Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Paris, nước Pháp.

Trong căn phòng xa hoa của Royal Plaza Hotel, toàn bộ các bức màn của cửa sổ sát sàn được mở rộng. Cảnh đêm tuyệt đẹp của Paris giống như trong mơ, lãng mạn mà xa hoa.

Thân hình cao lớn của Koo Bonhyuk đang đứng bên cửa sổ, tay cầm điện thoại, dường như rất kiên nhẫn chờ đối phương nghe máy. Từ góc độ anh đứng có thể nhìn thấy tháp Effile cùng đại lộ Montagne nổi tiếng.

Choi MinYang chết tiệt, nếu như cô ta thực sự có năng lực thì không cần tiếp điện thoại của anh. Vốn là anh đã đem việc hợp tác với tập đoàn K&P giao cho cô toàn quyền xử lí, vậy mà ngay lần đầu tiên đi đàm phán, cô lại bỏ chạy khi công việc đang dở dang, hơn nữa cũng không biết là cô đi đâu. Cho nên anh chỉ có thể khổ sở nhận lấy, ai ngờ được người phụ trách K&P lại chỉ định Choi MinYang ra mặt mới bằng lòng nói tiếp chuyện hợp tác. Điều này làm cho một Koo Bonhyuk luôn thuận lợi mọi việc trên thương trường vô cùng tức giận, không phải vì anh sợ không thể đàm phán được với người phụ trách mà ông chủ kia lại chỉ định cô gái đã bỏ trốn kia.

Hôm nay khó khăn lắm mới gọi được cho cô, điện thoại vẫn không ai nghe máy. Mẹ nó, Choi MinYang đáng chết. Cô biến mất lúc nào không biết, làm cho hành trình về nước của anh kéo dài rồi lại kéo dài, cũng không biết người con trai đó ở nhà như thế nào nữa. Đây mới là mấu chốt vấn đề. Koo Bonhyuk thừa nhận có chút nhớ cậu, dù gì cậu cũng mang thai con anh. Mấy ngày trước, khi nghe thím Choi nói cậu đến trường, anh rất là tức giận, nhưng khi nghe nói sau khi đến trường tâm trạng cậu tốt hơn rất nhiều cho nên anh cũng không có ngăn cản.

Koo Bonhyuk muốn cúp điện thoại thì bên kia rốt cuộc cũng bắt máy.

"Choi MinYang, cô chết đâu rồi? Cô đem công việc làm được một nửa giao lại cho tôi là có ý gì? Cô có biết cái hợp đồng này có ý nghĩa như thế nào với mấy năm phát triển của Koo Thị chúng ta không? Cô lại không dám nói tiếng nào mà biến mất sao?"

Không đợi người bên kia trả lời, Koo Bonhyuk mất đi tỉnh táo mà hét lớn. May là ở đây là không ai thấy, nếu không sẽ cho rằng ông chủ Koo Thị lại uống nhầm thuốc.

"Koo Tổng, không cần tức giận như vậy, cô Choi hiện đang ở nhà tôi làm khách. Còn chuyện hợp đồng thi không cần lo lắng, tôi sẽ cùng cô Choi bàn bạc. Có dịp sẽ gặp lại."

Trong điện thoại là giọng nói đàn ông mang chút âm điệu quốc ngữ, âm thanh quen thuộc như vậy không phải là người phụ trách K&P anh LOS đã gặp qua một lần sao? Tại sao anh ta lại nghe điện thoại Choi MinYang? Chẳng lẽ Choi MinYang đột nhiên trốn tránh là vì có quan hệ gì với anh LOS? Anh cũng không có cơ hội hỏi thì bên kia đã cúp máy từ sớm rồi.

Chẳng lẽ người phụ trách K&P có khuôn mặt ôn hòa kia lại có hứng thú với Choi MinYang? Có thể không chỉ là hứng thú đơn giản như vậy? Có người ở nhà anh ta làm khách cũng tốt. Cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, ngày mai anh có thể về nước. Sẵn dịp có thời gian phải đi mua quà tặng cho cậu ấy nữa. (ý chỉ Hanbin)

Mở cửa muốn đi ra ngoài, lại thấy Lee Jieun đã đợi lâu ngoài cửa.

"Jieun, có chuyện gì sao?"

Dù sao trước đây cũng là đứa em từng giúp đỡ anh, bộ dáng lạnh nhạt bình thường của Koo Bonhyuk lúc này cũng giảm bớt.

"Anh Hyuk, đã trễ thế này rồi anh còn đi đâu?"

Lee Jieun nhìn chăm chú hai lông mi Koo Bonhyuk. Cô đã tính tới mời anh cùng đi ngắm cảnh đêm Paris; mặc dù cô vẫn sống ở Pháp nhưng đi với những người khác nhau, cảm giác sẽ không giống nhau.

"Ngày mai có thể về nước, ra ngoài mua một chút đồ."

Koo Bonhyuk suy nghĩ một chút rồi nói ra, bởi vì trước đây anh chưa từng mua đồ cho ai hết, cũng không biết nên mua cái gì, không bằng để cho Jieun đi cùng.

"Là mua quà tặng cho anh dâu sao? Em không nhìn ra anh rất để ý đến anh dâu nha."

Lee Jieun đứng bất động tại đó, nghe được anh nói là mua đồ giúp người con trai kia, trong lòng cô rất giận dữ. Từ trước tới giờ anh chưa từng mua quà cho cô.

"Nếu như em không có thời gian, anh cũng không ép."

Koo Bonhyuk không quay đầu lại, đi thẳng về phía thang máy. Anh ghét nhất người khác nói bóng nói gió muốn biết suy nghĩ bên trong của mình, đặc biệt là phụ nữ. Lee Jieun cũng như vậy, anh làm gì cũng không miễn cưỡng người khác, nếu như cô không muốn thì thôi

"Anh Hyuk, chờ em một chút. Em đã nói gì đâu." Lee Jieun dẹp đi khó chịu trong lòng, liền đi theo anh.

Lại đến giờ tan học buổi chiều.

Trong khoảng thời gian này, Hanbin vui vẻ không ít, trên mặt lúc nào cũng luôn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Số lần gặp Dong WonSeok trong trường cũng ngày càng nhiều, mỗi ngày thường xuyên gặp hơn một lần, có khi ở thư viện, có lúc tự học bên ngoài, có lúc ở khuôn viên của trường. Bất luận làm chuyện gì, cậu có thể đi qua đường, thậm chí đi cửa hàng tiện lợi mua bình nước cũng có thể gặp anh. Hanbin nghi ngờ, nếu không phải chú Choi đón cậu về ăn cơm trưa, chắc cậu cũng gặp anh ở phòng ăn luôn.

Nhưng cũng vì nhiều lần gặp gỡ trùng hợp như vậy nên cậu cũng ngày càng hiểu về anh hơn. Anh du học nước ngoài nhiều năm, kiến thức chuyên môn rất rộng, hàng năm đắm chìm trong biển sách vì vậy mà cả người tỏa ra phong độ của người trí thức, tính tình ôn hòa, đối xử với ai cũng lễ độ, hòa nhã. Cho nên rất nhiều học sinh thích anh, ở trên đường thường có học sinh chào hỏi.

Một người đàn ông như vậy rất dễ làm cho người ta phát sinh tình cảm. Nếu như ban đầu không có xảy ra chuyện này, tương lai Eunchan cũng giống như Dong WonSeok vậy. Nhưng cuộc sống lại không có "nếu như", không biết bây giờ anh có sống tốt không? Hanbin không dám có bất kì sự liên hệ nào với anh, ngay cả hộp thư cũng không dám mở. Cậu sợ mình sẽ mất đi khống chế lần nữa.

Lí do cậu dễ dàng gần gũi với Dong WonSeok là vì anh có khí chất rất giống Eunchan, rất ấm áp, rất dễ chịu, làm cho người khác không tự chủ mà muốn mà muốn được hưởng chút ấm áp này, như vậy có tính là lợi dụng anh không?

Hanbin nhìn thân hình cao lớn của người con trai đứng dưới cây ngô đồng, mặt thoáng hiện lên nụ cười nhẹ. Nụ cười ấy sao lại quen thuộc đến vậy.

"Anh Dong, hôm nay sao lại sớm như vậy?" Hanbin đứng lại trước anh một mét.

"Buổi chiều anh không có lớp. Phải về nhà rồi."

Hanbin nghĩ đến chú Choi gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu tan học phải ra đây ngay. Là Koo Bonhyuk đã về, anh còn muốn chú Choi đến đón cậu rồi cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

"Hôm nay trong nhà có chuyện gì sao?" Dong WonSeok vẫn dịu dàng như giọng nói của mình.

"Dạ, em phải ra ngoài ăn cơm."

Hanbin muốn cười nhưng nghĩ đến Koo Bonhyuk thì thế nào cũng không cười được. Thật ra thì chỉ cần cậu không nói những đề tài nhạy cảm thì có thể nói là anh đối với cậu tốt không? Ít ra khi anh tức giận cũng không có ra tay đánh cậu. Chẳng qua là có lúc cách thức trừng phạt của anh làm cậu cảm thấy vô cùng trơ trẽn và khó chịu. Đối mặt với loại đàn ông này, làm sao cậu có thể mỉm cười được?

"Vậy đi trước đi. Tạm biệt."

Dong WonSeok không phải là loại người dây dưa không rõ, bọn họ bình thường gặp mặt cũng giống như mọi hôm, chào hỏi rồi tán gẫu vài câu. Nếu như Hanbin tan học sớm thì cùng nhau đến phòng tự học, chỉ vậy thôi.

"Tạm biệt."

Hanbin nhìn bóng lưng anh rời đi rồi nhẹ nhàng xoay người. Hai người cũng giống như hai đường thẳng song song vậy, không có điểm chung, dù có cố gắng như thế nào cũng không giao nhau...

Bạn bè? Làm bạn bè cũng tốt. Nhưng nếu người đàn ông kia trở lại, anh có đồng ý để cậu có bạn là nam không? Mơ đi. Xem ra, về sau không nên thường xuyên gặp mặt Anh Dong, nếu không Koo Bonhyuk sẽ giận cá chém thớt sang anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro