" Bông Cúc Nhỏ " luôn tượng trưng cho sự thuần khiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ tôi đã theo học ở trường chuyên lớp chọn. Các bạn lớp tôi không chỉ học giỏi mà còn múa giỏi. Ba mươi nữ sinh trong lớp điều đã trải qua các cuộc trắc nghiệm vị trí thông minh và khả năng nhảy múa. Họ vượt qua hơn ba trăm người khác trong cuộc thi tuyển vào trường.

Suốt sáu năm cấp một, tôi đã lớn lên như vậy cùng hai mươi chín bạn nữ còn lại của lớp. Trong cuộc sống của mình, ngoài bố và thầy giáo ra, tôi không có cơ hội tiếp xúc với nam giới. Những tháng năm tiểu học ấy, với tôi, con trai là kẻ lạ.

Lên cấp hai tôi bỏ lớp múa, chuyển sang học lớp bình thường có cả nam lẫn nữ. Nhìn gì tôi cũng thấy tò mò và mới lạ chẳng khác nào cô bé lần đầu tiên bước chân ra thành phố.

Lần đầu tiên tôi nghe chửi bậy là trên tivi.
Lần đầu tiên tôi mắt thấy tai nghe người ta chửi bậy là ở trường trung học

Khi ấy tôi tròn mắt nhìn với vẻ không thể tin nổi. Sau đó, các bạn cùng lớp gọi tôi là Bông cúc nhỏ, bởi vì tôi ngô nghê chẳng hiểu gì, không hiểu bạn bè phái, không hiểu luật ngầm, không hiểu chuyện nam nữ... Tôi giống một bông hoa chớm nở, còn chưa phân biệt được trắng đen, chỉ cảm thấy thế giới thật mới mẻ và kỳ lạ.

Bông cúc nhỏ tượng trưng cho sự trong sáng, ngây thơ.

Bông cúc nhỏ đi theo tôi mãi cho đến ngày hôm đó, một ngày học kì hai của năm lớp mười một...

Đường phố vừa qua cơn mưa, sầm sì và ẩm ướt. Mùa đông, mới hơn sáu giờ mà bầu trời đã tối mịt, nhất là vừa mới mưa xong, mọi vật dường như càng trở nên đen tối và tà ác. Trong con ngỏ nhỏ nơi ánh đèn không chiếu tới có năm sáu kẻ vây quanh một người. Kẻ bị đánh, anh ta không giãy giụa, chỉ lạnh lùng im lặng. Trên tay mỗi người cầm một chiếc gậy bóng chày, tên cầm đầu nhổ toẹt bãi nước bọt:" Mày còn vênh váo à!" Chán sống hay sao mà dám chạy đến cướp địa bàn của Đại Nhân tao?" Nước bọt giúp dính bắn vào giày của anh thanh niên kia, anh ta hơi nhíu mày.
"Mày còn ra vẻ ngầu sao?" Cứ tưởng nhiều gái theo là chảnh lắm hả? Sao nào? Chê nước bọt bẩn à?" Vừa dứt lời, hắn lại nhổ thêm bãi nữa, nhưng lần này nhổ trúng mặt anh ta, không chệch một ly.
Anh ta lâu thứ nước bọt ấy trên mặt với tốc độ vô cùng chậm rãi, hai mắt bắn ra tia sát khí, rồi đột ngột tung cú đấm vào mặt tên vừa nhổ nước bọt, liền sau đó là tiếng ré thảm thiết. Một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra từ miệng hắn.
"Đại ca!". Đám đàn em đi theo thấy đại ca của chúng gục xuống liền lũ lượt dơ gậy bóng chày lên, hét to: " Làm thịt nó! Đánh chết nó đi !"
Rồi gậy bóng chày tới tấp giáng xuống người anh ta. Tuy nắm đấm của anh ta rất cứng nhưng không thể địch nổi độ cứng của gậy gỗ. Anh ta tung cú đấm, lại giải quyết thêm một tên nữa, còn chưa kịp né tránh thì bốn chiếc gậy bóng chày liên tiếp đập chang chát vào đầu, tay, hông và lưng anh ta.
     Trận này, anh ta thua rồi.

Đi học thêm là việc tôi ghét nhất đời, ấy vậy mà đó lại là nghĩa vụ bắt buộc của tất cả học sinh Trung học phổ thông.
Hôm nay vẫn phải đi học thêm như mọi ngày. Có điều từ lớp học thêm trở về, tôi nhìn thấy một cảnh tượng mà không phải ngày nào cũng xảy ra - một trận ẩu đả khủng khiếp!
Trời! Tôi mới chỉ nghe các bạn kể chứ chưa bao giờ tận mắt chứng kiến trận ẩu đã nào. Tôi rón rén thò đầu vào trong ngõ dùm xem, ngoại trừ âm thanh đấm đá Huỳnh huỵch túi bụi, thì tôi còn nghe thấy những tràng chửi thề.
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận ra chỉ có một người bị đánh, còn lại là kẻ đánh người.
Cảm giác bất mãn lập tức dâng trào, tôi lấy chiếc còi thường dùng trong giờ diễu hành ra, chẳng biết lấy đâu ra Dũng khí mà hét lên rõ to: " Cảnh sát đến kìa!", Sau đó lấy hết sức bình sinh thổi còi lanh lảnh.
Có thể biện pháp của tôi phát huy tác dụng nên tiếng đấm đá nhỏ dần, tôi nghe thấy tiếng chửi thề bất mãn và cả tiếng đế dày đạp trên nước vang lên lép bép. Một lát sau, khi trong ngõ tối không vọng ra bất kỳ âm thanh nào nữa, tôi mới thận trọng thò đầu ngó vào.
Không còn ai cả.
Tôi lò dò bước từng bước vào trong ngõ tối, ngoại trừ vết máu lấm tấm, tôi không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác. Có thể bọn họ điều chạy cả rồi. Đúng lúc định bỏ đi thì tôi nghe thấy âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của  tôi, tôi lần mò đến nơi phát ra âm thanh, tôi hít ngược một hơi vì nhìn thấy một người đang nằm đó, mặt mũi người này nhăn nhó, sưng vù.
  Suốt đời này, tôi không thể quên được âm thanh ấy.
  Nếu tôi không bước về phía đó, hoặc nếu anh ta không bật ra âm thanh... Nếu, có bao nhiêu là chữ nếu, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật.
   Sự thật là tôi đi về phía người đó, có thể nói tôi đã cứu anh ta.
    Còn anh ta thì sao?
    Anh ta lại đưa tay hái Bông Cúc mỏng manh trong tôi...

Có khá nhiều người đứng tụ tập ngoài phòng học, Ôn và mấy đứa lông Bông, họ đứng ngoài cửa với điệu bộ như tượng chó pug.
" Các cậu ấy đang làm gì vậy?" Tôi vừa xem lại bài tập vừa hỏi Tuyên.
"Anh Thành đại ca ra viện rồi, nghe nói muốn đến lớp mình để cảm ơn ai đấy." Tuyên cũng tò mò chen lấn nhoài người qua cửa sổ.
" Anh Thành là ai?"
"Thủ lĩnh của hội Trung học phổ thông! Đại ca của trường mình đấy!"
Tôi không hứng thú với đề tài này. Tiết sau là tiết Văn học tôi còn phải ôn bài. Thấy nữa lớp xô đẩy nhau ở ngoài hành lang, tôi chỉ liếc nhìn một cái rồi lại cúi xuống đọc sách tham khảo.
  Đột nhiên tiếng ồn ào ngoài phòng học lắng xuống, tôi thấy lạ, bất giác ngẩng đầu lên thì thấy ở ngoài cửa có một nam sinh mặc đồng phục trường tôi. Tôi không biết anh ta là ai, chỉ thấy gương mặt anh ta có vết bầm tím, tay còn đang bó bột.
Nhân vật kém cỏi như vậy mà cũng có thể làm đại ca sao? Tôi hay xem thường.
Đến khi anh ta hiên ngang bước đến chỗ tôi, tôi mới ngạc nhiên kêu lên:" Ra là anh!"
Anh ta chính là người mà tôi đã cứu ba tháng trước, chính là gã xấu xí bị đánh đến nỗi mặt mũi rúm ró lại một chỗ.
Sao...sao hôm nay trong anh ta lại có vẻ khá đẹp trai thế này nhỉ?!
   " Bông Cúc nhỏ, tôi nợ em một mạng." Nói xong, anh ta tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, dùng cánh tay đang bó bột của mình đeo lên cổ tôi.
   Tôi còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp nói tiếng nào thì thầy giám thị đã tức giận phừng phừng bước vào lớp.
   " Lý Hoa Thành! Tôi cảnh cáo cậu còn lảng vảng ở đây tôi sẽ cho cậu đúp lớp 11 đấy nghe rõ chưa?"
"Thầy ơi em đến đền ơn đấy! Thầy chẳng bảo bọn em phải biết đền ơn đáp nghĩa là gì?" Anh ta cười nhếch mép, nhìn tôi 1 tháng rồi như một ông hoàng được đám đông vây quanh ngạo nghễ bước ra khỏi lớp.
Khi anh ta khúc dạng phía cuối hành lang mọi người trong lớp liền nhau nhau vây lấy tôi như hóa điên.
" Bông Cúc nhỏ cậu cứu đại ca cơ à?"
" Bông Cúc nhỏ sao cậu đại ca?"
Người này gọi bông cúc, người kia gọi bông cúc. Tôi bị hỏi tới mức hoa mắt chóng mặt, ngoài sợi dây chuyền bạc treo trên cổ tôi ra, ánh nhìn của tôi không chạm vào đâu, vào bất cứ thứ gì khác.
Tôi thích gì, anh ta sẽ làm điều đó, tôi ghét gì, anh ta sẽ cố tránh – trừ một thứ.

Anh ta không bao giờ chịu gọi tên tôi, chỉ kêu Bông cúc nhỏ, bông cúc nhỏ.

Trừ điều đó ra, anh ta không để tôi chê điểm gì.

Bông – Cúc – Nhỏ” Nghe thấy tiếng gọi đáng ghét đó, tôi cũng biết người đang tới là trợ thủ thân tín nhất của Lý Hoa Thành – Âu Cảnh Dịch.

Chỉ có hắn mới không bao giờ gọi tôi  một tiếng Chị Hai hai tiếng Chị Hai, nhưng lại nhằn vào từng chữ Bông – Cúc – Nhỏ khiến người ta nổi da gà. Âu Cảnh Dịch nhuộm tóc vàng óng, bất chấp thầy giám thị suốt ngày định cắt trọc cái đầu hắn đi, suốt ngày hắn cười hi hí, không chịu hiểu ra rằng chỉ một lỗi nhỏ nhặt nữa thôi là hắn sẽ bị tống cổ khỏi trường.

“Anh Âu, anh làm ơn đừng gọi tôi như thế!” Tôi bỏ chổi xuống, lạnh lùng nhìn hắn.

“Bông-Cúc-Nhỏ ơiiiiiiiiiiiiiiiii~ Có người nhắn em nàyyyyyyyyyyyyy~”

“Anh Âu, có gì nói đi, nói xong thì mau đi về"

“Ái chà~ Người ta nhắn hộ đại ca nhớ~Đại ca Thành bảo em tan học chờ ở cổng phụ phía Bắc của trường.”

Tôi có thể cám giác tất cả những đôi tai trong lớp đang dựng lên, tôi bảo anh ta " tôi nghe thấy rồi mau cút!"
Tôi quay vào lớp.
Còn có thể nghe thấy hắn nói thầm  “Đại ca bao nhiêu đứa con gái không thèm, lại cứ thích cái người nhỏ như quả ớt này!"

Tan học, tôi ra cổng phía bắc, Lý Hoa Thành nhảy từ tường rào xuống, cười và vuốt tóc tôi, ôm tôi vào ngực, tôi vội nói  “Cái gì vậy?”

“Đi ăn cơm với anh!” Anh ta vui vẻ giỡn, tóm đuôi tóc ngắn của tôi.

Mẹ em mắng!” Tôi lắc đầu, từ chối như mọi ngày.

“Hôm nay sinh nhật anh!”

“Bố em mắng!” Anh ta năm nay sang tuổi mười mấy nhỉ? Đây là câu hỏi đầu tiên của tôi.

“Anh điên à!” Tôi kéo áo lại, không chịu. Thậm chí tôi biết, bố mẹ mà nhìn thấy Lý Hoa Thành, trong nhà tôi sẽ xảy ra cuộc tranh cãi lớn.

“Thế đi ăn cơm với anh”, sao anh ta lại cứng đầu như thế chứ!

“Thôi để em về hỏi bố mẹ”, nói xong tôi lên xe, anh ta khoái chí nổ máy, chạy ra đường.

Tôi đã nói dối, mười bốn năm nay, lần đầu tiên tôi nói dối.

Tôi bảo bố mẹ là tôi muốn đi dạo phố với bạn.

Bố tôi hỏi: " đi với ai?"
Tôi bảo: "con đi với bạn nữ trong lớp ạ"

Bố và mẹ bảo tôi nhớ về sớm.

Tôi không hiểu vì sao tôi đã lừa dối bố mẹ, tôi không hề thấy đi  với Lý Hoa Thành là một sai lầm, nhưng trong ý thức, tôi không dám nói thật ra. Thay đồng phục, tôi mặc bộ đồ bình thường, ra khỏi nhà.

Lý Hoa Thành đợi ở đầu đường, anh ta rất ít khi lảng vảng gần nhà tôi.

Hỏi anh ta vì sao, anh ta chỉ nói mình không phải người ở đây, sợ gây rắc rối cho tôi.

Lên xe anh ta, tôi nghe thấy tiếng một đàn xe máy đuổi theo sau lưng, ngoái đầu lại, hơn chục chiếc xe máy của bọn Âu Cảnh Dịch chạy theo sau đôi chúng tôi.

Họ đi sau xe Lý Hoa Thành rất xa, đỗ đèn đỏ cũng cách hai con phố.

Sau này, tôi mới biết, thì ra tôi và họ là hai thế giới khác biệt hoàn toàn…

Tôi chưa từng đi núi Thọ Sơn, giờ được ngắm phong cảnh thành phố Cao Hùng, quả thực rất đẹp.

Tôi có thể thấy rất nhiều đèn, rất nhiều toà nhà cao.

Gió rất to, mấy lần tôi tưởng tôi bị gió thổi ngã, nhưng tôi cảm thấy rất vui bởi đây là lần đầu tiên tôi được đi chơi cùng bạn khác giới.

Lý Hoa Thành không nói gì mà đi đến bên tôi, cởi áo ra khoác lên vai tôi và hỏi tôi: “Muốn về chưa?” Trong hơi thở anh ta có hơi rượu, Âu Cảnh Dịch đã mang đến một đống bia, tôi nghĩ Lý Hoa Thành đã uống không ít.

Tôi lắc đầu “Thêm tí nữa thôi, ngắm thêm một tí!”
Anh ta cười, trong mắt rất dịu dàng và nói “Được, chờ thêm tí.” Tôi vẫn thấy những lúc ôm tôi, anh ta không giống một đại ca. Chí ít cảm giác khác hẳn với người thân ôm tôi. Khác ở đâu thì tôi không biết.

“Ô~ Chị Hai, sinh nhật đại ca, không tặng đại ca gì à?” Tiểu Hổ vung chai rượu từ xa lớn tiếng hỏi.

“Hiến cái hôn, hiến cái hôn!” Rồi thằng Lâm khệnh bắt đầu gào theo.

“Hiến thân, hiến thân!” Âu Cảnh Dịch khốn nạn bắt đầu khích thêm.

Tôi cảm thấy rất xấu hổ nói:“Bọn này lắm chuyện quá!” Tôi dựa đầu lên ngực Lý Hoa Thành nói buồn buồn.

“Nào!” Anh ta kéo tay tôi, nhảy qua lan can, trượt xuống sườn núi nhỏ, đến đứng trên một chỗ đất phẳng.

“Bông cúc nhỏ, ngồi xuống đây” Anh ta ngồi xuống, đập đập chỗ bên cạnh.

“Gọi tên em” Tôi cũng ngồi xuống theo.

“Bông cúc nhỏ”. Anh ta nói trêu chọc, gọi lần nữa.

“Gọi tên em! Tại sao toàn không chịu gọi tên em?”

“Anh muốn gọi em là Bông cúc nhỏ, vĩnh viễn trong trắng đáng yêu…” Thành nói khẽ, không biết nói với tôi hay nói với mình.

“Đành chịu vậy!” Nói đi nói lại vẫn lý do đó

“Giận à?” Thành quay người sang, xích lại gần hơn.

“Đâu có!” Không giận mới lạ.

“Hôm nay sinh nhật anh, cấm em không được giận dỗi” Tay vuốt lên má tôi, cười và nói một cách ngang tàng. “Và em còn chưa tặng anh quà sinh nhật cho anh đấy"

“Em có thể cài lên người một cái nơ bướm, tặng em cho anh”. Câu nói này tôi chỉ đùa thôi. Không có ý gì khác, thật sự không có ý gì! Nhưng tôi thấy Lý Hoa Thành có lẽ không nghĩ thế.

Ngẫm nghĩ, sinh nhật anh ta không có quà gì cũng ngại. Tôi lúc đó không có bất cứ một thứ gì có thể tặng, nghĩ ngợi rất lâu tôi mới nói “Nhắm mắt lại”

Thành nhắm mắt. Tôi nghiêng người, khẽ đặt một cái hôn lên má. Như hôn ba tôi thôi, nhẹ và nũng nịu, Thành đối với tôi tốt không kém gì ba.

Thành bỗng mở mắt ra, quài tay ôm ghì lấy tôi vào lòng, tôi không kịp phản ứng đã thấy anh ta cúi xuống áp vào môi tôi.

Tôi không nghĩ ra được cái gì, toàn thân như bị điện giật, ngạt không thở được. Thành buông tôi ra, đặt ngón tay lên môi tôi, nói khẽ “Bông cúc nhỏ, em là của anh, hiểu không?”

“Không hiểu.” Chưa nói thêm đã bị chặn lên môi một nụ hôn khác. Lại gần như nghẹn thở.

Tôi cuối cùng đã biết, Lý Hoa Thành khác hẳn ba tôi, anh họ tôi. Bởi họ không hôn tôi thế này.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro