Bỗng dưng muốn chết - Thanh Sam Phong Lưu (chương 3.2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ tư đẹp trời, Tô Liễu đang ngồi trước máy tính thì nhận được tin nhắn di động.

“Liễu Liễu, tiện đường công tác mấy hôm nữa anh ghé thăm nhà, em có cần gửi gì không? Thịnh Hoan.”

“Không ạ, em cám ơn anh, O(^-^)O” Tô Liễu bấm xong câu trả lời, còn add thêm một cái mặt cười.

“Được rồi, chào em.”

“Tạm biệt.”

Gửi xong tin nhắn, Tô Liễu bất giác thở dài. Nằm lăn ra giường, nàng cuộn mình trong chăn. Đáng thương thay! Kể từ ngày câu chuyện của Tô Liễu và Tiểu Triệt bại lộ, Thịnh Hoan đâm ra quan tâm tới nàng kinh khủng. Trước dăm bữa nửa tháng mới gửi một tin nhắn thăm hỏi, nay cứ hai ngày một lần, còn nhiều hơn cả tin nhắn quảng cáo. Tô Liễu vốn không thích bấm tin nhắn mất thời gian, nhưng vì Thịnh Hoan ca ca tôn kính, nàng đành quay lại cái thời “ngón tay vàng”.

Đoán chắc Tô Liễu đang có mối tơ duyên mới, Ngô Diễm liếc nhìn và dò hỏi: “Còn hăm hở hơn cả hồi yêu chàng Tiểu Triệt, nói mau, chị có ai rồi phải không?”

Tô Liễu nghe choáng luôn. Trời ạ, yêu Sở Thịnh Hoan có mà ngang với tự sát.

Không phải vì anh không tốt, nhưng nàng sợ anh lắm. Tô Liễu đau khổ, lồm cồm bò dậy, bật trò chơi để thư giãn đôi chút.

Từ hôm bị Boss giã xuống cấp 42, nàng không online thêm lần nào nữa. Tất nhiên, mặc dù được hệ thống giao nhiệm vụ đi tìm kiến quốc lệnh, nhưng con đường gian nan, mình nàng sao có thể hoàn thành được. Nói cách khác, nàng chưa sẵn sàng đón nhận cái vận may từ trên trời rơi xuống này.

Vừa đăng nhập trò chơi, Tô Liễu đã hoa mắt trước đám tin nhắn trong hộp thư.

Vũ dạ phi phi: Hôm nay quốc vương thành thân, muội có tới dự không? Ta sẽ ra cổng đón muội.

Chiến ngự lâm lâm: Tiểu Ngược, ta muôn lần xin lỗi nàng.

Chiến ngự lâm lâm: Tiểu Ngược, tốt nhất đừng có online trong khoảng 18 đến 20 giờ tối ngày 13 tháng 10.

Kiêu dương tự hỏa: Muốn chết ơi Muốn chết, bản nhân sẽ nạp phi vào hồi 18 đến 20 giờ tối ngày 13 tháng 10, nàng đến xem có muốn chết không nhé!

Đám đàn ông hèn hạ: Bỗng dưng muốn chết, đám đàn ông hèn hạ, mẹ kiếp, nhớ đến phá tan đám cưới đê tiện này!

……

Tô Liễu xem tiếp các lời nhắn khác, chợt tức nổ đom đóm mắt.

Yêu tinh áo choàng: Ta hãm hại ngươi thì sao, ngươi có chứng cớ cũng vẫn bị đuổi khỏi hành hội. Con hồ li tinh mặt dày, đừng tưởng ta không biết ngươi đã phản bội ca ca, đong đưa Tiểu Triệt.

Yêu tinh áo choàng: Ta ghét ngươi, lần đầu nhìn đã thấy ghét, quân lén lút còn ra vẻ bí hiểm.

FUCK! Mình chưa thèm chửi mà nó đã gái đĩ già mồm. Tô Liễu dùng hồi thành phù, đích đến là hoàng cung nước Tề.

Bình thường ở đây có NPC bảo vệ, nhưng hôm nay là ngày vui của quốc vương, lại thêm đám cống phẩm gồm 9 mỹ nữ và hàng trăm chiến mã. Thế nên, cổng lớn mở rộng, chào đón mọi người.

Lúc Tô Liễu tới nơi, trời vẫn còn sáng, hôn lễ cũng chưa cử hành.

Kiêu Dương tự hỏa bận tới Hồng nương quán lấy giấy đăng ký kết hôn, không có thời gian đón tiếp nàng. Song có vô số người trước đã gặp mặt đôi lần kéo tới hỏi han, hình như họ cũng biết nàng hàm oan, nên lời lẽ vô cùng khách khí.

Yến tiệc được bày biện trong ngự hoa viên với hàng trăm bàn ăn đầy ắp sơn hào hải vị, rượu ngọc chén ngà. Lại có cả mấy người chơi trong trang phục cung nữ tấp nập bưng bê. Tô Liễu một mình ung dung tham quan khắp chốn, sực nhớ tới lời dặn của Vũ dạ phi phi, nàng gửi tin nhắn: “Phi Phi, muội tới rồi, đang ở trong ngự hoa viên.”

“Tiểu Ngược uiiiiii” Đêm mưa gửi tới một đám mặt mếu: “Ta bị đại ca bắt ra ngoài canh gác.”

Tô Liễu:…….

Lát sau, Vũ dạ phi phi lại hỏi: Thế muội làm thế nào mà vào được? Không có thủ dụ của các vị đại thần, các game thủ bình thường không vào cung được đâu!”

Tô Liễu sững người, hiểu ra nguồn cơn, nàng bình tĩnh giải thích: “Trước lúc muội chính thức hạ đường, quân vương đã đích thân trao tặng hồi thành phù hoàng cung……

Vũ dạ phi phi: = =

Hồi thành phù hoàng cung là thứ vô giá chỉ dành riêng cho đại nội. Cứ mỗi tuần hệ thống lại tự động cấp cho bảy tấm. Sở hữu một tấm hồi thành phù sẽ được phép bay thẳng về hoàng cung nước Tề (một lần), cho dù đang ở bất cứ nơi đâu.

Tô Liễu hiện đang có một tấm, chính là tấm vé Kiêu Dương tặng nàng hôm ở chỗ Boss Hạ Pháp Nhĩ.

Có lẽ vì quá bận, Vũ dạ phi phi trở nên lặng thinh sau chuỗi dấu hỏi. Tô Liễu cũng chẳng tự ái, nàng chạy ra Trân Bảo Các mua bình nước hồi sinh bằng toàn bộ số điểm kĩ năng hiện có. Suy nghĩ một hồi, nàng chuyển điểm sang sức mạnh và thể lực dành cho chiến binh.

Tiếp đó, nàng chọn một bộ váy lụa trắng tinh, chuẩn bị cho cú xuất hiện ngoạn mục.

Đã trót mang tiếng Hồ li tinh, nàng phải khoe cái đuôi cáo của mình chút chứ, kẻo lại đặc tội với ông bà ông vải.

Hồi chuông đại nội điểm đúng 6 tiếng, một đóa cúc khổng lồ tung cánh vàng sáng lóa bầu trời phía Tây Thành. Tiếp đó là màn trình diễn pháo hoa xanh đỏ tím vàng rực rỡ, làm bừng tỉnh cả bầu trời đêm.

“Cô dâu chú rể đã tới, mau ra phía trước nhận quà.” Ai đó ở sân sau chợt lên tiếng.

Ú la la, đám cung nữ liền chạy mất tăm tích.

Quà được phát ở điện Chính Đức. Cô dâu, chú rể, phù dâu, phù rể tung ra vô số kim bảo và thiết bị cho đám người chơi thỏa sức nhặt.

Dù đã mặc một bộ váy trắng hết sức ấn tượng, Tô Liễu vẫn nhanh chóng bị chìm nghỉm trong biển người. Thậm chí một cọng tóc cũng chẳng thấy đâu.

Chán ngán như con gián, nàng out khỏi trò chơi rồi lên diễn đàn ngắm mỹ nữ. Tại top dẫn đầu, nàng dễ dàng tìm thấy cái tên Doanh Vũ – mỹ nữ hội Long Đằng. Chợt Tô Liễu ngỡ ngàng, bàng hoàng…Nàng đưa tay dụi mắt và chớp liền mấy cái. Vẫn không tin. Trời ạ, rõ ràng là bức ảnh cosplay Lưu Sở Ngọc, Boss Sơn Âm của trò Ngụy Tấn phong lưu mà nàng chụp hồi cấp 3 đây mà. Sao nó lại xuất hiện ở đây?

Sau một hồi kinh ngạc, Tô Liễu bình tĩnh chuyển sang giao diện trò chơi và gửi mật tin cho Doanh Vũ: “Tấm ảnh trên diễn đàn, từ đâu mà có?”

Rất lâu sau Doanh Vũ mới hồi âm: “Ai hỏi đó?”

“Đản hoàng dã tô tô.” (Lòng đỏ trứng thơm ngon) Tô Liễu xưng tên gọi trong Ngụy Tần phong lưu.

“Vợ ơi, thế là chồng đã tìm được vợ rồi!!!!” Doanh Vũ nhanh chóng gửi tin đáp lại, “Là chồng đây, Đế Thích Thiên đây!!!!”

Chúa ơi! Tô Liễu đập bụp cả đầu xuống bàn phím. Trong lúc nàng còn đang hoa cả mắt, Doanh Vũ đã tới tấp gửi tin nhắn.

“Tô Tô, vợ còn ở đó không?”

“Chồng nhớ vợ quá, các anh chị em cũng rất nhớ.”

“Đại ca bảo chỉ cần vợ còn chơi game thì nhất định sẽ chú ý tới mấy tấm ảnh đó, ha ha…”

“Tô Tô, sao vợ rời game không một lời giã biệt thế?”

“Chồng tìm vợ suốt ba năm nay…”

……

Một chuỗi các mess, tin ngắn mà…tình dài.

Tuyệt vời, họ vẫn chưa quên nàng!

Tuyệt vời, họ vẫn được gặp nhau!

Tô Liễu ngắm nhìn chuỗi tin nhắn mãi không thôi, thấy cay cay nơi sống mũi mà trong lòng dào dạt vui.

Biết nói thế nào nhỉ, những năm tháng đó quả thật vất vả mà ý nghĩa.

Nàng tình cờ rơi vào trò “Ngụy Tần phong lưu”, bị giết và mắc lừa liên tục. Cho tới khi gặp được đại ca, Tiểu Đế và các chị em Minh Yêm. Sau đó, cả hội cùng nhau đạp địa đồ, đánh BOSS, dần dần thành lập gia tộc, phát triển vững mạnh.

Kỷ niệm từ đâu ùa về, Tô Liễu nhẹ nhàng trả lời. “Tớ đây. Ba năm trước mải chơi quá nên trượt đại học, bố tớ tức đến nỗi phải nhập viện, mẹ thì đập nát máy tính luôn!”

Mười ngón tay gõ trên bàn phím chậm dần, chậm dần. Tô Liễu ngập ngừng viết: “Sau đó, tớ luyện thi thêm một năm và không chơi game nữa. Gần đây có chút việc nên phải vào Anh hùng…”

“Ồ, thực ra sau lúc cậu rời khỏi, tớ cũng không chơi mấy.” Tiếp đó là “Tô Tô này, năm đó tớ cũng trượt đại học. Bố tớ rất bỉ ổi, lấy cớ đó đòi bỏ hai mẹ con. Thực ra, lão đã có thằng con riêng với mụ vợ bé lâu rồi. Mẹ chửi tớ suốt ngày, hơi một tí là đòi tự tử.”

“Trời—” Tô Liễu bất ngờ, chẳng biết nói gì hơn.

Trong ký ức của Tô Liễu, Đế Thích Thiên là một cậu chàng tuấn tú, tóc nhuộm line bạc và xanh da trời, ánh mắt mơ màng khiến bao girl si mê. Lại còn thói ăn mặc thời thượng và tiêu tiền như rác nữa chứ, đích thực là một công tử con nhà.

Hai người trạc tuổi lại quen biết từ lâu, nên đua đòi gọi nhau là chồng-vợ. Nhưng sau lần gặp mặt, Tô Liễu thấy kỳ kỳ nên không gọi vậy nữa.

“Nhưng không sao.” Doanh Vũ type rất nhanh “Sau khi lão bỏ mẹ tớ ít lâu, mụ vợ bé và thằng con hoang cũng đi đời vì tai nạn giao thông. Chẳng đẻ đái gì được nữa, lão quay về vồ vập tớ. Mẹ, tớ chẳng thèm!”

Tô Liễu dở khóc dở cười, đành bảo với Doanh Vũ: “Âu cũng là ác giả ác báo!”

“Đúng thế.” Doanh Vũ gật gù.

“Vợ chồng” tay bắt mặt mừng, mải buôn dưa lê, vô tình bị đám đông chú ý.

Đầu tiên là Tô Liễu, mặc cho đám người tranh phần thưởng đã tản đi hết, nàng vẫn đứng ỳ ra đó, với một bộ váy trắng toát.

“Này, bỗng dưng muốn chết kia, sao ngươi dám mặc đồ trắng đến để úm đám cưới của đại ca?”

Tô Liễu liếc thấy, song chẳng buồn đáp, chỉ quay sang nói với Doanh Vũ: “Tiểu đệ không giận nếu tỉ phá hỏng đám cưới chứ?”

“Cấm gọi tiểu đệ.” Doanh Vũ add một cái mặt cáu. “Cậu đừng trêu tớ nữa đi, ai mà thèm bái đường với một gã đàn ông cơ chứ?”

“Không muốn lấy đàn ông, vậy sao còn giả gái?” Tô Liễu cười hì hì.

“Tại tớ muốn tìm cậu chứ sao.” Doanh Vũ cấm cảu đáp.

Tô Liễu im lặng. Nàng chuyển sang kênh chat hiện thời.

(Hiện thời) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Cô dâu mặc đồ trắng thì sao.

(Hiện thời) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Đồ thần kinh, có ai thèm cưới ngươi cơ chứ!

(Hiện thời) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Yêu yêu đừng vô cớ chửi người khác như thế!

(Hiện thời) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Yêu yêu, giữ mồm giữ miệng.

(Hiện thời) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Tiểu Ngược, đã lâu không gặp, ta phải ra phía sau bái đường, lát nữa nói chuyện tiếp!

(Hiện thời) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Tử hỏa, đừng, đừng…cưới Doanh Vũ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro