02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

người yêu cũ [2]

----

uống được vài ly rượu rẻ tiền, jiyeon trở thành người yêu cũ của luda lúc nào chẳng hay.

jiyeon thậm chí còn chẳng nhớ đêm hôm đó chị đã say đến mức nào mà để mùi nước hoa vương lên người như thế. hay có đứa ôn con nào định phá chị à?

mà quan trọng là, người yêu cũ bé nhỏ của chị, lee luda, còn đéo cần quan tâm đến điều đó nữa. em ấy thật sự đã rất điên máu, thậm chí còn chặn hết mọi phương thức liên lạc của chị nữa.

đéo mẹ, chỉ tại chị nói em ghen tuông vớ vẩn?

một câu chuyện kể ra thì ai cũng thấy buồn cười, nhưng đối với jiyeon thì thề, chị chửi thề cả ngày còn đéo thấy buồn cười nhé! đoán xem vì chuyện này mà ai đang phải đứng trước cửa căn hộ một tiếng đồng hồ, một tay cầm một bó hoa to gần bằng người mình, tay còn lại thì cầm một túi xách to nào bánh nào kẹo chứ?

mật khẩu còn chưa thèm đổi, luda, em chọc tức chị hơi lâu rồi đấy.

jiyeon mở cửa bước vào, ngay lập tức đập vào mắt là hình ảnh em mặc mỗi chiếc áo thun over-size của chị, tay cầm kẹo mút, chân bắt chéo lên đùi, vừa ngồi trên sofa vừa xem tivi.

- ai cho chị vào?

jiyeon thở dài, sao mà em giận dai thế không biết. và nhìn xem, em còn không thèm nhìn chị lấy một cái. chị cầm bó hoa và túi đồ, bước lại gần chỗ của em, chìa ra trước mặt.

- chị biết lỗi rồi, em có thể đừng giận chị nữa được không?

luda lúc này mới liếc chị một cái, như thể việc tâm trạng của em đang rất tốt thì bỗng dưng lại bị chị phá hỏng vậy.

- lỗi gì?

- nói em ghen tuông vớ vẩn.

- thiếu rồi, chị đi về đi.

- vậy thì ít nhất em hãy nói cho chị vì sao đi chứ?

luda tắt tivi một cái phụt, đứng phắt dậy, nheo mắt nhìn jiyeon.

- chị có nhớ hôm đó chị đã về lúc mấy giờ không?

- 12 giờ đêm?

- không, 2 giờ sáng, kim jiyeon! tôi chờ chị từ lúc 8 giờ tối, từ khi chị bước ra khỏi nhà cho đến tận 2 giờ sáng hôm sau! nhắn tin không trả lời, gọi điện thoại không thấy bắt máy, ủa, mỗi lần đi tiệc tùng như thế là chị đéo thèm nhớ tới ai ngoài vài ba ly rượu hết à?

jiyeon bị mắng một tràng như thế, ngoài im lặng thì cũng chẳng biết phải làm gì.

- chị có biết tôi lo như thế nào không? đã thế chị còn lái xe nữa?! thậm chí tôi còn phải gọi cho juyeon vì đéo liên lạc được với chị.

- về nhà thì sao? chị say xỉn đến cái bậc thềm còn vấp, đỡ chị vào thì mùi pheromone của một con ả nào đó xộc thẳng vào mũi, hỏi nếu là chị thì chị có điên tiết lên không???!!

- đã thế chị còn nói tôi ghen tuông vớ vẩn, ừ nếu vớ vẩn thì chị cút đi cho đừng có phải chịu đựng cái tính vớ vẩn đó từ tôi nữa!

luda đẩy jiyeon qua một bên, cốt để che đi khuôn mặt đỏ bừng lên vì sắp khóc. jiyeon cũng không còn đứng đực ra ở chỗ đấy nữa, vội vàng quăng cả hoa và túi đồ lên sofa, chạy đến trước cửa phòng để ngăn em nhốt chị ở ngoài.

- luda, chị xin lỗi. chị... chị không biết là bản thân đã quá đáng như vậy, chị xin lỗi, em đừng giận nữa. nhưng mà chị thề là chị không có bá vào con ả nào như em nói đâu, chị chỉ uống và nhảy nhót cùng đám của juyeon, và đám đó chỉ toàn alpha thôi, chị thề với em.

- kệ chị.

- được rồi, em thậm chí không cần phải tha lỗi cho chị. chỉ là đừng chia tay được không? chị không muốn chia tay với em.

luda: làm như tôi muốn!

- chị tránh ra, bây giờ tôi không muốn gặp mặt chị.

- luda à...

- đừng để tôi đá chị ra khỏi nhà.

- ít nhất thì hãy gỡ block chị được không? không thì chị không tránh ra đâu.

luda tức giận, dậm thật mạnh lên chân jiyeon một cái đau điếng, khiến chị kêu lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống, vừa vặn chừa ra một chỗ để luda bước vào phòng.

- khi nào tôi muốn thì tôi gỡ, còn chị muốn làm gì kệ chị.

luda đóng sầm cửa, không quan tâm rằng jiyeon có năn nỉ thêm bất kì điều gì nữa.

- chết tiệt! đau chết tôi.

jiyeon không biết, nãy giờ có hai khán giả trong bếp đã chứng kiến hết mọi chuyện của hai người rồi. lúc luda đóng cửa lại, jiyeon mới thấy sojung và hyunjung đứng ở đấy, hướng ánh mắt ngập tràn sự cảm thông tới chị.

- chúng tôi chưa thấy gì đâu.

jiyeon ôm mặt khổ sở, trần đời chị mới gặp tình huống này lần đầu tiên trong đời.

- lần này luda giận lắm rồi, chị không thể năn nỉ cậu ấy được đâu.

hyunjung cầm hai ly nước ra ngoài sofa, cùng sojung bật tivi lên xem. sojung tự nhiên mà mở túi đồ của jiyeon, lấy từ trong đó ra một hộp bánh rồi xé bao bì, đưa cho hyunjung.

- ai cho cậu lấy!

- thôi nào, luda còn chẳng thèm nhìn mặt mày chứ ở đó mà ăn mấy cái này. cho tụi tao một hộp bánh cũng không sao đâu.

jiyeon gào lên tức giận, rồi chỉ biết bất lực mà đi về nhà. chị sợ nếu ở đây làm ầm ĩ thì em sẽ ra và đá chị ra khỏi cuộc đời em mất.

- không sao đâu, tụi em sẽ nói chuyện với luda cho.

- cảm ơn em, hyunjung.

- nhưng mà luda có chịu tha lỗi cho mày không thì tụi tao không hứa đâu nhé.

jiyeon biết rõ điều đó chứ, khi mà đến cả số điện thoại của chị em cũng vừa chặn mất rồi.

———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro