Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Suốt một tuần lễ, Hanbin tự giam mình ở trong phòng, mỗi ngày trừ lúc ăn cơm, ngủ, một câu cũng không có nói. Khuôn mặt vất vả lắm mới trở nên mượt mà mà giờ ốm đi nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt không ít. Điều này khiến thím Choi lo lắng không thôi, nhưng cậu cái gì cũng không chịu nói, thiếu gia trừ mỗi ngày gọi một cú điện thoại thì người cũng không trở về. Thím Choi mơ hồ biết hai người có thể là cãi nhau, nhưng mà ngày đó thiếu gia trở về nước bọn họ không phải là cùng nhau ra ngoài ăn cơm sao? Sao mà tỉnh dậy đã biến thành thế này hả trời?

Thiếu phu nhân hỏi cái gì cũng không ra, mà thiếu gia thì bà không dám hỏi. Ai! Đôi vợ chồng son này cáu giận thật là kỳ quái.

“Thiếu gia, sao cậu lại về? Vị này là?”

Ngồi ở lầu dưới phòng khách than thở, thím Choi nghe được ngoài cửa có tiếng mở khóa, tìm theo tiếng nhìn lại thấy là Koo Bonhyuk trở về, trên mặt hiện lên nụ cười. Nhưng thấy sau lưng anh là một phụ nữ có vóc người cao gầy mà thái độ đầy kiêu ngạo, bà không cười nữa. Bà ở nhà họ Koo giúp việc lâu như vậy chưa từng thấy qua đại thiếu gia mang phụ nữ trở về, một lần cũng không có. Nhưng mà hôm nay là thế nào? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân anh cùng thiếu phu nhân chiến tranh lạnh?

“Lee Jieun.” Koo Bonhyuk không mang theo bất kỳ biểu cảm nào nói. Cũng không muốn giới thiệu thêm.

“Cô Lee, mời ngồi.”

Thím Choi không dám hỏi nhiều, lập tức đi pha trà. Người phụ nữ này thoạt nhìn là ghét liền, giống như người nào đó mắc nợ bà, bắt chuyện với bà thì nhìn không chớp mặt. Thiếu gia làm sao sẽ mang loại phụ nữ như vậy về chứ? Thiếu phu nhân vẫn đang ở nhà mà.

“Sao lại không thấy anh dâu? Đi học sao?”

Lee Jieun ngồi xuống quan sát cái này khu nhà ở độc lập tại khu vực vàng ở nội thành. Trở về nước đã lâu như vậy, trừ ở công ty, Koo Bonhyuk và cô có gặp mặt ở ngoài, ngoài ra thì không thấy bóng dáng anh đâu. Hôm nay thật vất vả ở dưới lầu mới cản anh lại, quấn quít chặt mãi mới khiến anh gật đầu cùng trở về một chuyến.

“Em ngồi xuống đi, anh đi lấy đồ trước.”

Koo Bonhyuk cũng không tính trả lời câu hỏi của cô ta, anh chỉ là quay về cầm tài liệu mà thôi, có lẽ đây chỉ là viện cớ. Thật ra thì lúc sáng nhận được điện thoại, thím Choi nói cậu hôm nay vẫn như mấy hôm trước, anh đứng ngồi không yên. Muốn trở về nhìn một chút, cho dù là liếc mắt nhìn cũng được. Cậu không muốn để ý anh cũng mặc kệ.

“Hyuk...”

Lee Jieun đứng lên muốn cùng đi lên, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Koo Bonhyuk hù dọa đến xấu hổ ngồi xuống. Anh không muốn cho cô ta theo sau, đó là anh muốn cùng ở cùng cậu vợ nhỏ của mình, không cần người ngoài tham dự vào. Huống chi tình hình bọn họ bây giờ rất tệ.

Cửa nhẹ nhàng được mở ra, sau đó lại nhẹ nhàng khóa lại.

Gian phòng đã lấy lại được vẻ sạch sẽ chỉnh tề, trong không khí thoảng nhẹ mùi thơm trên người cậu, làm cho anh muốn nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Cậu ấy ở đâu? Cặp mắt sắc bén của Koo Bonhyuk nhanh chóng quét qua trên giường, ghế sa lon cũng không có. Đi nơi nào? Gió thổi nâng rèm che cửa sổ sát đất khiến Koo Bonhyuk lập tức biết cậu ở nơi nào.

Trên ghế dựa nhỏ phía ngoài sân phơi, Hanbin đã ôm cừu bông ngủ rồi, bước chân của anh không tự chủ được mà nhẹ nhàng.

Cậu xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay cũng không có ăn cơm sao? Tại sao lại tiều tụy thành như vậy? Thím Choi ở trong điện thoại nói cậu đều ăn đúng giờ, chẳng qua là không vui mà thôi.

Koo Bonhyuk ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tuyết của cậu, trong lòng không hiểu sao lại muốn vuốt ve cậu. Xem cậu ngủ giống như đứa bé hồn nhiên, một chút tạp chất cũng không có, tuy nhiên trong tay anh cậu lại mất đi màu sắc đơn thuần của mình.

Chỉ ngủ được một ít, khi tay anh mới vừa xoa nhẹ mặt của cậu, Hanbin đã tỉnh lại, cũng không muốn mở mắt ra nhìn anh, cho nên cuối cùng chỉ có thể giả bộ ngủ. Hôm nay trên người anh không có mùi nước hoa, mà là một mùi xạ hương nhẹ, nguyên chất dành cho phái nam. Cậu không muốn nhìn thấy anh, mà tay của anh vẫn ở trên mặt cậu vuốt từ trên xuống dưới, rốt cuộc muốn sờ tới lúc nào đây? Động tác như vậy thậm chí khiến cậu cảm thấy ghê tởm, bởi vì tay anh đã từng vô sỉ như vậy, chạm qua người phụ nữ khác sau lại tới sờ cậu, vậy sẽ để cho cậu cảm thấy anh ta bẩn, mà chính cậu cũng bẩn.

Còn đang giả bộ sao? Koo Bonhyuk thấy lông mi cậu hơi rung động lại hơi uốn cong lên, tự nhiên nảy sinh muốn trêu chọc cậu, mặt anh cúi xuống nhẹ nhàng ngậm cái miệng nhỏ nhắn trắng như tuyết, sắc mặt của cậu quá tái nhợt không bằng để anh cho thêm chút màu đỏ đi.

“Không nên đụng vào tôi.”

Hanbin cuối cùng cũng mở mắt ra, dùng sức đẩy anh ra. Kể từ sự việc lần trước về sau, anh đụng chạm cậu trở nên khó có thể tiếp nhận hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà hai má ửng hồng, trong đôi mắt thật to tràn đầy lạnh nhạt cùng xa cách, thậm chí có xóa thế nào cũng không hết sự chán ghét của cậu.

“Oh Hanbin, em có biết em ở đây nói cái gì hay không? Tôi không thể đụng vào em sao?”

Không có cẩn thận khiến anh ngã ngồi trên mặt đất, Koo Bonhyuk nghe được lời của cậu liền đứng dậy, dùng sức giữ chặt mặt của cậu. Một giây trước cảm xúc không coi là quá tệ, một giây sau đã tức giận, cứ như vậy ghét anh hay sao?

Hanbin chỉ là một lần nữa nhắm mắt lại, giống như nhìn anh lâu sẽ cảm giác lãng phí. Anh cũng không phải mắc bệnh truyền nhiễm, cậu phải dùng tới thái độ như vậy đối với anh sao?

“Sao không nói lời nào? Hả? Tôi là của gì của em, tôi vì sao không thể đụng vào? Tôi muốn đụng nơi nào thì đụng nơi đó.”

Vừa nói chuyện hai tay cũng không ngừng di động trên người cậu.

“Hành động của anh làm cho tôi cảm thấy dơ bẩn. Nếu như anh nhất định phải dùng sức mạnh để cưỡng bức tôi, tôi không còn lời nào để nói.”

Hanbin nhắm mắt lại, giọng điệu nhàn nhạt như nước, giống như tất cả cậu đã không để ý, không quan tâm.

“Cưỡng bức? Oh Hanbin, em lựa lời thật làm cho tôi giật mình. Em không được quên lúc trước là ai chủ động đưa tới cửa hay sao? Là tôi cưỡng bức em sao? Bây giờ còn giả thanh cao cái gì? Tôi bẩn? Em có thể hưởng thụ tôi xong rồi chùi đi sạch sẽ sao?”

Lời của anh từng câu, từng câu đâm vào trái tim, đau đến mức hô hấp không thông. Suy cho cùng, trong lòng Hanbin đã nguội lạnh. Đúng vậy, cậu so với anh ta tốt hơn chỗ nào? Chỉ là có một thân phận hợp pháp với đàn ông lên giường mà thôi. Nhưng mà tại sao phải lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy nhắc nhở cậu chứ?

“Tôi biết. Anh không phải nhắc nhở tôi.”

Nước mắt nhịn không được nhỏ giọt xuống.

“Còn tự giác biết rõ sao. Nếu biết, cũng không cần ngược đãi con tôi nữa, bây giờ đi xuống ăn cái gì. Tôi không muốn sinh ra một đứa trẻ suy dinh dưỡng.”

Koo Bonhyuk buông cậu ra rồi đứng dậy, không đi nữa anh có khả năng làm tổn thương chính mình.

“Sau năm phút, tôi không thấy em ở dưới lầu thì tự mình lo liệu đi.”

Đi tới trước cửa phòng, Koo Bonhyuk quay đầu bỏ lại một câu.

Trong phòng khách, Lee Jieun một tay cầm trà đặt ở khóe miệng lại không uống, cặp mắt trợn lên nhìn cầu thang. Quái, sao đi lên lâu như vậy? Mới vừa rồi cô nhìn sơ lược bố cục phòng ốc, phòng sách phải là ở dưới lầu mới đúng chứ? Tại sao anh ấy đi lên lầu lâu như vậy không xuống? Chẳng lẽ...cặp mắt Lee Jieun nhìn quanh, xoay người lại hướng về phía thím Choi đang phòng bếp hỏi:

“A, thím tên là gì vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro