Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì quan tâm đến khẩu vị của cậu sau khi mang thai, bữa ăn tối bọn họ lựa chọn đồ ăn Hàn Quốc truyền thống.

Khu vực nội thành tấc đất tấc vàng, có thể chiếm giữ toàn bộ nhà hàng ba tầng có thể nói là đầu tư không ít, hơn nữa nghe nói nhà hàng này chỉ tiếp khách đặt trước một tuần lễ, không biết Koo Bonhyuk có phải quen biết với ông chủ nhà hàng này hay không, vừa tới đã chỉ định muốn một phòng VIP, lúc phục vụ kiểm tra nói rõ không có hẹn trước không thể nhận thì Koo Bonhyuk chỉ từ tốn nói một câu:

"Nói với quản lý các anh, Koo Bonhyuk muốn một gian phòng, có hay không?"

Có vài người trời sinh đã có khí thế loại này, làm cho người ta nhìn một cái cũng biết không phải là hạng tầm thường, Koo Bonhyuk vừa đúng có thể liệt vào cái loại này. Phục vụ bất kể chậm trễ, lập tức đi lên báo cáo.

Phòng ăn nhà hàng này cũng không giống như nhà hàng Hàn Quốc bình thường khác, khắp nơi là thanh âm ồn ào, náo nhiệt . Lúc này bọn họ đang ở đại sảnh nơi tiếp đãi, bên trong trang hoàng phong cách cổ xưa, lịch sự tao nhã, khắp nơi hiển rõ nét thanh tĩnh mà cũng đầy phong cách.

Từng nhóm khách không ngừng đi vào, vừa tiến vào nơi này đã lớn giọng nói chuyện, mọi người không do tự chủ để làm nhỏ âm thanh lại, cứ như vậy hùa theo.

"Nếu không chúng ta đi nơi khác ăn có được không?"

Hanbin kéo vạt áo của anh. Nếu khó khăn như vậy, cũng không nhất định phải ăn ở chỗ này. Cùng lắm cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi, không cần xem trọng như vậy.

"Có phải đứng mệt hay không? Chúng ta đến kia bên ngồi xuống đi."

Koo Bonhyuk làm lơ lời nói của cậu, cúi đầu xem kỹ mặt của cậu. Mới vừa rồi khi ra khỏi cửa, sợ thân thể của cậu khó chịu nên anh quan tâm lo lắng hỏi.

"Không phải vậy."

Đối với sự quan tâm chu đáo của anh, Hanbin thấy không quen, nhưng mà tại sao anh ta có thể làm tự nhiên được như vậy? Có phải bởi vì cậu mang thai hay không, cho nên về sau anh ta khác trước?

"Được rồi, chúng ta có thể lên nhanh thôi, có cái gì không thoải mái phải nói cho anh biết."

Koo Bonhyuk cúi đầu đem những sợi tóc rũ xuống trước mặt vén ra sau. Do thói quen cầm bút nên bàn tay anh có lớp chai mỏng, lúc lướt qua gò má cậu làm cho tim cậu không theo ý muốn đập mạnh một cái, một loại cảm giác làm cậu không nói thành lời cũng không muốn nghĩ thêm.

"Anh Koo, thật xin lỗi. Tiếp đón chậm trễ, quản lý chúng tôi nói tối nay bữa cơm này ông ấy tính tiền." Là phục vụ vừa mới đi tìm quản lý đang dùng khuôn mặt áy náy nói với họ.

"Đi thôi. Cẩn thận một chút."

Koo Bonhyuk cứ tự nhiên một tay vòng qua hông của cậu, một tay đỡ vai của cậu đi lên lầu. Cậu cũng không phải là bụng lớn đến đi không nổi để cho người khác đỡ, Hanbin thầm nghĩ trong lòng nhưng không có can đảm nói ra. Chỉ sợ mình không biết từ lúc nào lại chọc giận anh, tốt nhất không nên nói. Anh ta muốn thế nào thì thế ấy đi, cái người kia căn bản không cho phép người ta ở trước mặt anh nói không thể. Người tự cao tự phụ đều như vậy, Hanbin hiện tại đã biết.

Bữa ăn này làm cho Hanbin run sợ. Cái người đàn ông kỳ quái này chẳng những muốn toàn bộ nhân viên phục vụ trong phòng đi ra, còn để cho bọn họ ở bên ngoài coi chừng, không có sự cho phép của anh thì không được vào. Người trả tiền chính là đại gia, hai phục vụ thì mừng rỡ lại nhàn hạ, cười híp mắt đi ra ngoài.

"Như vậy yên tĩnh hơn nhiều."

Koo Bonhyuk tự tay lấy cho Hanbin một chén canh thơm ngon. Thì ra là anh ghét có người nhìn anh ăn cơm. Không nhìn ra anh ta còn có nhiều tật xấu như vậy.

Hanbin lẳng lặng nhìn anh, cởi áo khoác âu phục ra chính là một cái áo sơ mi màu trắng, cà vạt cũng bị anh mở ra. Cả người xem ra nhẹ nhõm không ít. Mà bây giờ anh ta đang cẩn thận giúp cậu thổi chén canh còn bốc hơi nóng kia, Hanbin không thể tin được người đang trước mắt này thật sự là Koo Bonhyuk, nhất định là không phải. Hay là cậu hoa mắt? Cái người luôn chỉ tay năm ngón đó làm sao có thể làm chuyện như vậy đây? Anh ta đối xử tốt với cậu giống như là yêu thương vậy? Nhưng mà sao lại có thể như vậy?

"Được rồi, có thể uống. Từ từ thôi."

Mà anh dường như cũng không ý thức được mình đang làm gì, sau khi thổi canh xong cẩn thận đặt trước mặt cậu.

"Cảm ơn." Hanbin nhận lấy cái muỗng nhỏ, đè xuống rung động trong lòng.

Hanbin cho là anh không bình thường tới đây là xong, kết quả là cậu sai. Suốt bữa ăn, anh không ngừng gắp đồ ăn cho cậu, đem đến trước mặt cậu cái chén nhỏ giống như núi nhỏ, hình như anh ta muốn cậu chết no, anh ta còn muốn cậu ăn nhiều một chút nữa. Khẩu vị bình thường của cậu cũng không coi là nhiều, mặc dù bây giờ mang thai nhưng cũng không có tham ăn đến nông nỗi này chứ? Chưa dứt, anh lại còn đeo bao tay, giúp cậu lấy hết xương cá ra rồi mới thả vào trong chén của cậu. Đây không phải làm cho người ta được yêu thương mà vừa mừng vừa lo sao?

"Thế nào? Ăn no chưa?"

Koo Bonhyuk còn mang bao tay, thấy Hanbin nhỏ giọng liền cau mày mở miệng hỏi. Không phải là người có thai ăn rất nhiều sao? Tại sao cậu ăn không có bao nhiêu?

"Em ăn không nhiều như vậy." Hanbin nhỏ giọng mở miệng nói

"Không sao, em vui là tốt rồi." Vẫn dùng thái độ dịu dàng như vậy làm cho không người nào có thể từ chối.

"Này Hyuk, thật không nghĩ tới cậu đạt tới trình độ này nha. Tới dùng cơm cũng không nói cho tôi?"

Đang muốn cởi cái bao tay ra, Koo Bonhyuk thấy người tiến vào liền nhíu mày. Thiệt là, ăn một bữa cơm cũng không yên bình. Nhất định là tên khốn Kang Minguk kia thông báo cậu ta tới, ai cũng biết người nhà họ Kang bọn họ đều là cái loa lớn.

"Hi, Hanbin. Có để ý anh ngồi chung hay không?"

Kang SeoYun đem hai phục vụ muốn ngăn cản anh kia đi ra khóa lại cửa, còn lại là một bộ cười hì hì.

"Bác sĩ Kang, sao trùng hợp như vậy? Cùng nhau ăn đi?"

Hanbin thấy Kang SeoYun thì khuôn mặt trầm tĩnh một buổi tối thế nhưng nở một nụ cười nhàn nhạt mà vui sướng.

"Đã nói không nên gọi anh là bác sĩ Kang. Lần sau đừng có gọi lầm nữa."

Người nào đó đã tự mình kéo ghế dựa ra ngồi xuống, hơn nữa cầm đôi đũa dự bị bên cạnh lên

"Hanbin, em phải ăn nhiều một chút. Như vậy thì Tiểu Bảo Bảo trong bụng mới phát triển tốt. Ăn cá thì tốt cho não Bảo Bảo, ăn nhiều một chút đi."

"Em đã ăn nhiều rồi."

Hanbin chỉ đống món ăn trước mặt giống như núi nhỏ. Không biết vì sao cùng bác sĩ Kang nói chuyện phiếm lại thấy rất thoải mái.

A, thì ra có người cũng có một ngày như thế này? Kang SeoYun nhìn đĩa ăn của Hanbin đầy thịt cá đã được chuẩn bị tốt, nét mặt biểu lộ nụ cười xấu xa, nhìn đi, chứng cớ vẫn còn ở trên tay người đàn ông có khuôn mặt khó chịu kia kìa.

Lửa giận của Koo Bonhyuk với Kang SeoYun sau khi đi vào không ngừng tăng lên. Hai người bọn họ cho anh là "người vô hình" sao? Vừa tiến đến liền liếc mắt đưa tình hay sao? Còn đối với cậu ta cười vui vẻ như vậy? Suốt cả một buổi tối, bất kể anh làm cái gì, cậu trừ cám ơn anh ra, một nụ cười nho nhỏ cũng không có, vậy mà với một người đàn ông vừa bước vào lại có thể cười ngọt đến vậy sao?

Điều này làm cho anh không cách nào nhịn được. Đột nhiên tức giận ném cái bao tay trong tay xuống, không nói một lời kéo cái ghế ra, thuận tay cầm áo khoác lên đi về phía Hanbin nói:

"Đi về thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro