c1. Đừng khóc nữa trái tim.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Lam lấy chồng từ năm 22 tuổi. Cô là giáo viên môn văn. Chồng cô làm ăn trên thành phố. Lâu lâu mới về, cô ở quê  lên lớp, rồi về chăm con. Biết bao nhiêu là vất vả.
     Hiếu, chồng cô là một người hiền lành, chăm chỉ. Vì vậy cô rất tin tưởng chồng. Luôn dịu dàng đối xử với anh, chăm lo hai bên nội ngoại. Không một lời ca thán.
    Nhưng rồi hạnh phúc mà cô nghĩ mãi mãi bền vững đó vỡ vụn khi đầu tiên chồng cô đổ ra một đống nợ. Do lô đề, cờ bạc.  Cô chết lặng. Cô hi sinh biết bao nhiêu, để chồng yên tâm làm việc, ước mơ xây lại cái nhà. Mua con xe máy đã tan thành mây khói.
    Dù buồn và thất vọng, nhưng bản tính của một cô giáo trường làng hiền lành , lương thiện, cô không thể thấy chồng chết mà không cứu. Cô đành nuốt nước mắt vay ngân hàng bằng cái sổ lương còm của mình để trả nợ cho chồng. Từ đó Lam ngoài giờ dạy, cô bươn bả buôn bán thêm, bán từ cái cây giống bé tí đến tạp pí lù đủ thứ trên đời. Ai cũng ái ngại và thương cô vất vả.
    Nhờ trời, cu Bin khỏe mạnh, ngoan ngoãn để  mẹ bươn chải. Có khi thằng bé 3 tuổi đi ngủ thèm sữa mà ko dám xin mẹ. Có khi đồ ăn vặt cả ngày chỉ có cốc nước đậu hoặc một quả chuối. Nhiều đêm nhìn con ngủ, Lam khóc mờ cả mắt vì thương con.
    Đã hơn tháng nay Hiếu chưa về nhà. Lam hỏi thì kêu bận. Lam đành  đi xe  ca 100km lên thăm chồng vì lo chồng làm việc quá sức lo trả nợ mà ngã bệnh. Cô đã đem theo mấy món anh thích ăn để tẩm bổ cho anh. Những ý nghĩ tươi tắn đó làm cô thấy nôn nóng muốn mau gặp chồng.
    Đẩy cửa nhà trọ ra. Hiếu cùng một cô gái đang làm cái chuyện rất bẩn thỉu. Thấy cô , Hiếu tái mét mặt. Còn cô gái kia vẫn nằm nhơn nhơn cái mặt. Cô định xông tới đập cho đôi cẩu nam nữ kia một trận thì chồng cô nhào tới. Ôm cô gái kia vào lòng. Rồi rối rít xin lỗi vợ.  Từng lời nói của chồng như con dao cứa vào lòng Lam. " anh xin em, em cứ đánh anh, cứ chửi anh, chứ Uyên không có lỗi. Giờ cô ấy có thai rồi, anh không thể bỏ mặc cô ấy được"
     " Được, cuối tuần này anh về làm thủ tục li hôn" Giữ nốt sự tự tôn cuối cùng. Lam nói với chồng rồi thất thểu bước ra khỏi nơi bẩn thỉu đó.
      Cô đi mãi, đến bờ sông nhìn dòng nước chảy, cô nghĩ mãi tới những kỉ niệm ngày yêu nhau, cưới nhau, rồi sự vất vả, gánh vác của mình cho gia đình nhỏ, thay chồng vừa làm mẹ , vừa làm cha chăm lo , dạy dỗ con. Uất ức và tiếc rẻ. Tiếc cho thanh xuân, tiếc cho thời gian ko thể quay trở lại. Lúc này đây cô chỉ muốn nhảy ngay xuống dòng sông lạnh lẽo. Để kết thúc tất cả.  Ko ai nhìn thấy cô. Thằng chồng đốn mạt cũng ko đi tìm cô. Chỉ có gió sông lạnh lẽo phả từng cơn buốt giá. Chỉ có từng gợn sóng lăn tăn vuốt ve bàn chân cô.
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linhnga