Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hanbin chưa từng bao giờ nghĩ đến việc gặp lại Eunchan lại đến hết sức bất chợt như vậy.

McDonald trên thế giới đều náo nhiệt như nhau. Hôm nay nhờ phúc của người bạn nhỏ Koo BonSeok, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cậu không đi tới nơi luôn tràn ngập vui vẻ mà trước kia cậu thích.

Lại nói đến Tiểu Bá Vương nhà họ Koo đó, sau khi tan học buổi chiều thở phì phò chạy đến, thấy vừa chỉ có một mình papa lại chống nạnh:

"Papa, Ba đâu? Tại sao ba còn chưa tới?"

Hôm nay cậu thật sự bị chọc tức chết rồi, bị một bạn học nữ nói cậu không có ba và papa đi đón, còn cười cậu không ăn bánh donut của McDonald's. Nếu như không phải là giáo viên ngăn cản kịp thời, cậu nhất định sẽ đánh bạn nữ đáng ghét đó cho không về nhà được. Lại dám cười cậu à.

"Ba ở công ty rồi. Sao vậy?"

Hanbin nhìn gương mặt tức giận và không cam lòng của con trai, không hiểu hôm nay sao con lại đi hỏi ba.

"Bây giờ gọi ba tới đón con đi, nếu không con không về nhà."

Vừa nghĩ tới vẻ mặt đắc ý của bạn nữ đó, Koo BonSeok càng tức. Ném cặp sách sau lưng xuống đất, người cũng ngồi chồm hổm xuống, ăn vạ không chịu đi.

"Công việc ba con bận rộn như vậy, đâu có ở không? Không phải con muốn cố tình gây sự đó chứ? Có chuyện gì buổi tối về nói không phải giống nhau sao?

"Papa, cuối cùng papa không muốn gọi điện thoại đúng không?"

Tính khí ác bá lại tới nữa rồi.

"Koo BonSeok, tại sao nhất định phải ba tới?"

"Con không quan tâm, con muốn ba tới."

Hai ba con ở cửa trường học giằng co. Cuối cùng người bạn nhỏ Koo BonSeok của chúng ta thắng, Hanbin bất đắc dĩ gọi điện thoại cho "người kia".

Sau đó không chỉ là ba tới, cuối cùng bọn họ còn tới nơi mà hai ba con luôn phỉ nhổ là đồ ăn không tốt cho sức khỏe.

"Papa, con muốn donut."

Thời gian gần tối, không tính có người nhiều. Bọn họ chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Koo BonSeok bắt đầu chỉ điểm ba nhỏ đi chọn món ăn. Mà người đàn ông to xác đó dĩ nhiên cũng làm như vậy, không nhúc nhích nhìn cậu.

Được rồi. Coi như là bọn họ lần đầu tiên tới không hiểu biết là được rồi.

"Anh thì sao?"

Hanbin nhìn người đàn ông một thân không hợp với McDonald.

"Sao cũng được."

Koo Bonhyuk ném xuống hai chữ liền bị con trai kéo qua nhìn máy chơi game trong tay, hai ba con rất quá đáng. Chàng trai nhỏ đáng thương mặt uất ức đi đến nơi mua thức ăn.

"Thật xin lỗi."

Hanbin mua xong bữa ăn xoay người lại đụng phải một lồng ngực cứng rắn.

"Không sao."

Tay thon dài của đàn ông đỡ Hanbin dậy.

Tại sao giọng nói này quen thuộc như vậy? Hanbin ngẩng đầu lên, gương mặt trong giấc mông xuất hiện chân thực ngay trước mắt.

Tại sao là cậu/anh? Thời gian giống như đứng yên, người chung quanh, tiếng động dường như không liên quan đến bọn họ.

Eunchan. Làm sao anh lại ở đây? Hanbin đang cầm đĩa thức ăn trong tay đang phát run lại không phát ra được một chữ. Người con trai trẻ tuổi, trong sáng đã không còn tồn tại trong ấn tượng, trước mặt cậu là một người đàn ông trưởng thành, quần áo tinh tế làm tản ra hơi thở bình tĩnh.

Eunchan cũng ngây ngẩn cả người, anh không phải là không muốn gặp cậu ở khoảng cách gần như vậy, chẳng qua là cơ hội tốt còn chưa tới. Nhưng ông trời chính là thích trêu cợt con người, bọn họ thế nhưng lại gặp nhau với tư thế này. Đã lâu không gặp cậu, trên mặt cậu đã mất đi vẻ thuần khiết, cả người tràn đầy hơi thở kiều mỵ, quyến rũ; chẳng qua là cặp mắt kia, cặp mắt trong suốt vẫn hấp dẫn lòng người như cũ.

"Papa, sao papa lâu vậy? Ba nói muốn đi về."

Một giọng nói trong trẻo của con nít phá vỡ kinh ngạc cùng luống cuống của đôi tình nhân cũ xa cách đã lâu, cũng làm cho lòng Hanbin bỗng chốc hoang mang. Đôi mắt to lo sợ nhìn về phía người đàn ông đang đi tới. Anh ấy thấy, thấy hết rồi. Anh quang minh chính đại đi đến bên người cậu

Cái gì gọi là gặp lại không bằng vô tình gặp được? Không muốn chuyện đã xảy ra còn đến nhanh hơn thế. Khi cái gì anh cũng chưa chuẩn bị thì bọn họ đã gặp mặt rồi. Mới vừa rồi nghe giọng con trai:

"Sao papa lại nhìn cái chú đó?"

Lúc đó là anh biết rồi. Eunchan, người này muốn trở về tuyên chiến với anh rồi sao? Cũng không biết cuối cùng ai sẽ thắng.

Bất kể người nào thắng, chắc chắn sẽ có người bị thương.

Mà Eunchan theo ánh mắt của cậu cũng nhìn thấy tên đàn ông mà anh gọi là "anh hai" đó, mấy năm không thấy anh ta càng thêm chín chắn. Anh hai đã từng thần tượng mà anh luôn sùng bái, nhưng bây giờ anh ta không còn. 5 năm này, anh trải qua trăm cay ngàn đắng, chịu đựng bao nhiêu đêm không ngủ là vì ai, vì cái gì? Không phải là vì để có năng lực có thể chống lại anh hai sao? Không thể phủ nhận, bây giờ anh đã sớm không còn là Eunchan cái gì cũng không hiểu năm đó, nhưng anh biết, anh tiến bộ, anh hai cũng không thể dừng tại chỗ. Cho nên, tất cả kế hoạch phải cẩn thận mới được, anh không thể thua cả ván bài.

"Bảo bối, donut của con."

Hanbin khẽ run, cầm bánh quế trên tay đưa cho con trai.

"Thì ra cũng là nước đá bào mà thôi."

Koo BonSeok có chút ghét nhìn cái bánh quế trắng sữa đó, đưa ra đầu lưỡi phấn hồng liếm, ừ. Mùi vị bình thường. Cũng không biết nữ sinh ngu ngốc ở trường hôm nay làm sao ăn ngon, còn dám cười nhạo cậu không biết cái gì gọi "donut".

"Papa, con không cần ăn."

Koo BonSeok uống thêm vài ngụm nước đá bào rồi đưa cho papa.

"Bên kia có thùng rác, đi ném với papa đi."

Koo Bonhyuk đi tới, đưa tay sờ sờ đầu con trai. Người lớn nói chuyện, trẻ con không nên nghe.

Rối loạn không biết như thế nào cho phải nên Hanbin cúi đầu kéo tay con trai lập tức rời khỏi chốn thị phi này. Thật sự là quá bất ngờ, cậu không hề chuẩn bị tâm lí.

"Anh hai, đã lâu không gặp."

Cuối cùng đã không còn là đứa con trai 21 tuổi cái gì cũng không hiểu, tâm tình gì cũng biểu hiện ở trên mặt. Eunchan đầu tiên ra tiếng.

"Eunchan, đã lâu không gặp. Trở về sao không nói cho anh biết?"

Nếu so với công phu mặt ngoài, Koo Bonhyuk so với anh làm còn hoàn mỹ hơn.

"Vừa về mấy ngày, còn chưa kịp thông báo mọi người. Anh hai cũng không có ở nhà, tin tức dĩ nhiên tương đối chậm."

Thật ra thì Eunchan cũng không cho ba mẹ biết anh đã về. Thời cơ chưa tới, nếu như ba mẹ biết anh lần này trở về là muốn tranh giành chức tổng giám đốc Koo Thị với anh hai, vậy bọn họ sẽ giúp ai?

"Lần này trở về, tính ở lại bao lâu?"

Ở đại sảnh người đến người đi dùng cơm, hai người đàn ông phong thái phi phàm có thể bình tĩnh trò chuyện dường như chẳng màng đề tài.

"Anh hai hi vọng em ở bao lâu?"

Khóe miệng Eunchan giương lên cười, nhìn thoáng nụ cười xa lạ của Koo Bonhyuk

"Đây là nhà của em, em muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, không phải sao?"

Muốn tuyên chiến với anh sao? Anh quả nhiên không có nhìn lầm, Eunchan chỉ cần đồng ý, thành tựu ở trên thương trường tuyệt đối sẽ không thua kém anh. Nhưng dùng thành tựu của nó để đối phó anh, một đối thủ rất tốt. Cũng không biết, vợ chồng Koo JongChun biết Koo Thị sắp sửa nổi lên trận bão lớn thì còn có thể ngồi yên hay không? Mà người tạo nên trận bão kia chính là hai đứa con trai của bọn họ.

"Anh hai không có ý định trở về ở sao?"

"Hanbinie không thích ồn ào."

Hanbinie? Anh hai thế nhưng gọi Hanbin là Hanbinie? Quan hệ của bọn họ đã thân mật đến như vậy sao? Dĩ nhiên không chỉ tiếp xúc trên thân thể, mà là tình cảm.......Hanbinie, em đối với anh hai có cảm giác gì? Eunchan cứ như vậy đứng ở nơi đó nói không ra nửa câu.

Mà Koo Bonhyuk lại nghiêng đầu, nhìn con trai mình chạy như bay đến, lúc con cách anh một mét thì ngồi xổm xuống ôm con

"Ba, chúng ta có thể về nhà không? Về sau con không muốn tới nơi này nữa."

Koo BonSeok kề sát khuôn mặt nhỏ vào mặt ba.

"Ba không phải là đã nói với con ăn không ngon rồi sao? Bây giờ thử qua đã biết chưa."

Đối với con trai, Koo Bonhyuk rất yêu thương."

"Dạ biết rồi. Ơ?"

Koo BonSeok muốn quay đầu nhìn tại sao papa lâu như vậy còn chưa tới, kết quả trong nháy mắt quay đầu thấy mặt của Eunchan, đó không phải là chú ngày đó đụng cậu sao? Tại sao chú đó lại nói chuyện với ba ở đây?

"Con trai, chào chú đi."

Koo Bonhyuk thấy ánh mắt của con trai cũng kinh ngạc, sao bọn họ có thể gặp nhau được chứ?

"Ba, con đã thấy chú này. Ở cửa trường học chặn đường của con."

Có "kẻ xấu" đã tố cáo trước rồi. Người đàn ông trẻ tuổi này phải gọi là chú sao? Sao ba phải đặc biệt giới thiệu?

"Con trai, đây là em trai của ba. Sao có thể không có lễ phép?"

Ngoài mặt bình tĩnh không có nghĩa là trong lòng cũng thế. Khống chế cảm xúc đối với Koo Bonhyuk mà nói là chuyện hoàn toàn đơn giản, dù hiện tại trong lòng anh đã nổ tung rồi. Nó đến trường học của con trai anh, vậy có phải đã gặp Hanbinie rồi không? Tại sao anh không biết? Lão Choi không thể nào lừa gạt anh, vậy thì là nó không có lộ diện, nhưng con trai thì lại nói đã gặp.

"Chào chú."

Có lúc người bạn nhỏ Koo BonSeok khéo léo đến khiến người hoài nghi động cơ của cậu. Em trai của ba? Thật kỳ quái, tại sao chưa từng có nghe ba đề cập tới? Có điều, ba rất ít khi để cậu trở về gặp người thân để gọi "ông nội - bà nội", huống chi là em trai. Nhưng cậu thật sự không nhìn ra ba cùng em trai có điểm nào giống như anh em. Mặt hình như là có một chút giống, nhưng người không có quan hệ cũng có thể lớn lên giống nhau. Nhưng mà ba thì nhìn luôn thâm trầm, còn chú thì có vẻ lạnh nhạt.

"Chào con."

Eunchan nhìn cặp mắt vừa sáng vừa tròn của Koo BonSeok, trừ đôi mắt giống Hanbin, trên người nó cái gì cũng giống ba. Dáng vẻ khi còn bé của anh hai đã ghi tạc sâu trong đầu anh, mỗi một lần nghĩ tới, lòng anh sẽ hận thêm một phần. Nhưng trước mắt là con trai của người anh hận nhất và người anh yêu nhất. Bọn họ đã có con, vậy anh thì sao?

"Chúng ta đi về trước."

Koo Bonhyuk thấy Hanbin vẫn kì kèo mè nheo không dám đến gần, ôm con trai đi đến phía cậu. Sợ cái gì đây?

"Anh hai, có rãnh về nhà cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Eunchan cất giọng nói, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn chàng trai tóc đen vẫn không dám ngẩng đầu nhìn đến bên này.

Koo Bonhyuk dừng chân một chút, không quay đầu lại:

"Được."

Sau đó đi tới bên cạnh Hanbin đem đĩa trên tay cậu bỏ lên trên bàn, ôm vai cậu đi ra cửa.

Rất giống một nhà ba người hạnh phúc không phải sao? Hanbinie, em hạnh phúc sao? Anh không tin. Eunchan vô lực nhắm mắt lại, cảm giác đau lòng một lần nữa ập tới, ép anh thở không nổi.

"Eunchan, thật xin lỗi. Để cho anh đợi lâu như vậy."

Park HyunKi dắt trong tay một bé gái 5, 6 tuổi tới đây. Eunchan sau khi về nước y cũng theo chân anh về luôn, vốn hôm nay bọn họ muốn cùng đi ra ngoài ăn cơm, kết quả là cháu gái nhỏ trong nhà đã lâu không gặp chú, có chết cũng muốn đi theo ra ngoài. Chưa kể còn muốn đi ăn McDonald, làm cho toàn bộ kế hoạch "hẹn hò" của y phá sản.

Những năm gần đây Eunchan lạnh nhạt với y như lúc mới bắt đầu nhưng không có thực sự từ chối y. Y không biết trong lòng anh nghĩ gì, cũng không dám đi hỏi. Y chỉ biết bên cạnh anh không có người nào khác cho nên y bằng lòng chờ đợi, đợi đến lúc anh quay đầu lại nhìn y mới thôi.

"Không sao."

Eunchan thu hồi tâm tình phức tạp, nhìn chàng trai trước mắt, dung mạo, đặc biệt là mái tóc đen, bồng bềnh y. Nhưng y không phải là cậu ấy, không phải là chàng trai trong lòng anh vẫn muốn, cho nên anh không cách nào tiếp nhận tình cảm của y, rồi lại lưu luyến phần tình cảm đó.

"Mới vừa rồi anh ở đây nói chuyện với ai vậy?"

Park HyunKi cẩn thận hỏi. Mới vừa rồi lúc chọn món ăn y đầu tiên thấy anh đụng phải một chàng trai trẻ tuổi, sau đó nói chuyện với một người đàn ông ôm đứa trẻ đi về phía anh. Xem ra bọn anh quen biết nhau, y biết không nên đi tìm hiểu lý lịch anh, nhưng lại luôn muốn hiểu anh nhiều hơn một chút. Thích một người có phải đều khổ cực như vậy hay không? Người khác y không biết, nhưng y biết con đường này mênh mông, vô tận, không có đường lui nhưng vẫn cam tâm tình nguyện chờ đợi ...

"Anh hai anh và....anh dâu."

Đúng vậy, anh hai và anh dâu, châm chọc cỡ nào chứ.

"Ừ, vậy chúng ta cũng đi thôi."

Nếu sớm biết vậy thì y nên tới chào hỏi một tiếng mới đúng. Dù sao cũng khó có dịp gặp.

Cửa kiếng sạch bóng đẩy ra, một người đàn ông tuấn nhã cùng một cậu trai xinh đẹp và một bé gái, hình ảnh như vậy thấy thế nào cũng giống như người một nhà. Nhưng mà bọn họ lại không phải...

___________________________

Ban đêm đang lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, Hanbin dựa mặt vào cái chăn ấm áp, mơ hồ nhận thấy có người đang dùng sức hôn môi mình, cậu "ưm" một tiếng, khuôn mặt nhỏ theo bản năng tránh sang một bên.

Cậu không muốn để ý anh, cậu khó khăn lắm mới ngủ được......Nhưng nụ hôn kia lại càng ngày càng sâu, mang theo hơi thở phái nam đặc biệt của anh, như con rắn không nói lời gì chui vào bên trong môi của cậu, cạy hàm răng trắng ra, nồng nhiệt dây dưa với đầu lưỡi non mềm của cậu.

Hanbin sắp không thở nổi, người cậu không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi nụ hôn này, nhưng rất nhanh có một bàn tay giữ cằm cậu lại, nửa ép buộc cậu mở miệng, để anh dễ dàng mà hôn hơn.

Đau quá. Cậu rốt cuộc mở mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen thâm thúy mà sắc bén của Koo Bonhyuk, trong đôi mắt kia đang lóe lên lửa, sâu hơn nữa là dục vọng. Thân thể bọn họ đối với nhau quá quen thuộc. Quen thuộc đến mức chỉ cần một ánh mắt, một động tác cũng biết đối phương muốn làm gì.

Sau khi gần tối từ McDonald về nhà, anh vẫn không có mở miệng nói gì với cậu, không khí xung quanh họ yên tĩnh như thế, cực kỳ giống như khi mới kết hôn. Anh không chủ động nói chuyện với cậu, cậu thì càng không thể nào tìm anh. Đây chính là cách thức chung sống của bọn họ những năm gần đây, cho dù thân thể triền miên nồng nhiệt như thế nào, sau đó, khoảng cách giữa hai trái tim vẫn xa đến thế.

Về đến nhà anh liền nhốt mình vào trong phòng sách, ngay cả cơm cũng không ăn, cậu không dám đi hỏi anh bị làm sao, bởi vì hôm nay bất ngờ gặp Eunchan khiến lòng cậu cũng cực kỳ rối loạn.

Anh ấy trở nên khác rất nhiều. Ánh mắt cũng không dịu dàng như năm đó nữa, hơn nữa bộ dạng cực kỳ giống "người kia". Nhiều năm như vậy anh ấy làm sao sống ở nước ngoài? Tại sao một người con trai điềm đạm, nho nhã lại biến thành người đàn ông lạnh lùng, vô tình trên thương trường? Anh thay đổi quá nhiều khiến cậu không cách nào ngay lập tức chấp nhận được, không thể nào tin nổi.

Vốn dĩ với thân phận của cậu, cậu có thể nói gì đây? Bọn họ đã đi quá xa, thời gian, khoảng cách là trở ngại mà bọn họ không thể vượt qua. Chẳng qua là buồn buồn, khó chịu trong lòng, cũng không biết nên giải thích sao, cậu thật sự có lỗi với anh. Vậy anh trở thành người như hôm nay, không phải cậu nên chịu một phần trách nhiệm sao?

Trằn trọc trở mình, tâm phiền ý loạn nên Koo Bonhyuk cũng không có về phòng, anh ấy nhất định rất tức giận chứ? Cùng nhau sinh sống nhiều năm như vậy, điểm này cậu coi như hiểu rõ anh. Nhưng tức cái gì chứ? Ngay cả một câu còn chưa kịp nói thì đã bị anh kéo về rồi.

"Không biết chồng mình rồi hả? Vậy thì em cho là người đàn ông khác sao?"

Rốt cuộc buông miệng cậu ra, đầu ngón tay vuốt đôi môi đỏ mọng như cánh hoa, cảm xúc khi sờ vào mềm mại đến thế, hầu kết chuyển động lên xuống không ngừng.

Tầm mắt dời đi chỗ khác, cậu không muốn chịu đựng sự chỉ trích vô lý của anh. Cậu cái gì cũng không nói không phải sao? Lúc đó anh cũng ở bên cạnh, hiện tại lại nói cậu như vậy là sao? Người đàn ông này có lúc đáng xấu hổ đến mức khiến người ta muốn đập chết anh.

"Không nói lời nào? Vậy em thật sự đang suy nghĩ đến thằng đàn ông khác sao?"

Nghĩ việc cậu với Eunchan nhìn nhau đắm đuối đưa tình, trong lòng anh muốn phát điên lên. Eunchan trở lại, không phải cậu ấy bắt đầu hối hận hôn nhân của bọn họ chứ? Bây giờ Eunchan đã phá kén thành bướm, có đủ khả năng để chống lại anh. Mà anh đã không còn gì có thể uy hiếp cậu rồi, không phải sao? Lấy năng lực bây giờ của Eunchan, nếu biết thân thế mình sẽ phản pháo càng lợi hại thêm không?

Mới vừa rồi anh đã gọi Joon đi điều tra thành tích mấy năm của Eunchan ở Wall Street. Không tệ, rất khá, Hyuk, em trai của mày rất có khả năng. Ngay cả Jung JoonWoo tài năng trong kinh doanh năm đó cũng tán thưởng như vậy. Nhưng anh làm lơ không có nghĩa là Koo Bonhyuk anh là kẻ vô tích sự, mấy năm này cổ phiếu Koo Thị chính thức đưa ra thị trường Seoul, luôn luôn tăng giá. Một tay anh tạo dựng công ty, phát triển ngày càng hưng thịnh, muốn từ trong tay anh đoạt lại Koo Thị cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Nếu người đó không phải là Eunchan, có lẽ anh sẽ vì có đối thủ này mà kiêu ngạo. Nhưng mục đích bây giờ của đối thủ là Koo Thị, còn có vợ anh, anh làm sao mà vui vẻ được.

____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro