Em thật ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau buổi livehouse kết thúc, Vũ Tinh đã cho Nhậm Dận Bồng một quả chuối trên ba lô của mình. Phó Tư Siêu hỏi tại sao, Vũ Tinh nói rằng vì hôm nay trông Bồng Bồng rất ngốc.
Hôm nay cây đàn Cello của cậu ấy gần như rớt khỏi giá đỡ tới ba lần.
Khi Phó Tư Siêu ôm Nhậm Dận Bồng ở phía sau, Vũ Tinh vội quay đầu lại, đối phương nhìn chằm chằm vào anh trong khi anh không biết nên cười hay nên khóc. Cái tên Phó Tư Siêu còn nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt kiểu như có một chút hả hê.Được rồi, Phó Tư Siêu, rõ ràng là cậu là người cue anh trước mà, Vũ Tinh nắm tay lắc lắc, sóc nhỏ ở đối diện lè lưỡi ranh mãnh.
Còn Nhậm Dận Bồng cảm thấy hơi buồn bực, giống như một con nai nhỏ bị mắc kẹt trong bụi cây. Cậu cố gắng trấn tĩnh, chẳng qua là Vũ Tinh và Siêu chỉ hợp tác cùng nhau chơi một bản nhạc thôi mà. Nhưng đầu cậu vẫn không ngừng nhớ lại câu nói, nếu Phó Tư Siêu không chọn, Vũ Tinh sẽ chọn Từ Dương.
Anh ấy sẽ chọn Từ Dương.
Cậu luôn nghĩ rằng anh ấy và cậu là sự lựa chọn đầu tiên của nhau.
Nhậm Dận Bồng đột nhiên biến thành một chú heo đất vì tức giận. Cậu biết Vũ Tinh từ trước đến nay thích đùa, nhưng là cậu luôn bị lừa, vậy thì lần này, cũng là lần này nói đùa, hay là nói Vũ Tinh vốn là nghĩ như vậy, cậu không phải là không thể thay thế, nếu như anh ấy có sự lựa chọn tốt hơn.

"Mọi người nghe thấy chưa?"
Nghe thấy chuyện gì, có thể không nghe thấy sao? Nhậm Dận Bồng cảm thấy có chút khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Vũ Tinh trên sân khấu, điều đó khiến tim cậu đau nhói và mềm nhũn.
Cậu không biết mình ghen vì điều gì, vì Vũ Tinh nói rằng anh có thể rời bỏ cậu để tạo ra Dải Ngân Hà thuở ban đầu cùng người khác, hay vì trong lòng Vũ Tinh cậu không quan trọng như vậy.

"Lựa chọn đầu tiên của tôi là đàn Cello"
Nhưng anh đã nói rõ ràng rằng lựa chọn đầu tiên của anh là em mà!

Nhậm Dận Bồng mím môi, trái tim có chút buồn tẻ vô cớ, cơn đau âm ỉ từ từ dâng lên như thủy triều.

"Bồng Bồng, em nhuộm tóc này có đau không?" - Vũ Tinh lùi lại để nói chuyện với cậu ấy.
Nhậm Dận Bồng cúi đầu không tập trung, nghĩ rằng Vũ Tinh hỏi tóc cậu nhuộm trông rất đẹp,
"Ừm, em cũng nghĩ vậy"
Vũ Tinh bất lực dùng khuỷu tay chạm vào cậu, "Anh hỏi em có đau khi nhuộm không. Nói"
"A," Bồng Bồng nhấc đầu, "Không sao, không đau, không đau lắm."
Cuối cùng, cậu ấy nói thêm," Có một chút thôi"
"Tại sao, vẫn còn tức giận?"
"Không."
"Vậy tại sao em không nói chuyện với anh? Sau buổi biểu diễn, em đã không cẩn thận và suýt ngã tới ba lần."
"Không, chỉ là ...," Nhậm Dận Bồng chớp mắt và đột nhiên nắm bắt được điểm mấu chốt. "Chờ một chút, anh có đếm xem em suýt ngã bao nhiêu lần?"
"Uh."

Vũ Tinh không nói nên lời một lúc, anh không thể nói với Nhậm Dận Bồng rằng thực ra anh đã chú ý đến cậu từ khi kết thúc buổi biểu diễn, nhưng anh không dám tiến lên để giúp đỡ, và anh đã bị chọc ghẹo bởi đôi mắt của Phó Tư Siêu vài lần.

Thực ra anh ấy nghĩ thật buồn cười khi làm Nhậm Dận Bồng dỗi. Bồng Bồng rất thông minh nhưng có vẻ hơi ngốc nghếch. Mỗi lần bị trêu ghẹo, cậu ấy đều tròn mắt và đơ ra trong hai hoặc ba giây.
"Nhưng lần này em sẽ không thực sự tức giận phải không?" Vũ Tinh yên lặng nhìn về phía người bên cạnh,aaa, vẻ mặt phập phồng, cúi đầu không nhìn hắn ...

Có một chướng ngại vật trước mặt, anh và Nhậm Dận Bồng nhấc chân bước qua.
"Vũ Tinh, không phải anh nói đàn cello là lựa chọn đầu tiên của anh sao? Tại sao? Hóa ra đám người Từ Dương cũng có chỗ đứng trong lòng anh như vậy."
Tại sao lại có thêm bọn họ? Bọn họ đến từ đâu? Vũ Tinh ôm trán, vẻ lạnh nhạt trong lời nói của đối phương truyền thẳng đến tai, khi anh vừa muốn nói thì đã bị câu tiếp theo của Nhậm Dận Bồng áp đảo.

"Hoặc bất kỳ nhạc cụ nào anh nghĩ là tốt hơn, bốn điểm và năm điểm, nếu anh có thể, anh sẽ chọn họ?
"Không, họ ở đâu? Khi nào anh nói rằng anh sẽ chọn họ chứ" Vũ Tinh lo lắng ngắt lời cậu, "Anh sẽ không chọn họ, em chắc chắn là lựa chọn đầu tiên của anh."
Nhậm Dận Bồng chộp lấy lời nói, "Nhưng lúc đó anh đang nói về cây đàn cello, nghĩa là anh có thể sẽ chọn người khác chơi đàn violin, đúng không?"
"Không! Anh chỉ chọn em!"
"Nhưng anh cũng đã nói với Phó Tư Siêu rằng anh chọn em vì em chơi cello, nếu người khác đẹp trai hơn em......"

Toi rồi, toi rồi, làm sao miệng lưỡi của Bồng Bồng có thể trở nên sắc nhọn hơn sau khi trở về từ Chuang, Vũ Tinh lớn tiếng nói rằng sẽ không có ai khác, và đưa tay ra che miệng, kéo Bồng Bồng đi, nhưng Bồng Bồng tuyệt đối dứt ra.
Cứu, sao hôm nay tên nhóc này lại ngang bướng như vậy chứ.
"Không, Bồng Bồng, hãy nghe anh, anh thực sự ..."

"Á!"
Đầu của Bồng Bồng đập vào nóc cửa xe "rầm", cậu đau đớn kêu lên một tiếng. Vũ Tinh vội đưa tay lên nóc xe chắn không để cậu va vào nữa, cúi xuống cùng nhau lên xe.
"Sao vậy? Để anh xem, có đau không..."
Cả hai chen nhau vào hàng ghế cuối cùng của xe, Vũ Tinh vội kéo Bồng Bồng ngồi sát cạnh mình. Bồng Bồng cau mày, mím chặt miệng, khẽ lắc đầu. Vũ Tinh đưa tay chạm vào chỗ mới bị va vào, Bồng Bồng không hề che giấu, ngón tay hai người đan vào nhau.

Lòng bàn tay của Vũ Tinh luôn ấm hơn cậu, và nhiệt độ bao phủ nó rất quen thuộc với cậu, điều này luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái. Nhậm Dận Bồng nhớ khi mới lập nhóm, bộ đôi thường tập đến khuya, điều hòa trong phòng luôn để nhiệt độ thấp, sau khi kết thúc, Vũ Tinh bước tới, chạm vào tay cậu, nói tại sao lại lạnh như vậy. .
Cậu cũng nghĩ đến việc Vũ Tinh hỏi cậu trên đường rằng nhuộm tóc có đau không, trái tim lại có chút ấm áp rung động.

Vũ Tinh nhìn thấy điều này, anh ấy hoảng sợ, nói rằng có chuyện gì vậy:
"Bồng Bồng, nó đang chảy máu sao?"
Nhậm Dận Bồng chỉ lắc đầu, thì thầm rằng em không sao, bỏ tay ra khỏi đầu cậu ấy, và tranh thủ nắm lấy tay Vũ Tinh.

Phó Tư Siêu và Từ Dương lên xe, nói về chuyện đang xảy ra, không sao chứ? Bồng Bồng lắc đầu nói không sao cả.
"Lần sau, cẩn thận một chút, cửa xe này cao quá có thể dễ va vào."
Trước khi dứt lời, Từ Dương đã khoác vai Phó Tư Siêu và nói rằng:" Cửa xe này thì 1M8 là tuyệt vời." Phó Tư Siêu ngẩng đầu và hếch mũi lên, và nói: " Phải 1M8 là tuyệt vời!"
Sau đó Từ Dương chọc lét Siêu Siêu, hai người ngồi ở ghế trước cười phá lên, Vũ Tinh và Nhậm Dận Bồng cũng thấp giọng cười, chiếc xe màu đen bắt đầu di chuyển trong bóng đêm.

"Bồng Bồng, đầu còn đau không?"
Nhậm Dận Bồng đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh sáng mờ ảo và bóng đen nhanh chóng lướt qua khuôn mặt cậu. Cậu lắc đầu và nói rằng nó không đau nữa.

Sợi dây chuyền trên cổ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chủ nhân vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề có ý định quay đầu lại. Giống như một con chim cánh cụt đang hờn dỗi, Vũ Tinh nghĩ. Tất nhiên anh ấy biết rằng Nhậm Dận Bồng vẫn không muốn quan tâm đến bản thân, nhưng ít nhất cậu ấy không còn tức giận như vậy nữa.

"Bồng Bồng, em có đói không, khi nào chúng ta về lấy dưa hấu trong tủ lạnh ra nhé?
Nhậm Dận Bồng dựa vào lưng ghế lắc đầu, một lúc sau mới từ từ nhắm mắt lại.

Vũ Tinh tiếp tục thì thầm với cậu lần lượt:
"Này, em nghĩ cái chỏm tóc của anh hôm nay có đẹp không? Anh vốn không muốn buộc nó, nhưng sau khi nhà tạo mẫu làm thử, anh đã thử nó, ừ thì, nó có vẻ tốt."

"Nhân tiện, anh xào cà rốt và trứng ốp la cho bữa sáng vào ngày mai, hoặc có thể thêm một ít giăm bông." " Đêm nay có rất ít sao, và tôi không thể nhìn thấy mặt trăng."
"Bồng Bồng, thực ra,....."
"Anh rất thích nhìn em cười."

Giọng điệu của Vũ Tinh thay đổi, anh dừng lại, rồi tiếp tục.
"Em còn giận à.
Mũi của Nhậm Dận Bồng được tắm trong một ánh bạc mờ nhạt, và Vũ Tinh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của gương mặt cậu ấy từ cửa sổ xe hơi.

"Khi hỏi Siêu hỏi anh về điều đó, anh đang nghĩ rằng cậu ấy không chọn Từ Dương thì anh nên nhanh chóng chọn một thành viên trong Ngân Hà của chúng mình trước."
'Nhưng Bồng Bồng, em thực sự quan trọng đối với anh.
"Nếu không có em, sẽ không có Ngân Hà.

Xe im lặng một hồi, liền nghe Từ Dương thấp giọng nói: Hai người này thật đúng là, tại sao lại dùng ta làm bia đỡ đạn.

"Bồng Bồng, anh hát cho em nghe, được không?"

Sau khi anh ấy bắt đầu hát:
"Em có nhớ những bông hoa mà anh đã tặng cho em không? Đó là kỉ niệm của chúng ta?"
"Phong hoa tuyết nguyệt là cảnh đẹp nhất dưới nơi tan chảy" – ( Bài If I miss you của Vũ Tinh)

Trong xe chỉ còn lại có tiếng hát của Vũ Tinh, tiếng hát giống như suối chảy lướt qua, âm thanh cuối cùng vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn.

Đôi mi của Nhậm Dận Bồng khẽ rung lên.
"Chao ôi, chết tiệt" -  Nhậm Dận Bồng nghĩ thầm trong lòng. Vừa phát ra giọng nói của Vũ Tinh, cậu liền biết, mỗi lần nghe Vũ Tinh ca hát, cậu đều cảm thấy mềm nhũn, trong lòng bình yên đến lạ.
Còn có thể làm sao, cậu làm sao có thể nổi giận với Vũ gia đang hát cho mình nghe chứ.
Nhậm Dận Bồng nhắm mắt lại và cảm thấy mình thực sự vô dụng, cậu thực sự thích giọng hát của Vũ Tinh, hay cậu thực sự thích Vũ Tinh.
Có lẽ có cả hai, có lẽ thiên vị hơn về sau.
Nhậm Dận Bồng cảm thấy suy nghĩ của mình đang dần mờ đi, về vấn đề nan giải này.

Mặc kệ đối phương thế nào, rốt cuộc cũng không tránh khỏi cơn buồn ngủ, Nhậm Dận Bồng đầu dần dần nghiêng trên ghế, cuối cùng ngã vào trên vai của Vũ Tinh.
Vũ Tinh lặng lẽ ngồi dậy một chút, bắt lấy bả vai Nhậm Dận Bồng. Bồng Bồng tuy cao hơn anh nhưng có vẻ tựa vào vai anh rất thoải mái. Biểu diễn khá mệt mỏi, mọi người đều thu mình vào một góc, cái đầu bù xù của Bồng Bồng nghiêng nghiêng dựa trên vai anh ấy.
Đã một năm trôi qua dường như mọi người đều không thay đổi, nhưng khi nhìn thấy Nhậm Dận Bồng mặc quần hoa và ăn dưa hấu trong ký túc xá vài ngày trước, anh cảm thấy thời gian trôi qua không ít. Xe chạy rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy phía trước có chút âm thanh của radio.

Khi xe dừng lại trên đường, đầu của Nhậm Dận Bồng cũng khẽ lắc.

"Đồng ý"
Đầu lông khẽ nhúc nhích, tóc cọ vào cổ anh, như thể đang tìm một vị trí thoải mái hơn.
Đang mơ? Vũ Tinh quay đầu sang một bên, và anh ấy dường như nghe thấy miệng người kia đang lẩm bẩm chi tiết.

"Ai cũng cóthể..."
"Lúc đó, tại sao anh lại chọn em ...
"Tiểu Tinh...

Khi Vũ Tinh nghe thấy Bồng Bồng gọi tên mình, anh chỉ cảm thấy một mảnh nhỏ của nó như bị tan chảy vào một nơi nào đó trong trái tim mình, giống như những chiếc bánh kem tan chảy vậy. Anh khẽ thở dài, cảm thấy sức nặng của đôi vai vẫn quen thuộc.
Chỉ còn tiếng thở đều trong chiếc xe tối om, Phó Tư Siêu và Từ Dương thỉnh thoảng thì thầm trước mặt họ.
"Em thật là ngu ngốc, Bồng Bồng," Vũ Tinh cúi đầu nói với cậu với một khẩu khí mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy, "Tất nhiên anh chọn em vì anh thích em.
"Dù là cello hay là em, tất cả đều là vậy." Giọng điệu của Vũ Tinh nghiêm nghị, như thể vấn đề này đã thực sự được anh đặt trong lòng.
"Nếu không, tại sao anh lại chọn em chứ, Bồng tử."
Hai chữ cuối cùng bị cắn rất nhẹ, lướt qua như lông hồng. Đứa nhỏ không biết có nghe thấy không, nhưng đầu vùi vào vai anh bất động. Vũ Tinh nhẹ nhàng đặt phớt một nụ hôn rất nhẹ lên cánh môi của thỏ con.
Khi Vũ Tinh nghĩ rằng cậu đã ngủ, Nhậm Dận Bồng nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay anh như cách cậu đã làm từ lâu.
"Em biết" – Cậu nói trong lòng.

Ending.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro