Bỗng Dưng Một Lúc Nào Đó Ta Lánh Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng dưng một lúc nào đó ta lánh đi
Câu thoại giản đơn hẳn
Và ánh mắt rất ngại nhìn. Vì:
Ta yêu thương nhưng lại chẳng bao giờ làm vừa lòng hết thảy
Ta như một con sói đói mồi giữa rừng sâu
Ta lạc giữa chừng tìm kiếm sự đồng cảm vốn dĩ chưa từng tồn tại
Ở đâu xa em ơi!
Là từ trái tim đến trái tim
Nhưng trái tim đâu phải là một vật để cầm buộc
Ta vẫn đói khát sự yêu thương đó thôi, cho đến ngày đỗ vỡ cận kề
Và khác nào ta đang tự dùng dao để đâm thẳng vào ngực sâu
Đó là lý do ta lánh đi
Ta sợ bị tổn thương đến tột cùng qua nhiều lần thốt lên "Tôi đã quen với cảm giác đó"
Ta tạm lánh đi những câu nói đến nỗi gai góc mọc trong tim
Ta chốn chạy để vết thương kia kịp lành
Ta chốn chạy để ta không còn khắc khoải nữa
Thế nên,
Đừng tìm ta giữa đám đông vì nghĩ chừng ta sẽ ở đó
Nhưng hãy tìm ta một lúc nào đó, trong góc phòng, đang cố gắng khóc. Để:
Cảm xúc chực trào
Hay
Là để nước mắt liền dòng, nhỏ giọt trên thềm lạnh
Sau cùng,
Đừng nói gì cả
Ta chỉ muốn ngồi lại với một vài người
Chẳng phải là những con người ta đã biết lâu năm, cũ kĩ
Ta sẽ ngồi lại với những con người mới đã từng bị sự cũ kĩ trói buộc tâm trí qua nhiều năm
Ta vui thay cho sự đổi thay lớn này
Ta vui vì không cần nói
Ta và Người hẳn biết - một người đã làm một người đau như thế nào
Ta vui vì Người sẽ bắt đầu biết nơi đâu trong tim ta đã có vết thương từng vì Người mà đau thấu
Rồi,
Người sẽ đi liền đường may trong tim ta
Và lúc này, ta đã đủ dũng cảm để nói lời "tạm biệt"
Ta đã tha thứ và Người cũng đừng bận tâm
Ta vẫn là ta, là người trần, khao khát "được yêu thương"
Nhưng ta sẽ tìm những yêu thương sẵn có để mà nương tựa
Đừng nài nỉ. Vì:
Người biết chắc rằng ta sẽ rời đi trong tích tắc
Ta luôn muốn rời đi để tìm một chỗ đã dọn sẵn
Đợi ta trải lòng về những tháng ngày vừa qua
Nên,
Hãy để ta lánh đi
Xin Người đừng bận lòng

#Mia
#5/13/18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#escaping