn K&P đã đến rồi. Đều là vì cái tên Choi MinYang chết tiệt kia, lúc lâm trận lại bỏ chạy làm anh phải tự mình ra tay, mà Lee Jieun bây giờ là trợ lí của anh.

"Koo Tổng, sắp đến giờ rồi. Chúng ta mau đi thôi." Giọng điệu Lee Jieun có chút làm nũng đắc ý. Bởi vì họ đã quen nhau vài chục năm rồi.

"Đi thôi."

Koo Bonhyuk thắt cà vạt, anh sẽ điều tra về cú điện thoại kia, những phải chờ anh giải quyết xong chuyện này đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro