1. Quá khứ đến hiện tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong ngôi nhà nhỏ ấm áp, hai anh em sinh đôi Scorpio và Libra đang chơi đùa dưới ánh nắng buổi chiều. Marie Canterbury, người mẹ dịu dàng của họ, mỉm cười nhìn từ xa. Với đôi mắt sáng và đầy tình yêu thương, bà luôn dõi theo hai đứa trẻ, bảo vệ chúng khỏi những nguy hiểm của thế giới bên ngoài.

Một buổi tối nọ, Marie ngồi xuống bên cạnh hai con, ôm chúng vào lòng, ánh mắt đầy lo lắng, dịu dàng nói. "Các con, mẹ phải đi xa một thời gian ngắn vì công việc. Hãy ở nhà và ngoan ngoãn nhé." Scorpio và Libra gật đầu, dù trong lòng không muốn xa mẹ. Ánh mắt họ tràn đầy hy vọng rằng mẹ sẽ sớm trở lại.

Một tuần sau, căn phòng nhỏ của Scorpio và Libra chìm trong một sự im lặng nặng nề. Tin tức về vụ tai nạn đến như một cú sốc, làm rung chuyển toàn bộ thế giới của hai đứa trẻ. Mây đen kéo đến như báo hiệu một cuộc đời giông tố của hai đứa trẻ, bầu trời xám xịt dường như phản ánh tâm trạng u ám bên trong.

Scorpio và Libra ngồi trên sàn nhà, gần nhau đến mức gần như hòa làm một. Cả hai đều đờ đẫn, không còn sức lực để phản ứng. Một bức thư từ người thân thông báo tin dữ đã rơi xuống sàn, giấy ướt đẫm nước mắt của họ. Scorpio nhìn chằm chằm vào bức thư như thể nó có thể thay đổi số phận, trong khi Libra lặng lẽ ôm chặt gối, đôi mắt không ngừng rơi lệ.

"Mẹ sẽ trở lại, đúng không?" Libra hỏi, cậu bé nấc lên từng hồi. Đôi mắt cậu bé, vốn luôn sáng rực, giờ chỉ còn là những ánh mắt mờ đục và thất thần. Câu hỏi của em như một lưỡi dao, chạm vào nỗi đau sâu thẳm trong lòng Scorpio.

Scorpio, với đôi tay run rẩy, nhẹ nhàng siết chặt tay em trai. Cậu không có lời an ủi nào đủ để xoa dịu nỗi đau, chỉ biết im lặng và chia sẻ sự mất mát. Trong khoảnh khắc đó, sự im lặng của Scorpio chính là tiếng lòng của cậu, truyền đạt sự đau đớn mà lời nói không thể diễn tả hết. Cả hai ngồi yên lặng, đôi tay nắm chặt nhau, như tìm kiếm sự an ủi và sức mạnh từ sự kết nối vô hình giữa họ.

Lúc ánh sáng của hoàng hôn dần tắt, căn phòng càng trở nên tối tăm. Cả hai đứa trẻ, dù trong sự bất lực và cô đơn, vẫn bám víu vào nhau, tìm thấy chút sức mạnh trong sự hiện diện của đối phương, hy vọng rằng tình yêu của mẹ sẽ còn sống mãi trong lòng họ.

Sau lễ tang, hai anh em được họ hàng đến nhận nuôi. Tuy nhiên, sự kỳ lạ của hai đứa trẻ dần khiến những người xung quanh bắt đầu lo lắng. Một buổi tối, khi trời đã tối mịt, Libra ngồi một mình trong góc phòng, mắt nhìn chăm chú vào khoảng không. Một người họ hàng tiến lại gần, hỏi nhỏ, "Libra, con đang làm gì thế?"

Libra chỉ tay về phía góc phòng, "Con đang nói chuyện với một linh hồn. Ông ấy muốn biết tại sao mẹ con lại rời xa." Người họ hàng giật mình, ánh mắt hoảng hốt, chạy ra khỏi phòng, cảm giác lạnh sống lưng.

Scorpio cũng không thoát khỏi sự nghi ngờ. Một đêm nọ, khi trời tối, cậu bé đứng trong bóng tối và bắt đầu nói chuyện. "Bóng đêm, hãy giúp con bảo vệ em trai." Những bóng tối quanh cậu như đáp lại, tạo nên một không gian u ám đầy sợ hãi. Một người họ hàng khác nhìn thấy cảnh tượng này và hét lên, "Quái vật! Đứa trẻ này là quái vật!"

Sự sợ hãi và kỳ thị lan nhanh trong gia đình. Họ hàng bắt đầu bàn tán và quyết định xa lánh hai đứa trẻ. "Chúng ta không thể giữ chúng ở đây được, chúng quá nguy hiểm," một người họ hàng nói trong cuộc họp gia đình, giọng đầy quyết đoán.

"Nhưng chúng là con của Marie, chúng ta không thể bỏ rơi chúng," một người khác phản đối yếu ớt, ánh mắt lo lắng.

"Dù sao đi nữa, chúng ta phải bảo vệ chính mình trước," giọng một người lớn tuổi khẳng định, ánh mắt đầy nghiêm nghị.

Không ai muốn nhận nuôi hai đứa trẻ kỳ lạ này. Họ bị chuyển từ nhà họ hàng này đến nhà họ hàng khác, không nơi nào muốn giữ lại.

Libra đứng trong một hành lang dài và u ám, nơi ánh sáng lờ mờ chỉ đủ để tạo ra những cái bóng mờ nhạt. Không khí lạnh lẽo và tĩnh lặng, như thể thời gian đã dừng lại tại đây. Những bức tường cao vút, bao phủ bởi lớp bụi và mạng nhện, tạo ra một cảm giác bị bỏ rơi và lạnh lẽo.

Mẹ, xuất hiện ở cuối hành lang. Bà đứng đó, mái tóc dài bồng bềnh, ánh mắt đầy nỗi buồn và thất vọng. Trong khoảnh khắc này, bà giống như một hình bóng mờ nhạt, bất định, như thể bà đang ở ngoài tầm với. Mặc dù ánh sáng yếu ớt làm sáng tỏ hình dáng của bà, nhưng sự ấm áp thường thấy trong ánh mắt bà giờ đây đã biến mất, nhường chỗ cho một sự lạnh lẽo đáng sợ.

Libra cố gắng tiến về phía mẹ, nhưng mỗi bước đi lại cảm thấy nặng nề như đi trong bùn. Đôi chân cậu như bị kéo lê trên mặt đất, và không gian xung quanh càng trở nên u ám hơn. Mỗi bước đi càng lúc càng khó khăn, như thể có một lực vô hình đang ngăn cản cậu tiến về phía trước.

"Mẹ!" Libra gọi to, giọng cậu run rẩy và đầy đau đớn. "Mẹ, đừng đi!"

Marie quay lại, nhưng thay vì nhìn cậu với sự an ủi và yêu thương như mọi khi, bà chỉ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng và đau khổ. "Con không hiểu được," bà nói, giọng nói lạc điệu và mờ ảo, như thể bị cuốn hút bởi một cơn gió lạnh. "Con không thể giữ mẹ lại."

"Mẹ, không phải như thế," Libra cầu xin, cố gắng giơ tay ra để chạm vào mẹ, nhưng bàn tay cậu chỉ xuyên qua hình bóng của bà. "Mẹ không thể rời bỏ con. Mẹ hứa sẽ ở bên con mãi mãi."

Marie lắc đầu, giọng nói của bà trở nên nhỏ dần, như một cơn gió thoảng qua. "Đây không phải là nơi mẹ thuộc về. Mẹ đã không thể bảo vệ các con. Giờ đây, các con phải tự mình tiếp tục."

"Đừng đi!" Libra gào lên, nước mắt tràn ra trên má cậu. "Mẹ không thể bỏ rơi con như vậy!"

Khi Marie hoàn toàn biến mất, hành lang xung quanh Libra bắt đầu vỡ vụn, những mảnh vụn của những bức tường rơi xuống, và nền đất dường như bắt đầu sụp đổ. Cậu bé đứng trong một khoảng không tối tăm, nỗi sợ hãi và đau đớn lan tỏa trong lòng. Cảm giác cô đơn và bị bỏ rơi tràn ngập tâm trí cậu, như thể cậu đang đứng ở ranh giới của một thế giới không bao giờ quay lại.

Một tiếng gọi yếu ớt từ đâu đó kéo Libra ra khỏi cơn ác mộng. Libra choàng tỉnh, nhịp tim đập mạnh và loạn nhịp. Cậu ngồi dậy, thở hổn hển, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng tồi tệ. Trong ánh sáng nhờ nhờ của buổi sáng, những giọt mồ hôi còn vương lại trên trán khiến cậu cảm thấy lạnh buốt.

Khi đôi mắt quen dần với ánh sáng, Libra nhận ra rằng căn phòng vẫn đang trong tình trạng bừa bộn. Scorpio, với vẻ mặt tập trung và hơi mệt mỏi, đang thu dọn hành lý. Những món đồ của họ, được xếp gọn gàng vào từng chiếc túi, đang được bày ra trên giường và sàn nhà. Một số vật dụng vẫn nằm rải rác, chưa được đóng gói, và không khí trong phòng có phần u ám.

Libra đứng dậy, chậm rãi bước đến bên Scorpio, đôi tay nắm chặt lấy vạt áo. "Scorpio," cậu gọi, giọng run rẩy vì cả cơn ác mộng lẫn nỗi lo lắng đang dâng trào, "Em đã... mơ thấy mẹ... rời bỏ chúng ta."

Scorpio ngừng lại, quay đầu nhìn Libra với ánh mắt đầy kiên nhẫn. "Đó chỉ là một giấc mơ, Libra. Mẹ không bao giờ rời bỏ chúng ta đâu." Cậu tiếp tục sắp xếp đồ đạc, từng động tác đều toát lên sự quyết tâm và nỗ lực.

Libra nhìn vào đôi mắt của Scorpio, cảm nhận được sự ấm áp và tin tưởng trong ánh mắt đó. Dù vậy, sự lo lắng vẫn không hoàn toàn biến mất. "Hôm nay là ngày chúng ta chuyển đến nhà người nhận nuôi mới. Liệu có điều gì khác biệt không?" Libra hỏi, giọng nói vẫn còn đầy sự không chắc chắn.

Scorpio thở dài, đặt chiếc túi xuống và nhìn quanh phòng. "Mỗi lần chuyển đến một nơi mới, mọi thứ đều có vẻ như chưa quen. Nhưng chúng ta đã từng vượt qua nhiều thử thách rồi. Đây cũng chỉ là một bước tiếp theo trong hành trình của chúng ta."

Những từ ngữ của Scorpio như làn gió mát giữa những cơn bão. Libra cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút, dù nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu. Cả hai anh em tiếp tục chuẩn bị, tập trung vào công việc, trong khi những tia sáng đầu tiên của ngày mới bắt đầu chiếu rọi vào căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro