Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là lần đầu tiên Eunchan tới chỗ ở của anh hai.

Khi vào cửa thì không ngừng quan sát, nơi này không tính lớn, nhiều lắm chỉ là căn nhà 300 mét vuông mà thôi, không thể so với đại trạch nhà họ Koo. Nhưng mà ba người ở thêm một Thím Choi cũng là dư dả rồi, ít nhất bọn họ ở bên ngoài cũng rất thoải mái.

Sau khi kết hôn thì anh hai chuyển ra ngoài ở, thật ra thì cũng là vì tốt cho Hanbinie chăng? Tính tình Hanbinie căn bản là không thể sống chung hòa bình với ba mẹ anh, huống chi vợ chồng bọn họ còn có nhiều nhân tố bên ngoài như vậy.

Có lẽ anh hai cũng quan tâm cậu ấy ở mức độ nào đó. Nhưng anh không chấp nhận kết quả như thế. Dù là sau đó anh hai đối với cậu ấy tốt thế nào, cũng không chối bỏ được sự thật rằng anh ta đã từng nhẫn tâm chia rẽ bọn họ. Vừa bắt đầu đã sai đường, vĩnh viễn cũng đi không tới điểm cuối, không phải sao? Cho nên bất kể như thế nào, lần này anh nhất định phải cùng Hanbinie đối mặt với anh hai, làm rõ đoạn nghiệt duyên này. Anh muốn cùng cậu bắt đầu lại lần nữa, anh muốn thực hiện nguyện vọng nhiều năm trước, cho cậu một gia đình hạnh phúc hoàn mỹ.

"Cậu hai, mời cậu ngồi. Uống ly trà trước đi. Thiếu phu nhân lập tức xuống ngay."

Thím Choi đối với cậu hai nhà họ Koo vẫn có ấn tượng tốt, dù sao khi còn làm ở đại trạch nhà họ Koo thì cậu cũng chưa hề lớn tiếng trách mắng bọn họ. Bà cùng có nghe qua quá khứ của anh và thiếu phu nhân, nhưng chỉ có thể trách bọn họ hữu duyên vô phận thôi ...

Kể từ xảy ra chuyện cho tới bây giờ, cậu cả cũng chưa về nhà, cũng không biết hôm nay cậu hai tới cửa là có chuyện gì?

"Thím Choi, không cần khách sáo. Thím bận việc thì để mình con chờ được rồi."

Eunchan khẽ mỉm cười nói.

"Vậy tôi đi làm việc trước. Có gì cậu cứ gọi tôi."

Thím Choi lui xuống.

Không đến mười phút, Hanbin nắm tay con trai xuống lầu.

"Eunchan, sao anh lại tới đây?"

Hanbin với con trai vẫn nhìn chằm chằm máy chơi game trong tay ngồi trên salon đối diện Eunchan:

"BonSeok, chào chú đi."

Hanbin vuốt khuôn mặt nhỏ của con trai, đứa nhỏ hình như luôn giữ cảm giác bực dọc với Eunchan, cũng không biết nảy sinh từ khi nào nữa.

"Chào chú."

Vì bất đắc dĩ, ngay cả mắt Koo BonSeok cũng không giương lên, đáp xong một tiếng lại tiếp tục đùa nghịch máy chơi game trong tay. Mặc dù đã gặp qua Eunchan mấy lần, nhưng người bạn nhỏ ghi hận, vẫn không thể quên người lần trước đụng cậu làm cho khuôn mặt nhỏ khôi ngô của cậu thiếu chút nữa bị phá hoại, người bạn nhỏ cười lần hai. Koo BonSeok cậu quen ác bá, thậm chí có người dám giễu cợt cậu, có thể tưởng tượng cái đầu nhỏ của cậu ghi hận bao nhiêu tên đầu sỏ gây nên đó.

"Thật xin lỗi."

Hanbin nhìn đứa con một chút lễ phép cũng không có, vừa yêu vừa hận:

"Koo BonSeok, sao con có thể như vậy? Chào hỏi thì phải nhìn mặt đối phương. Ở trường cô giáo không dạy con hả?"

"Chào chú."

Lần này rốt cuộc ngẩng đầu lên.

"Không sao."

Eunchan nhìn ba con bọn họ mà không thể chen vào được, trong lòng lạnh như băng. Con đường của bọn họ phải đi như thế nào? Anh hai sẽ buông tay sao?Hanbinie thì sao? Còn có một sự thật không thể xóa bỏ, đó là một đứa nhỏ không có cảm tình với anh. Nếu như tương lai bọn họ ở chung một chỗ, vậy sẽ có bao nhiêu chuyện phong ba đây? Nhưng bất kể như thế nào, anh vẫn muốn thử.

"Eunchan, anh tới có chuyện gì sao?"

Hanbin ngẩng lên nhìn Eunchan vẫn nhìn cậu đắm đuối. Ánh mắt anh nóng rực làm cậu hơi sợ.

"Hôm nay anh hai xuất viện, anh ấy không về nhà sao?"

Eunchan uống một ngụm trà, chậm rãi nói ra mục đích hôm nay anh tới. Anh biết rõ anh hai ở nơi nào còn hỏi. Rõ ràng anh hai đã xuất viện cũng không về nhà ở, vậy thể hiện cái gì? Mà nếu Hanbinie biết anh hai làm như vậy thì có phản ứng gì?

"Anh nói anh ấy xuất viện?"

Tay Hanbin vuốt tóc con trai cứng đờ. Eunchan nói anh ấy xuất viện? Vậy sao anh ấy không về? Lại đi đâu rồi? Thế mấy ngày qua cậu lo lắng cho anh thì sao? Cảm giác hờn giận không tên tràn ngập trong ngực.

"Papa, tối hôm qua con đã biết rồi."

Koo BonSeok bĩu môi khinh thường nói. Tối hôm qua cậu có chat video với ba, nhưng ba nói tạm thời sẽ không về nhà, cũng không có hỏi thăm papa như ngày thường, cậu cho là papa cũng biết.

"Tại sao?"

Cảm giác mất mát trong lòng lần nữa ập vào lòng. Lúc anh nằm viện không để cho cậu đi thăm, xuất viện không về nhà cũng không nói với cậu một tiếng? Rốt cuộc anh đặt cậu ở vị trí nào chứ?

"Papa, papa rất buồn sao? Nếu không con dẫn papa đi tìm ba được không?"

Koo BonSeok nhảy xuống đầu gối papa, tối hôm qua ba có nói với cậu ba ở đâu.

"Hanbinie chúng ta cùng đi tìm anh hai. Anh có lời muốn nói với anh ấy."

Eunchan kinh ngạc nhìn Koo BonSeok, thì ra anh hai cái gì cũng nói con trai mình nhưng không nói một tiếng với Hanbinie, vậy có phải nói rõ anh chỉ yêu con trai mà thôi không? Nếu như vậy, tất cả đã trở nên thuận lợi hơn rồi.

"Thật quá đáng. Anh ta thật là quá đáng. Em muốn đi tìm anh ấy."

Oán giận biến thành động lực, Hanbin dùng sức đứng dậy. Cậu nhất định phải ở trước mặt anh hỏi rõ ràng, rốt cuộc anh ta đang mưu tính cái gì.

"Papa, con đi với papa."

Nét mặt bạn nhỏ Koo BonSeok hưng phấn xem cuộc vui chiếm đa số. Cậu chưa bao giờ thấy hai ba cãi nhau không biết người nào sẽ thắng? Chẳng qua nếu như cậu biết lần này đi hai ba lại vì vậy mà xa nhau, không biết cậu có cười nổi không đây?

"Hanbinie con nít có thể không thích hợp nghe người lớn nói chuyện."

Eunchan cũng đứng dậy, thản nhiên nhìn khuôn mặt nóng lòng của đứa nhóc.

"Bảo bối, con ở nhà chờ papa về được không? Papa có một số việc muốn nói với ba."

Eunchan nói không sai, không thể ở trước mặt con trẻ nói chuyện như vậy.

"Papa, nhưng con muốn đi theo thì làm sao bây giờ?

Koo BonSeok còn chưa muốn buông tha. Đặc biệt là cái chú muốn ngăn cản cậu đi với papa đó.

"Papa nói không được. Thím Choi, con đi ra ngoài, thím trông BonSeok."

Lần đầu tiên Hanbin nghiêm trọng như thế, theo sát con trai nói chuyện.

"Papa, con không đi cũng có thể nhìn thấy ba. Con chat video với ba."

Bị từ chối vô tình, lòng tự ái nho nhỏ của đứa trẻ bị tổn thương, "rầm rầm" chạy lên lầu.

Hừ, cậu mới không thích.

"Nó luôn vậy sao?"

Nhìn thân thể nhỏ bé chạy như bay đó, Eunchan cau mày lại.

"Ngại quá. Chúng ta đi thôi."

Đối với con trai bảo bối của cậu, Hanbin không muốn nhiều lời. Có lẽ nó bá đạo, vô lễ một chút, nhưng tuyệt đối là đứa trẻ rất đáng yêu. Có lẽ ở trong lòng người nhà, bất kể như thế nào thì con cái nhà mình đều tốt nhất sao? Ít nhất Hanbin chưa bao giờ cho là con nhà mình có cái gì không tốt, chẳng qua là có chút kiêu ngạo, đó là vì con có một người ba đủ để nó kiêu ngạo mà thôi.

Buổi trưa ánh mặt trời chói chang, cũng làm cho nơi an giấc ngàn thu của con người trở nên không hề âm u, lạnh lẽo và đáng sợ nữa.

"Cậu Koo? Đã lâu không gặp."

Hôm nay lão Song trực ca sáng, không nghĩ lại gặp được Koo Bonhyuk nhiều năm chưa ghé tới đây.

"Bác Song."

Koo Bonhyuk ngồi chồm hổm trên mặt đất, không ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô gái có nụ cười mỉm trên mộ bia, anh phải gọi cô gái đó là "mẹ".

Làm sao mẹ có thể cười vui vẻ đến như vậy? Mẹ có biết không? Con bị mấy người có quan hệ không rõ ràng kia làm phát điên rồi. Làm sao mẹ còn có thể cười nhẹ nhõm như vậy chứ hả mẹ?

Những ngày này, anh vẫn nhớ lời Lee Haeun nói trước khi chết, bà nói mẹ anh biết. Nhưng anh phải làm sao đi tìm một người đã qua đời nhiều năm làm rõ thực hư mọi chuyện, ngay cả khi anh có bản lĩnh phi thường thì cũng không đuổi kịp Diêm Vương. Nhưng anh vẫn phải tới, anh nghĩ, lời Lee Haeun nói phải chăng còn có hàm nghĩa khác.

Mẹ thật sự có thể cho con biết chân tướng cuối cùng sao? Ngón tay thon dài vuốt tấm hình nhỏ.

"Gần đây, có người tới sao?"

Ánh mắt sắc bén thấy được phía sau bia mộ có dấu vết màu trắng nhìn không giống như đã chịu hơn ba mươi năm mưa gió.

"Vâng, tôi nghĩ có."

Lão Song cũng ngồi xuống, hình như có nghe chuyện một đồng nghiệp trực ca sáng nói qua, mấy năm trước có một phụ nữ trung niên tới tế bái nhưng thừa dịp nhân viên làm việc không có để ý đã cạy hủ tro cốt người chết ra, không phải là cái này chứ? Công viên tưởng niệm hàng năm cũng sẽ có một số mộ cần tu bổ, ông nghĩ vết này là nhân viên sửa chữa nơi đây làm ra nên cũng không có lưu ý. Vậy đây có phải chính là chuyện bọn họ nói có người tự mình tế bái mộ năm đó không? Lão Song nghi ngờ, nói cho Koo Bonhyuk chuyện này.

"Bác Song, đi lấy gì đó có thể cạy mấy cục gạch này ra giúp con."

Nghe lão Song nói, Koo Bonhyuk như nghĩ đến gì đó, phân phó lão Song đi lấy công cụ.

"Cậu Koo, đây..."

Lão Song mang theo nón lá bắt đầu đổ mồ hôi. Không thể nào, bởi vì xảy ra chuyện lần trước mà bọn họ đã bị phê bình. Mặc dù bọn họ đã biết cậu Koo nhiều năm, nhưng làm như vậy thì không phù hợp quy định quản lý ở công viên tưởng niệm. Hơn nữa, đây đối với người đã khuất mà nói cũng là bất kính.

"Bác Song, đừng dài dòng. Xảy ra chuyện gì con chịu trách nhiệm. Nhất định sẽ không liên lụy đến bác."

Koo Bonhyuk có chút không kiên nhẫn, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng chứng thật suy nghĩ của mình không có sai. Nếu như dì không có lừa anh, anh nghĩ đáp án muốn anh nhất định ở trong này.

"Cậu Koo..."

Lão Song vẫn còn ở do dự.

"Con nói bác đi thì bác đi. Con nói rồi sẽ không để bác gặp chuyện không may. Bác Song, con là người tùy tiện hứa hẹn sao?"

"Được rồi."

Uy nghi đàn ông quá mạnh mẽ, ngay lão Song gần 60 tuổi cũng không khỏi tự chủ nghe lời anh.

Công cụ đào bới được lấy ra rất nhanh, Koo Bonhyuk lại từ chối lão Song giúp đỡ, tự mình động thủ cạy tầng bùn nhão kia ra. Mỗi một lần nạy là mỗi một lần tim anh đập mạnh. Anh cảm giác mình hồi hộp, đúng vậy, hồi hộp. Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với đáp án kia, nhưng giờ phút này anh lại "hồi hộp".

Những tiếng đánh mạnh không ngừng vang dưới ánh mặt trời chói chang trong công viên tưởng niệm, bởi vì trời khá nóng, cũng bởi vì dùng sức, quần áo sau lưng Koo Bonhyuk đã ướt đẫm, phần lưng to lớn theo động tác trên tay mà phập phồng.

"Bác Song, giúp con chuẩn bị nước."

Gạch đã bị anh nhanh chóng cạy ra, anh chỉ mượn cớ để lão Song tránh mặt mà thôi. Anh không muốn cho người ngoài thấy thứ không nên thấy.

Lão Song biết anh không muốn cho người khác thấy, không nói gì tránh ra.

Cuối cùng đã tới thời điểm vạch trần đáp án cuối cùng rồi sao? Mẹ, xin lỗi. Rốt cuộc sẽ mang đến cho con "vui mừng" gì đây. Lấy viên gạch màu xanh ra, một hộp nhỏ màu đen chạm trổ hoa văn đang ở trước mắt. Koo Bonhyuk đưa tay ra đột nhiên dừng giữa không trung.

Anh hận mình do dự, đây là chuyện anh chưa từng trải qua. Do dự cái gì đây? Anh không phải đã sớm nhìn thấu sao? Cuối cùng bàn tay vươn ra lấy cái hộp dính ít bùn, mở ra.

Chính là nó. Chính là nó. Giờ khắc này Koo Bonhyuk không thể không vì Lee Haeun suy nghĩ cẩn thận mà vỗ tay. Nếu như vào thời điểm sau cùng bà không nói ra, vậy thân thế anh sẽ giấu giếm cả đời sao?

Anh để ý sao? Đúng vậy, thật ra thì anh để ý. Anh để ý tóm lại anh là con ai. Anh để ý khổ cực cố gắng nhiều năm như vậy của anh lại phát hiện thật ra cái gì mình cũng không phải. Không phải là con trai của Koo JongChun, không có một chút quan hệ với nhà họ Koo. Tất cả những chuyện anh làm trong mắt người khác đều là trò cười.

Một trò cười không có người xem. Anh muốn trả thù ai? Koo JongChun sao? Hay Eunchan? Vì sao anh trả thù chứ? Đã nhiều năm, người ta đối xử với anh so với con trai ruột còn tốt hơn, vậy mà anh lại làm chuyện ra khiến mọi người đều đau thương. Bây giờ anh phải dùng thân phận gì trở về đây? Trở về đối mặt với người con trai đương nhiên cho là vợ mình?

Hanbinie, nếu như em biết sự thật? Có phải sẽ ước gì cách anh càng xa càng tốt không? Phải không?

Dì, con không hề ngờ tới, người đứng sau chuyện này là dì sao? Con đã từng tin tưởng dì.

Phụ nữ yêu là chuyện đáng sợ nhất trên đời, có thể khiến người ta lên thiên đường, cũng có thể sau một giây làm người ta rơi xuống địa ngục muôn đời, muôn kiếp không thể quay về.

Có phải chúng ta đều không có được hạnh phúc của mình không? Mẹ thân yêu của con.

"Cậu Koo, nước đây."

Mặt trời tỏa nắng gắt, lão Song xách theo một thùng nước đi tới. Xem ra cậu Koo đã lấy được thứ cậu ấy muốn, bây giờ con người thật là quá quái gở, để một người đã qua đời nhiều năm như vậy vẫn không thể yên giấc. Cô gái này khi còn sống rốt cuộc có bí mật gì không thể nói ra? Tại sao cậu Koo lại nắm chặt cái túi nhỏ bịt kín không nói lời nào, trên mặt có đau khổ không nói ra được. Là đau khổ không sai chứ? Ừ, nhưng trên mặt cậu Koo sao lại vẻ mặt này? Lão Song xách theo nước không dám hỏi nhiều nửa câu.

"Bác Song, con đi. Chuyện còn lại bác giúp con xử lý."

Mãi cho đến khi lão Song đứng đó đã 5 phút thì Koo Bonhyuk mới đứng lên, ngay cả áo khoác bên cạnh cũng không cầm theo mà đi xuống chân núi.

"Cậu Koo, áo khoác của cậu."

Lão Song muốn đuổi theo, nhưng đống rối rắm trước mặt này phải thu thập cho xong ngay lập tức. Bất đắc dĩ nhìn bóng dáng cao lớn càng lúc càng xa đó, lão Song ngồi xổm người xuống, đem hủ tro cốt cất xong, làm bằng phẳng lớp gạch. Xin lỗi, cô nghỉ ngơi đi. Chắc sau này sẽ không người đến quấy rầy cô nữa...

Có ai 3 giờ chiều đã bắt đầu uống rượu không? Còn là một người uống rượu giải sầu? Có, chính là Koo đại tổng giám đốc thất bại tình trường của chúng ta.

Trong phòng tổng thống khách sạn năm sao, sau khi về từ công viên tưởng niệm, Koo Bonhyuk ném mình vào bồn tắm bình thường ít dùng đến, mở ra một bồn đầy nước lạnh, nhưng dù ngâm nước như thế nào cũng không thể xua tan đi cảm giác khó chịu đến tột cùng trong lòng anh.

Mẹ kiếp. Hai tay nắm chặt thành quyền, dùng sức đánh vào mặt nước, nhất thời bọt nước văng khắp nơi trong phòng tắm. Anh đứng lên, đều nói mỹ nhân tắm xong là mê người nhất, nhưng trên thực tế, mỹ nam cũng tuyệt không thua kém, đâu chỉ không thua gì, càng thêm khó gặp nữa. Ừ, tuy vậy không ai có cơ hội thấy màn trước mắt này: toàn thân cơ bắp rắn chắc bởi vì mới vừa tắm rửa xong mà tỏa ánh sáng mê người, mỗi một khối đều là kiệt tác của thượng đế, dưới ánh đèn làm người ta không nhịn được muốn vươn tay sờ thử có phải cũng mê người như khi nhìn hay không, sợi tóc ướt, mềm mại, đen nhánh nổi bật lên khuôn mặt sáng sủa, tuấn tú có một không hai của anh.

Tiện tay cầm áo choàng tắm màu trắng để ở một bên lên, cũng không quan tâm trên người có nước không, cứ như vậy mà mặc vào. Lúc này anh cần tê dại, quá khó khăn để chịu đựng sự thanh tỉnh.

Anh không phải người say rượu, công việc của anh cần anh luôn luôn duy trì đầu óc tỉnh táo, nhưng bây giờ cái gì anh cũng không có, còn phải đầu óc tỉnh táo làm gì? Ngay cả vợ, anh cũng sắp không giữ được rồi.

Hanbinie. Nhắm mắt lại, ra sức đem cả ly rượu nóng hừng hực rót vào bụng, nhưng càng uống gương mặt đó lại càng rõ ràng, cảnh ngày đó cậu ở trong ngực Eunchan không thể xóa mờ.

Bọn họ vốn là một đôi mà. Là anh vì việc riêng của mình mà cưỡng cầu cậu. Anh biết anh sẽ không có kết quả tốt, hiện tại báo ứng không phải đã tới rồi sao? Tới thật nhanh. Hanbinie, anh muốn nắm tay em không buông, nhưng trái tim em đã sớm trao người khác rồi. Anh nắm tay em còn có ích gì? Biết rõ là rất vô dụng, nhưng anh vẫn muốn em.

Toàn bộ 5, 6 bình rượu mạnh xếp thành một hàng rất chỉnh tề, ly thủy tinh nghiêng ngả ở mép bàn, màu vàng sánh của rượu nhỏ xuống trên sàn nhà, cả phòng đầy mùi rượu.

Anh lẳng lặng nằm trên mặt bàn, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng. Muốn quên cũng không quên được. Muốn say cũng không say được. Mặt của cậu, nụ cười của cậu, phiền muộn của cậu, sự tức giận của cậu, hơi thở gấp khi cậu trằn trọc phía dưới anh......Tất cả, tất cả của cậu giống như chất độc sống trong thân thể anh, chỉ cần phát tác sẽ đau tận xương tủy, anh phải làm sao mới có thể giải được?

Lúc này, tiếng điện thoại vang lên trong phòng, người nào có bản lĩnh phi thường biết anh đang ở đây? Không thể nào là SeoYun, nếu như là cậu ta căn bản không gọi điện thoại, đây là sản nghiệp nhà cậu ta mà cậu ta chính là Kang đại thiếu, chỉ cần cầm thẻ tự động quẹt nhẹ là có thể đi vào. Cũng không thể là Joon, Joon không phải là người nhiều chuyện, biết tâm trạng anh không tốt sẽ không tới quấy rầy anh. Vậy là ai? Sẽ là cậu ấy sao? Hanbinie, em đến tìm anh sao?

Anh đã lâu không gặp cậu, nhưng thật ra là nhớ chết luôn. Tuy nhiên anh còn phải hành hạ mình không được gặp cậu. Ha ha, gặp thì sao chứ?

Không quan tâm, để nó vang đi. Ai anh cũng không muốn nhìn, chuyện gì cũng không muốn để ý. Tốt nhất say chết thôi.

Anh cho là anh không để ý thì điện thoại sẽ tự động ngừng, nhưng tiếng ồn chói tai kia một lần lại một lần vang lên, không chịu dừng.

Mẹ kiếp. Cố ý tìm anh gây chuyện sao? Khách sạn nhà SeoYun sao lại đáng ghét như vậy? Nào có một mực quấy rầy phòng VIP chứ?

"Chuyện gì?"

Anh đã uống nhiều rượu, nhưng ý thức rất thanh tỉnh, bước chân cũng không có tập tễnh đi tới bắt máy cái điện thoại chết tiệt kia. Giọng nói lạnh lẽo làm nhân viên lễ tân cũng rợn cả người. Sao lại xui xẻo thế chứ?

"Koo tiên sinh, lầu dưới có một vị tự xưng là vợ của ngài, còn có một vị Koo tiên sinh khác nói muốn tìm ngài có chuyện, có để cho bọn họ lên không?"

Không dám chần chờ, nhân viên lễ tân nói một hơi. Nếu không như vậy, cô nghĩ cô sẽ không có dũng khí nói tiếp. Koo tiên sinh phía trên không dễ chọc, nhưng Koo tiên sinh trước mặt này cũng vậy, anh ta lại uy hiếp cô nếu như cô không gọi điện thoại lên thì ngày mai cô cũng không đi làm nữa.

Công việc có phúc lợi tốt như vậy sao có thể bỏ chứ? Huống chi người đàn ông có văn hóa đó có vẻ sẽ không nói lời lừa gạt cô. Chỉ có thể trách cô không may, gặp phải người không nên gặp.

"Để cho bọn họ lên đây đi."

Ước chừng im lặng khoảng một phút, Koo Bonhyuk mới từ từ nói ra những lời này.

Anh còn chưa đi tìm bọn họ, bọn họ đã tìm tới rồi. Cứ như vậy không thể chờ đợi được sao? Oh Hanbin. Điện thoại bị ném mạnh xuống.

Kéo cửa ra, thấy một đôi nam nam dính nhau như tường này làm tim Koo Bonhyuk nhói đau.

Người con trai hòa nhã như ngọc là Eunchan sao? Cho dù là ở thương trường chém giết nhiều năm, lại không thể thay đổi được bản tính khiêm tốn của nó. Mà người con trai làm anh đau lòng cực điểm kia vẫn duyên dáng, không màng việc đời như vậy.

"Chuyện gì?"

Giọng hơi mệt mỏi của, Koo Bonhyuk đem tay chống lên khung cửa, cũng không muốn cho bọn họ đi vào. Đây coi là gì chứ? Thì ra thật sự là anh yêu cầu quá đáng rồi, biết rõ không thể được, lại muốn mạnh mẽ lấy...

"Anh hai, cho chúng em vào đi. Em có lời muốn nói."

Eunchan nhìn áo choàng tắm rộng rãi của anh hai, tóc rối bù như vừa tắm xong không lâu, trong giọng nói rõ ràng có mùi rượu. Trong ấn tượng của anh, Koo Bonhyuk vẫn luôn ngồi trên cao kia chưa bao giờ mất đi lý trí, chưa bao giờ sẽ nhếch nhác như hôm nay.....Là vì sao?

"Chân của anh đỡ chưa?"

Hanbin không có nhìn mặt anh, cậu sợ nhìn sự không hoan nghênh và cự tuyệt ở anh. Tầm mắt chỉ chạm đến bắp chân lộ ra bên ngoài của anh, trên bắp đùi có một vết thương dài, là do lần trước gây nên sao? Cậu nhớ trước kia trên người anh không có bất kỳ vết thương nào.

Mặt Hanbin như nghĩ đến cái gì đó, lập tức đỏ lên.

"Xem ra, em muốn tới quan tâm bộ dạng tôi?"

Không quan tâm còn có người thứ ba ở hiện trường, Koo Bonhyuk khống chế bản thân không được đem kéo Hanbin qua, khóa vào trong ngực. Mùi rượu nồng nặc bao quanh cơ thể cậu

"Anh buông em ra trước được không?"

Không có thói quen ở trước mặt người khác gần gũi như thế, hơn nữa còn là ở trước mặt Eunchan, Hanbin đỏ mặt muốn đẩy ra anh, nhưng anh lại không động đậy chút nào.

"Anh hai, anh buông cậu ấy ra. Em nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút."

Vẻ đau đớn hiện lên trên mặt Eunchan, nhất định anh hai phải như vậy trước mặt anh sao? Anh sắp không nén được tức giận rồi.

"Nói? Anh nghĩ vợ chồng anh còn có chuyện cần nói. Về phần em muốn nói chuyện gì với anh, chờ anh xử lý vấn đề của bọn anh tốt trước rồi hãy nói."

Koo Bonhyuk một tay đem bế Hanbin lên, tựa như bế đứa bé, một tay lúc Eunchan còn phản ứng không kịp thì khóa lại. Eunchan muốn nói với anh? Vậy phải xem anh có vui vẻ không. Mà bây giờ anh vừa đúng rất rất tức giận.

"Anh hai, mở cửa ra."

Eunchan không nghĩ tới anh hai có thể như vậy, trước mặt anh bế Hanbinie đi vào, trong mắt của anh ấy lóe lên cái gì anh sẽ không nhìn ra sao? Anh hai, nhất định phải như thế trước mắt em sao?

"Buông em ra. Sao anh có thể như vậy?"

Hanbin không ngừng quơ tay đánh vào phần lưng săn chắc của anh. Anh ta thật sự là người dã man không hiểu chuyện, ngay trước mặt Eunchan ôm cậu đi vào như vậy, có người mắt cũng biết anh muốn làm gì.

Mà bây giờ cậu bị anh đè chặt trên ván cửa, không thể động đậy, lại không dám gọi lớn tiếng. Bởi vì bên ngoài cánh cửa không ngừng truyền đến âm thanh làm gián đoạn, nhất định là Eunchan đang gõ cửa. Tuy nói cửa phòng tổng thống khách sạn năm sao có hiệu quả cách âm tốt, nhưng dù sao giữa bọn họ cũng chỉ là một cánh cửa nhỏ, có động tác lớn gì người bên ngoài làm sao không nghe được?

"Em đã có thể đem đàn ông tới trước mặt tôi rồi, tôi là chồng danh chính ngôn thuận của em, chẳng lẽ không thể đối với em như vậy sao?"

Giọng nói dịu dàng ngày thường đã sớm không còn tồn tại, lúc này trước mặt cậu là Koo Bonhyuk cậu thực sự biết, nói chuyện cay nghiệt, vô tình như vậy.

"Tại sao anh luôn thích đem tội danh không liên quan đến em đổ lên đầu em?"

Trong lòng Hanbin vô cùng oan ức, vô cùng tức giận, lần đầu tiên cậu dũng cảm ngẩng mặt lên đối mặt với anh. Lúc này sự châm chọc trong mắt anh khiến cậu thấy xa lạ, rốt cuộc anh làm sao vậy?

"Cái miệng nhỏ này, thật là lợi hại. Còn không thừa nhận sao? Em dám phủ nhận em không phải mới vừa tới cùng người đàn ông khác sao? Em dám phủ nhận người đàn ông kia không phải là tình nhân cũ của em sao? Em dám phủ nhận em đã không còn cảm giác với hắn sao? Em nói cho tôi biết đi, Oh Hanbin. Em nói đi."

Người chồng tức giận nắm chặt cằm cậu, bắp đùi thon dài đè nặng lên cậu làm cậu không thể động đậy.

"Anh không có lòng tin vậy sao?"

Ánh mắt cuồng loạn của anh khiến lòng Hanbin chua xót. Eunchan là mối tình đầu của cậu nhiều năm như vậy, làm sao cậu có thể nói quên là quên được? Nhưng bọn họ cũng đã kết hôn lâu rồi, cậu và Eunchan đã không thể quay lại được nữa. Chẳng lẽ làm bạn bè bình thường cũng không được sao? Huống chi bọn họ không phải cùng nhau lớn lên sao? Dù không phải là anh em ruột, chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không có? Vấn đề của anh cậu phải trả lời thế nào anh mới hài lòng?

"Đúng."

Anh trả lời gọn gàng linh hoạt:

"Vậy em nói cho tôi biết, em còn yêu nó không?"

"Em không biết."

Những lời này nói ra khỏi miệng, Hanbin còn chưa kịp phản ứng, anh ngông cuồng hôn chồng chất lên môi cậu.

Cậu nói gì? Cậu nói không biết sao? Có yêu một người hay không sao lại không biết? Chẳng qua là không muốn nói cho anh biết mà thôi chứ gì? Rõ ràng đã có đáp án còn muốn đi hỏi, không phải tự rước lấy nhục thì là cái gì? Sao anh không học cách từ bỏ đi chứ?

Nụ hôn này thô lỗ mà trực tiếp, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, Koo Bonhyuk hoàn toàn bị cậu chọc giận, không biết là muốn trừng phạt cậu hay là trừng phạt mình. Môi mỏng trên đôi môi của cậu mút hết cái này đến cái khác, liên tục giày vò, lực hôn của anh rất mạnh, hôn làm cho răng bọn họ chạm vào nhau, anh muốn đẩy môi cậu ra tham tiến vào, nhưng chàng trai bướng bỉnh đó ngậm chặt lại, không chịu thả lỏng.

Được, nếu không muốn hưởng thụ, vậy thì không cần hưởng thụ đâu.

Cánh tay dùng sức ôm cậu lên, cổ tay nhẹ dùng sức để cho cậu vòng chắc hông của anh, cả thân thể nhỏ nhắn hoàn toàn rời mặt đất, bị anh đè trên cửa.

"Ưm...."

Nụ hôn của anh quá mức mãnh liệt khiến cậu không kịp suy nghĩ, cũng tạm thời quên mất ngoài cửa còn có một người đàn ông khác có lẽ vẫn còn đang chờ.

Rốt cuộc, anh thỏa mãn, buông đầu lưỡi vừa đau vừa tê của cậu ra, mở cổ áo cậu, sau đó chôn cả khuôn mặt vào.

"A, Koo Bonhyuk, cái tên khốn kiếp này, anh muốn làm cái gì? Buông tôi ra. Buông tôi ra."

Cậu tức giận, đánh mạnh bả vai anh, thế nhưng anh lại cố ý dùng sức cắn một cái, lưu lại một vết thật sâu để cậu đau kêu thành tiếng. Một cái đau này khiến cậu ý thức được bây giờ bọn họ đang ở đâu, làm chuyện gì. Trời ạ, tại sao anh ta có thể như vậy? Làm nhục ngay trước mặt Eunchan như vậy sao? Anh ta còn có thể càng quá đáng, xem mọi thứ không liên quan đến mình.

Nhắm chặt mắt cố gắng không để cho mình rơi lệ, nhưng cậu không làm được, không làm được. Người đàn ông này cố ý không để cho cậu dễ chịu.

"Đau không?"

Anh ngẩng đầu nhìn cậu, trong tròng mắt ngăm đen chuyển thành một loại ánh sáng ác ma, lạnh lùng cười một tiếng làm cậu run sợ.

Nước mắt lăn trên khuôn mặt nhỏ của cậu khiến anh muốn nhẹ tay lại, nhưng cậu nhắm chặt mắt lại làm cho lửa giận của anh càng rực cháy hơn. Cứ như vậy không muốn nhìn thấy anh sao?

"Oh Hanbin, mở mắt to ra nhìn tôi. Xem là ai đoạt lấy em? Không dám nhìn sao? Nếu như Eunchan còn ở phía ngoài đó, nhất định có thể nghe được tiếng rên hưởng thụ của em, xem tôi đoạt lấy em như thế nào không? Cũng cho nó biết người yêu cũ của nó, thiên thần của nó ở dưới thân đàn ông dâm đãng cỡ nào."

Phần eo gầy thoáng dùng sức, đẩy cậu lên, bàn tay thăm dò vào trong áo đã bị kéo cao lên tới eo, gạt chiếc quần và kéo boxer của cậu xuống, không có bất kỳ động tác dạo đầu yêu thương nào, hai ngón tay thô lỗ di chuyển

"Không nên như vậy, đau quá."

Gương mặt của cậu trở nên tái nhợt, đôi môi cắn đến chảy máu, anh hoàn toàn không băn khoăn đến cậu chưa động tình, động tác đi vào vừa sâu lại vừa mạnh, hơn nữa không có cho cậu bất kỳ thời gian thích ứng đã di chuyển.

Trái tim, vẫn đau đớn, nhìn thấy cậu khó chịu, vốn là lửa giận che mắt chính anh, cũng đau lòng theo, động tác cũng chậm hơn, rốt cuộc là muốn hành hạ cậu hay là hành hạ mình đây?

"Koo Bonhyuk, anh chỉ biết đối với tôi như vậy? Tôi hận anh chết đi được."

Đau đớn làm cậu uất ức, khiến giọng điệu Hanbin trở nên nguội lạnh, anh lại đối xử với cậu như vậy, trước kia dù tức giận thế nào anh cũng sẽ không như vậy. Nhưng hôm nay cậu căn bản không có chọc tới anh, không phải sao? Tại sao phải làm như vậy với cậu? Tại sao? Có phải trong lòng anh cậu chỉ là đối tượng phát tiết mà thôi không? Thân thể rất đau, trái tim cũng rất đau.....

"Trừ việc mỗi lần anh cưỡng bức tôi, anh còn biết cái gì chứ? Tôi chính là không quên được Eunchan thì sao, anh có điểm nào đáng giá để tôi thích sao."

Lời của cậu...giống như sấm chớp, thẳng tắp bổ vào đầu anh, tim còn có thể đau hơn sao?

"Cứ thích như vậy sao? Nhưng người bây giờ đoạt lấy em là tôi."

Không có dạo đầu, không có thương tiếc, anh nặng nề rút ra, thô lỗ đi vào.

"Anh chính là ác ma. Tôi hận anh. Hận anh chết đi được...."

Cuối cùng, Hanbin không khống chế được mình đau khóc thành tiếng. Đau đớn đến tê liệt lần đầu tiên đó, hôm nay cậu đã trải nghiệm lại, một lần nữa.

"Tôi là ác ma, tôi sẽ cho em nếm thử một chút cái gì gọi là ác ma."

Không chút thương tiếc nào, cũng không quản cậu khóc đến không thở nổi, cố gắng di chuyển hông, hướng lên phía trên đâm vào cậu. Muốn đau thì cùng nhau đau đi. Nếu không cách nào sống yên ổn, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục là được.

Nhiều năm như vậy, trong cảm nhận của cậu anh dĩ nhiên là một ác ma chỉ biết cưỡng bức cậu mà thôi. Ý thức bay xa rồi, anh đau, anh muốn cậu cũng đau theo. Động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, lúc này anh căn bản không có cách lo lắng đến thân thể mảnh mai của cậu có chịu được sức lực mạnh mẽ của anh hay không, anh chỉ muốn tổn thương cậu mà thôi. Chỉ có như vậy, anh đau mới có thể dễ chịu hơn một chút.

Hanbinie, Hanbinie. Ở trong lòng em, anh chẳng là gì cả.

_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro