Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Trạch đứng trước cửa sổ sát đất, đăm chiêu nhìn màn mưa trong màn đêm sâu thẳm, hai người bung dù đứng dưới mưa.

Một người cao hơn trong hai người bọn họ một tay bung dù, một tay gắt gao ôm người trong ngực, người nọ làm như thấy được ánh mắt của anh, ngẩng đầu, ánh mắt hai người lạnh lẽo nhìn nhau.

Kiều Trạch mặt không cảm xúc quay đầu đi, nhìn chồng mình trong tay ôm người đàn ông khác bước vào nhà, nếu là ba năm trước đây chắc hẳn anh sẽ nổi điên, làm một trận cho ra trò, nhưng sau ba năm kết hôn, sự kiêu ngạo của anh ít nhiều đã bị rèn giũa, anh không còn sức lực để làm gì nữa.

Anh bước xuống cầu thang, lẳng lặng đứng bên cạnh cửa, giống như thường ngày chờ Lộ Phong trở về nhà trong đêm muộn.

Cửa mở, khí lạnh và nước mưa ập vào, đầu ngón tay Kiều Trạch run rẩy, anh lướt qua người đàn ông đứng ở cửa, lập tức chào hỏi Lộ Phong đứng phía sau: "Đã trở về."

Người đàn ông "Ừm" một tiếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe như tiếng dương cầm.

Ánh mắt Kiều Trạch lúc này mới dời về người đứng phía trước: "Chào cậu."

Người đàn ông dường như không đoán trước anh sẽ chủ động chào hỏi, biểu cảm có chút kinh ngạc: "Chào anh."

Kiều Trạch nhàn nhạt gật gật đầu: "Không có chuyện gì em vào phòng nghỉ ngơi trước."

"Chờ một chút." Lộ Phong cởi áo ướt gần hết của mình treo lên giá treo quần áo nói: "Chúng ta tâm sự chút đi."

Kiều Trạch sớm đã đoán được là sẽ có ngày này, chỉ là anh không nghĩ là nó sẽ đến nhanh như vậy, anh tự hỏi chính mình: Ba năm trước đây lòng mình tràn đầy mong đợi mà gả cho người này, nhưng cuộc sống hiện tại là điều mà anh mong muốn sao?

Trên đường theo Lộ Phong đến thư phòng, anh không ngừng an ủi chính mình: Không có chuyện gì, rời xa là tốt, rời xa là tốt, đau dài không bằng đau ngắn.

Đi đến thư phòng, Lộ Phong ngồi xuống ghế, bởi vì không thích lúc làm việc không có người thứ hai nên chỉ có một cái ghế, thế nên Kiều Trạch chỉ có thể đứng ở án thư*, nhìn ánh đèn chiếu vào đơn ly hôn đến chói cả mắt.

Cái gọi là tâm sự, chính là Lộ Phong ngồi, anh đứng, thậm chí hai người không có cơ hội đối mặt nhau là vì căn bản Lộ Phong khinh thường biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Bầu không khí áp lực trong thư phòng đôi lúc làm thần kinh anh cảm thấy áp lực, suy yếu. Mỗi phút mỗi giây đều như tằm ăn vào máu, tư thế đứng thẳng càng khiến anh co quắp lại, Kiều Trạch cảm thấy bản thân mình nếu tiếp tục thêm một giây, cả người đều sẽ hỏng mất. Anh nhanh chóng đến ký tên vào tờ giấy, tay rút bút máy từ ống đựng bút lạnh băng, nhanh chóng ký tên mình vào tờ giấy ly hôn.

Lộ Phong nhìn vào cây bút kia, sắc mặt không vui mà nhíu mày, đó là món quà mà Khương Loan tặng cho hắn khi hắn 18 tuổi.

Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bất luận như thế nào, cuối cùng hắn đã ly hôn, tuy rằng đây không phải là thời điểm thích hợp nhưng hắn đã không chờ được. Hắn đã đợi ba năm, đã đợi được Khương Loan, lần này hắn nhất định sẽ không buông tay.

Chỉ có điều hắn chưa từng nghĩ đến Kiều Trạch ba năm trước đây khóc la phải gả cho hắn, ba năm sau lại thản nhiên ký tên vào đơn ly hôn.

Đầu ngón tay hắn gõ gõ mặt bàn: "Không thèm nhìn kỹ luôn sao?"

Kiều Trạch biết, Lộ Phong không muốn bản thân hắn nhìn kỹ, bởi vì đối với Lộ Phong mà nói mỗi một phút mỗi một giây hắn dừng lại đều là thời gian nghĩ đến Khương Loan. Rốt cuộc trong mắt Lộ Phong ba năm hôn nhân cùng với anh đều là do anh trộm từ tay Khương Loan.

Nhưng anh cùng không nghi ngờ điều kiện trong đơn ly hôn có chỗ không công bằng với mình, dựa theo tính cách của Lộ Phong, anh sẽ nhận được một phần tài sản xứng đáng với bản thân, cho nên anh cười cười: "Không nhìn."

"Chìa khóa căn chung cư ở trung tâm thành phố giữa trưa ngày mai thư ký của tôi sẽ đưa công ty cậu, sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm rồi đi công chứng." Lộ Phong dừng một chút: "Hội đồng quản trị bên kia tôi hy vọng cậu tạm thời áp tin tức hai chúng ta ly hôn xuống."

"Được." Kiều Trạch đồng ý: "Còn chuyện gì khác không?"

Lộ Phong thấy sắc mặt đầy vẻ mệt mỏi của Kiều Trạch, nhất thời lồng ngực có chút nhói lên, hắn đứng lên: "Không có." Sau đó sải bước ra khỏi thư phòng.

Hắn đi rồi Kiều Trạch mới miễn cưỡng thở ra, anh điều chỉnh lại cảm xúc, trở về phòng ngủ, tự mình thu dọn hành lý.

Khi anh đi xuống lầu, Lộ Phong đang cùng Khương Loan vừa cười nói vừa ăn khuya, nghe thấy tiếng anh thu dọn đồ đạc, nháy mắt họ kinh ngạc, hắn rút tay đang sát môi Khương Loan, híp mắt hỏi: "Cậu phải đi?"

"Đúng vậy." Kiều Trạch không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ đau khổ và cô đơn của mình, mỉm cười nói: "Cũng không muốn quấy rầy các anh, tôi đến nhà bạn tôi ở vài ngày."

Lộ Phong đứng lên, dựa bên cạnh bàn, không nói một lời mà nhìn anh.

Kiều Trạch bị nhìn chằm chằm nên trong lòng dấy lên sợ hãi, anh vôi vàng gật đầu: "Không có chuyện gì tôi đi trước."

Giọng nói Lộ Phong phía sau anh vang lên: "Sao tôi lại không biết cậu còn có bạn bè vậy?"

Kiều Trạch lễ phép dừng động tác: "Là bạn tốt học chung đại học."

Lộ Phong lù lù bất động nhìn anh: "Tôi biết cậu muốn cái gì, đi ra khỏi nhà tìm khách sạn, cố tình muốn cho ba mẹ và hội đồng quản trị biết, sau đó để bọn họ tạo áp lực cho tôi?" Anh khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Không có chuyện đó."

Kiều Trạch vừa thấy chua xót lại thấy thẹn, anh siết chặt nắm tay: "Anh suy nghĩ nhiều rồi."

"Chỉ mong là tốt cho tôi, tôi sẽ sai bảo tiêu đi theo cậu, khi vào phòng khách sạn thì không cần bước ra khỏi cửa."

Kiều Trạch không muốn cùng hắn day dưa, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Lộ Phong nhìn bóng dáng anh rời đi, âm thầm nắm chặt tay.

Kiều Trạch dùng hết tốc lực chạy tới khách sạn, sau khi vào phòng khóa trái cửa bảo đám người người bảo tiêu ở bên ngoài. Sau đó anh vô lực ngã xuống giường, bên ngoài ánh đèn neon lộng lẫy, phù hoa, giả dối, lạnh lẽo, giống như hôn nhân ba năm của anh.

Anh nhớ người đàn ông kia thủ thỉ bên tai anh kiên định hứa hẹn mà hiện tại khi Lộ Phong nhìn anh, ánh mắt như ánh đao sắc nhọn, đâm xuyên trái tim tràn ngập tình yêu của anh.

Đao chém thấy máu.

Vết thương nơi trái tim cứ đau âm ĩ, máu chảy không ngừng, Kiều Trạch rốt cuộc chịu đựng không nổi, cuộn tròn thân thể trên giường điên cuồng gào thét.

Đau quá..... Đau quá.....

Sau khi điên cuồng phát tiết, anh ngồi yên trên giường, trầm mặc nhìn chằm chằm căn phòng.

Anh rất nhớ ba của anh. Mẹ anh sau khi ly hôn với anh thì liền tái giá, năm đó khi anh mới sáu tuổi liền rời đi không trở lại. Cha anh một bên chống đỡ công ty, một bên chăm sóc anh. Trong ấn tượng cha anh luôn chiều chuộng anh, hủy công tác để cùng anh tham gia trại hè, bay xuyên đêm từ nước ngoài trở về vì anh phát sốt. Lúc trước cha anh phản đối anh gả cho Lộ Phong, anh tuyệt thực hai ngày thì cha đồng ý cho anh.

Kiều Trạch nghĩ đến đay, nước mắt nóng hổi từ trong khóe mắt lại chảy ra, một người tốt như vậy, lại bị căn bệnh ung thư dạ dày cướp đi sinh mệnh. Ba anh trước khi đi còn hy vọng anh và Lộ Phong sẽ sống thật hạnh phúc, thế anh ba anh vừa đi chưa được một năm thì anh đã cùng Lộ Phong ly hôn.

Kiều Trạch dối mặt khoảng đen trống rỗng, nhẹ nhàng kêu một tiếng ba.

"Ba..... Xin lỗi, là con phụ lại kỳ vọng của người."

"Ba..... Anh ấy không cần con."

Một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, Lộ Phong đang ở bên cạnh anh.

Kiều Trạch động đậy người ngồi dậy: "Sao anh lại ở đây?"

Lộ Phong vội vàng đánh máy, năm phút sau mới trả lời câu hỏi của anh: "Ly hôn với cậu."

Lúc Lộ Phong đang đánh máy Kiều Trạch đã xem thời gian trên đó, hắn hiếm khi làm việc có người ở bên cạnh, lần này lại có thể chờ mình đến hai giờ chiều, quả nhiên khi gặp chuyện vui thì tinh thần con người ta sẽ tốt lên không ít.

Anh đưa lưng về phía Lộ Phong mở rương hành lý: "Tôi đi tắm một chút." Quần áo này là tối hôm qua anh gấp rút bỏ chạy, ban đêm trời lại mưa lớn, tuy hiện tại đã khô nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Lộ Phong không kiên nhẫn nói: "Tắm cái gì, không cần, ba giờ chiều tôi càn có việc."

Động tác Kiều Trạch lấy quần áo dừng lại, nhanh chóng đem quần áo để lại vào hành lí: "Đi thôi."

Buổi chiều trên đường đi không có quá nhiều xe, trong mười phút hai người đã chạy đến Cục Dân chính, năm phút sau đã rời khỏi.

Kiều Trạch nhìn đơn ly hôn trên tay, hai chữ ly hôn to tướng đập vào mắt làm anh vô cùng đau đớn, mặt anh không đổi sắc mà đem giấy ly hôn bỏ vào túi, sau đó mỉm cười nói: "Hẹn gặp lại."

Lộ Phong định xoay người đi nhưng lại quay đầu nhìn anh: "Có cần tôi đưa cậu trở về không?"

Kiều Trạch cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười, có lẽ hắn đây có chút lưu luyến với đoạn kết của cuộc hôn nhân này: "Không cần."

Lộ Phong khoanh tay trước ngực, hất cầm kiêu căng nhìn xuống anh: "Kiều Trạch, không cần dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này, cậu biết tôi sẽ không để cậu xoay vòng vòng."

Kiều Trạch vô lực gật đầu, anh đương nhiên biết, chẳng qua cái gọi là "không để cậu xoay vòng vòng" khi đối với Khương Loan thì sẽ tự động mất đi hiệu lực.

Kiều Trạch cảm thấy đơn ly hôn trong túi của mình, giống như khối than nóng dán chặt vào da anh, nóng đến đau đớn, bỗng nhiên anh sinh ra cảm xúc xấu hổ và giận dữ, không phải ghen ghét đối với Khương Loan, cũng không phải vì lựa chọn của Lộ Phong mà cảm thấy thống khổ, oán giận, mà là đối với bản thân mình phẫn nộ cùng bi thương.

Anh đứng yên hai giây, đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai mắt của Lộ Phong, đây là lần duy nhất trong trí nhớ của anh, không có bất cứ cảm xúc gì, không có ngưỡng mộ, không có mất mát, không có phẫn uất, bĩnh tĩnh mà nhìn Lộ Phong.

Lộ Phong cũng chưa bao giờ gặp qua ánh mát này của Kiều Trạch, trước kia hắn đoán rất chuẩn cảm xúc của chủ nhân đôi mắt này, vui, buồn, giận, đau đớn. Hiện tại hắn nhìn vào đôi mắt này, lại không thể nhìn ra loại cảm xúc gì đang ẩn sâu trong đó.

Lúc này hắn mới phát hiện, người trước mắt này, cùng với người vui buồn thất thường ba năm trước, cười khổ thiếu niên vô tư năm nào đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.

Hắn nhất thời không biết nên nói gì, nhìn đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng kia đến ngẩn cả người.

Kiều Trạch hít sâu một hơi, lại chậm rài thở ra, anh nhìn tài xế đang chờ mình cách đó không xa, lại nhìn qua Lộ Phong, rũ mi mắt nhẹ giọng nói: "Tôi muốn đi thăm ba."

Anh biết Lộ Phong sẽ không đi cũng anh.

Lộ Phong trầm mặc thật lâu: "Được."

Kiều Trạch như trút được gánh nặng, cảm giác linh hồn mình bị vây giữ gông xiềng như liền tiêu tán, anh lấy hết can đảm, lần nữa ngẩng đầu, hít thật sâu nhìn thoáng qua.

Thật tốt, Lộ Phong vẫn giống như ba năm trước đây, vẫn là dáng vẻ lúc trước, chỉ có anh không là mình của ba năm trước đây nữa, anh sẽ không yêu Lộ Phong nữa.

Anh nghe chính mình nói: "Hẹn gặp lại, Lộ Phong."

Hẹn gặp lại, Lộ Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro