Chương 17. Đã có bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao có thể như vậy được! Đã đưa ra quyết định làm sao có thể sửa đổi!" Lương Lệ Hoa nhất thời nóng nảy. Thật vất vả cuối cùng mới có thể đem nha đầu này đuổi đi, lại cứ như vậy làm hỏng?

Chính giáo chủ nhiệm thành khẩn nói, "Lương lão sư, trường học quy định như thế. Hơn nữa cô cũng biết, tỉ lệ lên lớp có tầm quan trọng đối với trường học như thế nào, học trò Trần Thiên Nguyệt vẫn có tính thay đổi rất lớn, tốt nhất cô nên hao tâm một chút, dẫn dắt trò ấy thật tốt!"

Lương Lệ Hoa làm sao có thể cam tâm, nhưng bây giờ tất cả lão sư đều chứng kiến thành tích kiểm tra của Trần Thiên Nguyệt là chân thật, cô cũng biết trường học đối với thành tích luôn coi trọng. Đáng chết! Lần này, tám phần mười là không có biện pháp đuổi nha đầu này đi!

...

Bên này lúc Trần Thiên Nguyệt thi lại mới vừa kết thúc, học sinh núp ở bên ngoài vây xem lập tức nhanh chóng đưa cái tin tức này mang về trong lớp. Biết tin tức này sau, toàn bộ lớp F đều sôi trào. Cái đó mỗi lần đều kiểm tra đứng thứ nhất đếm ngược đều là đồ cặn bã Trần Thiên Nguyệt, lại thật sự thi được hạng nhất cả lớp?

"Chúng tớ tận mắt thấy, tất cả lão sư tại chỗ lần nữa ra đề, cô ấy tất cả đều đáp đúng! Hơn nữa quyết định khai trừ cũng tạm thời thu hồi!"

"Ta phi a! Tại sao lại như vậy! Còn tưởng rằng rốt cuộc có thể không cần lại nhìn thấy cái đó ma lem rồi, lại còn phải tiếp tục bị cô ta cay ánh mắt!"

"Không phải chỉ là có thành tích tốt chút sao! Có gì đặc biệt hơn người! Xấu xí như vậy thành tích còn không tốt thì cô ta một chút cũng không còn cần sống nữa!"

Rất nhanh, Lương Lệ Hoa sậm mặt lại trở lại lớp học, Trần Thiên Nguyệt cũng theo ở phía sau trở lại. Trong phòng học nhất thời yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều vô cùng nóng bỏng rơi vào trên người của Trần Thiên Nguyệt. Dù sao cũng chỉ là một người học cặn bã hạng nhất đếm ngược đột nhiên biến thành số một cả lớp, vô luận như thế nào cũng quá làm người ta kinh hãi.

"Lớp trưởng, tới đem thành tích mọi người phát xuống đi! Chút nữa chờ bài thi phát xuống, các bạn học nhớ nghiêm túc tìm chỗ sai sót và sửa đi!" Lương Lệ Hoa mặt lạnh thuận miệng nói mấy câu, không hề đề cập tới chuyện mới vừa xảy ra, đối với lần thành tích này của mọi người cũng không có nói nhiều.

Nếu không chẳng lẽ còn muốn cho cô ngay trước mọi người đánh mặt mình, khen lần này Trần Thiên Nguyệt tiến bộ thần tốc sao? Thấy thái độ này của Lương Lệ Hoa, mọi người nhất thời biết, xem ra chuyện Trần Thiên Nguyệt hạng nhất đúng là ván đã đóng thuyền rồi.

Lương Lệ Hoa: "Bây giờ mọi người lời đầu tiên đi điều chỉnh chỗ ngồi đi!"

Vừa nghe đến muốn điều chỉnh chỗ ngồi, trong phòng học nhất thời một trận gào thét bi thương, có người vui mừng có người buồn.

Cuối cùng là giải quyết một cái vấn đề lớn đầy khó khăn, Trần Thiên Nguyệt tâm tình không tệ, một bên chậm rãi ung dung mà dọn dẹp đồ vật, cùng người ngồi cùng bàn phất tay chào từ giả, "Gặp lại sau nha..., Tư Hạ bạn học! Chúc mừng cậu, rốt cuộc cậu không cần lại phải nhìn thấy khuôn mặt này của tớ nữa nha!"

Nam sinh trong tay nắm phiếu điểm của mình, trên trán nổi lên gân xanh, gặp lại sau cái rắm! Mười mấy phút sau, mọi người nhanh chóng lần nữa đem chỗ ngồi điều chỉnh xong xuôi. Sau đó, ánh mắt quỷ dị của tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào chỗ hai cái vị trí ở hàng thứ nhất.

Hàng thứ nhất vị trí bên trái, Trần Thiên Nguyệt.

Hàng thứ nhất vị trí bên phải... Tư Hạ...

Vào giờ phút này, nam sinh bên cạnh Trần Thiên Nguyệt liếc nhìn người kế bên - cái khuôn mặt của người đã để cho hắn liên tục mấy ngày gặp ác mộng, ánh sáng trong con ngươi cơ hồ đã là không muốn sống nữa rồi.

Sớm biết như vậy, coi như là hắn kiểm tra hạng nhất đếm ngược cũng tốt hơn hạng thứ hai trong kì kiểm tra này. Trần Thiên Nguyệt đồng tình liếc nhìn cháu trai bên cạnh nhà mình, "Thiếu niên, nén bi thương, đường đời còn rất dài, chút ít thất bại này thật ra thì không coi vào đâu đâu!"

Tư Hạ hít một hơi thật sâu, đè nén tâm tình gần như sắp bạo phát, "Im miệng!"

Trần Thiên Nguyệt rốt cuộc không lại kích thích người khác nữa, gục xuống bàn bắt đầu tiếp tục ngủ bù, trước đó tiêu hao năng lượng quá lớn, giấc ngủ của cô vẫn chưa hoàn toàn bù lại.

Sau khi chờ mọi người đem chỗ ngồi đều điều chỉnh xong, Lương Lệ Hoa tiếp tục mở miệng nói, "Kiểm tra đã kết thúc, tiếp theo còn có một chuyện rất quan trọng. Tin tưởng mọi người đều biết, vì nghênh đón lãnh đạo trường học thị sát, lần này trường học tổ chức hội diễn văn nghệ, yêu cầu mỗi một lớp đều đưa ra một cái tiết mục.

Tại lần họp lớp lần trước, mọi người đã xác định tiết mục của lớp chúng ta là sân khấu kịch, « Công Chúa Bạch Tuyết », vai diễn vương tử chắc chắn là Tư Hạ rồi, nhưng là, nữ chính thí sinh công chúa Bạch Tuyết lại vẫn chậm chạp chưa xác định được."

Nghe Lương Lệ Hoa nhắc tới chuyện hội diễn văn nghệ, nhất thời ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên, nhất là các nữ sinh trong lớp. Phải nói vì lần hội diễn văn nghệ này, nữ sinh trong lớp là một hồi xé ép lâu rồi.

Nguyên nhân nữ chính chậm chạp chưa xác định chính là trước đó mấy nữ sinh bức chèn kéo ép người khác thật là quá lợi hại. Trong đó người hung dữ nhất là Trình Tuyết cùng Hàn Tiểu Như, hai người trong nhà đều là có bối cảnh. Vì muốn nhận vai diễn này mà họ làm cho trời đất u ám, thậm chí thiếu chút nữa trực tiếp ở trong trường học tụ tập đánh lộn trước mặt quần chúng, làm khổ đến Lương Lệ Hoa bể đầu sứt trán, lúc này mới đem việc chọn nữ chính kéo dài tới sau kỳ kiểm tra.

Lương Lệ Hoa tiếp tục mở miệng nói, "Vì công bằng, cũng vì để tất cả các bạn học đều có cơ hội tham dự, cô quyết định, lần tuyển chọn thí sinh lần này, liền do rút thăm quyết định! Đối với kết quả rút thăm, tất cả mọi người đều không cho có bất kỳ dị nghị nào!"

Lần trước lúc đầu cũng là dùng phương thức bỏ phiếu biểu quyết, lúc đó kết quả là Trình Tuyết so với Hàn Tiểu Như nhiều một phiếu, nhưng sau chuyện này Hàn Tiểu Như không phục, Hàn Tiểu Như tố cáo với cô (Lương Lệ Hoa) rằng Trình Tuyết dùng tiền mua phiếu của bạn học, Trình Tuyết lại nói với cô (Lương Lệ Hoa) tố cáo Hàn Tiểu Như uy hiếp bạn học bỏ phiếu cho cô ta.

Trong nhà hai học sinh này đều có bối cảnh, cô ai cũng không đắc tội được. Vì vậy cô nghĩ tới nghĩ lui, không bằng rút thăm một cái cho bớt chuyện, ai cũng đừng cãi cọ.

"Lão sư, ta không ý kiến!"

"Ta cũng không ý kiến, liền rút thăm đi!"

Đối với quyết định của Lương Lệ Hoa, các học sinh ngược lại trăm miệng một lời mà đồng ý. Lúc đầu cơ hội đều ở trong tay số ít mấy nữ sinh kia, bây giờ cơ hội chia đều, tất cả mọi người có cơ hội, dĩ nhiên là phần lớn người đều đồng ý. Mà Trình Tuyết cùng Hàn Tiểu Như chỉ có thể không cam lòng lẫn nhau trừng mắt một cái. Lương Lệ Hoa thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, để cho lớp trưởng đem tên của mỗi người nữ sinh trong lớp đều viết ở trên một tấm giấy nhỏ, sau đó bỏ vào một cái trong hộp nhỏ.

"Cái vị trí này, liền để cho bạn học Tư Hạ tới rút ra đi!" Lương Lệ Hoa mở miệng nói.

Nếu không nếu là do những người khác rút ra, khó tránh khỏi đến lúc đó những nữ sinh kia lại đưa ra đủ loại không phục. Tất cả nữ sinh nghe vậy đều gật đầu đồng ý. Wow! Nam thần tự mình rút ra a! Đây nếu là có thể được rút trúng... Đơn giản là công đức đời trước cứu vớt hệ ngân hà để lại nha!

Lớp trưởng ôm lấy cái hộp đi tới hàng cuối cùng, "Bạn học Tư Hạ."

Tư Hạ vào lúc này đang buồn bực, nào có tâm tình ở nơi này đùa giỡn, ở bên dưới có vô số vô số ánh mắt mong chờ, thần sắc không kiên nhẫn tiện tay đưa vào trong hộp rút ra một tờ giấy nhỏ, nhìn cũng không nhìn liền ném cho lớp trưởng. Lớp trưởng nhận lấy tờ giấy kia, thiếu chút nữa bị các nữ sinh ánh mắt đốt cháy.

"Khục, người Tư Hạ rút được là..." Lớp trưởng vừa nói một bên dè đặt mở ra tờ giấy nhỏ kia.

Đang chuẩn bị đọc tên, nhưng mà một giây kế tiếp... Lớp trưởng cả người lại giống như bị sét đánh một dạng trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm tờ giấy ngây ngốc đứng tại nơi đó. Tư Hạ nhận ra được thần sắc khác thường lớp trưởng, hơi nhíu mày mà hướng phía hắn nhìn sang. Vẻ mặt của lớp trưởng, không khỏi để cho hắn có loại linh cảm không lành... Vào giờ phút này, lớp trưởng gần như không dám nhìn thẳng ánh mắt của Tư Hạ, lại không dám nhìn xem biểu tình của những nữ sinh kia, cho đến khi bị mọi người thúc giục, mới nuốt nước miếng, lắp bắp thì thầm, "Được... Được chọn trúng là... Trần... Trần Thiên Nguyệt..."

"Ngươi nói cái gì?" Nam sinh đoạt lấy tờ giấy trong tay của lớp trưởng.

Chỉ thấy, trên tờ giấy, ba chữ "Trần Thiên Nguyệt", vô cùng rõ ràng!

Trần Thiên Nguyệt bị tiếng ồn bên cạnh đánh thức, lau nước miếng ở khóe miệng, mơ mơ màng màng mở mắt, hướng phía người ngồi cùng bàn nhìn, "Thế nào... (z_z)"

Tư Hạ nhìn khuôn mặt đáng sợ của nữ sinh kia, giống y hệt Sadako, bộ dạng chảy nước miếng mắt lim dim buồn ngủ: "..."

Trời ạ!!!

Thật, muốn, đem, cái, tay, này, băm, xuống, cho, rồi!

"Trần Thiên Nguyệt? Công chúa Bạch Tuyết? Cậu đặc biệt trêu chọc tôi đấy à!"

"Lớp trưởng cậu làm gì vậy! Rút ra cái tên quái quỉ gì thế?"

Lớp trưởng không biết nói gì, đối mặt với tất cả học sinh nữ chỉ trích, "Chuyện này... Cái này có phải là tôi rút ra đâu chứ!"

Mắc mớ gì tới mình, rõ ràng là di Tư Hạ rút ra đấy chứ?

"Không thể! Tư Hạ tuyệt đối không thể hợp tác với cái thứ người như vậy được! Cái này không phải là để cho chó sói vào miệng cọp sao?"

"Diễn xuất là một chuyện quan trọng như vậy mà để Trần Thiên Nguyệt đi làm, vậy chẳng phải là đem lớp F của chúng ta ra làm trò cười cho lớp khác sao?"

Trên bục giảng, sắc mặt Lương Lệ Hoa cũng hoàn toàn đen.

Trần Thiên Nguyệt!

Tại sao lại là Trần Thiên Nguyệt?

Nhưng mà vừa rồi là do bà ta đứng trước mặt tất cả học sinh nói, kết quả rút thăm, tất cả mọi người đều không được phép dị nghị, bây giờ dù cho có muốn đổi người thì cũng không có cách.

Lương Lệ Hoa không có cách nào, nhìn về phía Tư Hạ, dò hỏi, "Tư Hạ, ý của con thế nào? Dù sao cũng là người hợp tác của con đấy."

Giờ phút này, trong tay nam sinh còn nắm lấy tờ giấy kia, vẫn không thể tin được tờ giấy này là do chính bản thân mình bốc được.

Đời này của anh còn chưa bao giờ gặp qua cái chuyện đáng sợ như vậy.

Không biết qua bao lâu, nam sinh cắn răng chịu đựng, nặn ra hai chữ, "Tùy ý."

Đích thân anh rút ra, chẳng lẽ anh còn thể thể ở đây đổi ý sao?

Nghe được Tư Hạ nói như vậy, tất cả học sinh nữ đều trở nên nóng nảy, tất cả đều muốn Lương Lệ Hoa sắp xếp rút thăm lại một lần nữa.

Ánh mắt Lương Lệ Hoa lóe lên, hướng về phía Trần Thiên Nguyệt bừa bộn liếc một cái, trầm ngâm chốc lát, sau đó mở miệng nói, "Các bạn học đều yên lặng một chút, mới vừa rồi cô đã nói, vì công bằng, phải dựa theo kết quả rút thăm, bây giờ Tư Hạ cũng không ý kiến, cho nên thí sinh vào vai nữ chính cứ quyết định như vậy đi, ai cũng không được phép có ý kiến!"

Bây giờ không sợ Trần Thiên Nguyệt gây chuyện, ngược lại chỉ sợ Trần Thiên Nguyệt không gây chuyện.

Nghĩ tới đây, Lương Lệ Hoa cảnh cáo nhìn về phía Trần Thiên Nguyệt một cái, " hội diễn văn nghệ lần này cực kỳ quan trọng, nếu như em làm hỏng, ngay cả tôi cũng không giữ được em đâu!"

Cho đến vào lúc này, rốt cuộc Trần Thiên Nguyệt mới phục hồi tinh thần lại.

Tại sao cô chỉ đi luyện công phu ngủ gật có một chút, tỉnh dậy lại bị chọn trúng vai diễn công chúa Bạch Tuyết, còn trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của tất cả học sinh nữ?

Kiếp trước, cô bởi vì cái bức thư tình kia nên mới bị Tư Dạ Hàn bắt lại, cho nên cũng không có biết gì về chuyện này, hoàn toàn không có chút phòng bị nào cả.

Nếu như sớm biết, đánh chết cô cũng muốn ngăn cản chuyện này phát sinh a!

Lấy cái tính chiếm hữu và nhỏ nhen của tên Tư Dạ Hàn kia, nếu như biết cô ở trường học cùng nam sinh khác diễn vai tình nhân, hơn nữa cuối cùng còn diễn cảnh hôn...

Đây không phải là bẫy cha sao!

"Cmn! Tôi cmn tại sao nằm không cũng trúng đạn chứ!" Trần Thiên Nguyệt vò tóc của mình đến rối tung, cơ hồ muốn tan vỡ rồi.

Mà bên cạnh Tư Hạ thấy cái phản ứng này của Trần Thiên Nguyệt, sắc mặt đã đen đến mức muốn nhỏ nước.

Rốt cuộc là ai nằm không cũng trúng đạn đây hả?

Bộ dạng của người phụ nữ này tại sao lại giống như gặp xui xẻo vậy chứ?

"Chờ một chút... Cô giáo! Em có thể bỏ diễn được không?" Trần Thiên Nguyệt vội vàng giơ tay lên.

Vừa nghe nói như vậy, trong lòng của các nữ sinh khác lại tràn đầy phẫn nộ.

Đệt! Tên xấu xí Trần Thiên Nguyệt! Nam thần còn không có chê cô ta, cô ta lại còn dám bỏ diễn!

Mặt Lương Lệ Hoa nhất thời tràn đầy vẻ giận dữ, "Trần Thiên Nguyệt, em coi trường học là nhà của em sao? Muốn làm cái gì thì làm cái đó! Không có một chút quy củ? Đừng quên em bây giờ vẫn còn đang trong thời kỳ khảo sát!"

Nghe Lương Lệ Hoa uy hiếp xong, Trần Thiên Nguyệt âm thầm khẽ nguyền rủa một cái, "Gặp quỷ!"

Giờ phút này, nam sinh bên cạnh rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, "Trần Thiên Nguyệt! Rốt cuộc là ai đã gặp quỷ hả?" 

Trần Thiên Nguyệt liếc về phía người hot boy nào đó đang nổi giận đến mức muốn chầu trời, nâng cằm lên, khổ não không thôi mà lầu bầu nói, "Người ta là người đã có bạn trai rồi đó, lỡ như bị bạn trai của tôi biết, ghen lên thì phải làm sao bây giờ? Tôi rất là mong manh dễ vỡ đó!"

Tư Hạ nhìn chằm chằm về phía cái bản mặt kia của Trần Thiên Nguyệt, trong đầu như bị cái gì kịch liệt đánh vào vậy, khuôn mặt đơ ra, trong nháy mắt trở nên yên lặng.

Người phụ nữ này có bạn trai...

Bạn trai cô ta... Chắc không phải là người mù đó chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro