01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chứng hoang tưởng [1]

———

jiyeon vừa nhận một bệnh nhân mới, là một người phụ nữ mắc chứng tâm thần phân liệt.

jiyeon chẹp miệng, hồ sơ ghi là tâm thần phân liệt, nhưng tất cả những gì người phụ nữ này thể hiện trước mặt chị, chị chỉ có thể nói là nàng ta hoàn toàn bình thường. ngũ quan xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, trí tuệ có khi còn đặc biệt hơn khối tên bác sĩ vô dụng ở cái viện tâm lý này.

nàng ta tên lee luda, 25 tuổi. còn quá trẻ.

nhìn cách nàng ta bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt chị trả lời, jiyeon có cảm giác không thoải mái chút nào.

- cô hiện đang làm nghề gì?

- nhà văn.

- ồ, vậy cô thường viết những thể loại văn học nào? tiểu thuyết à?

- chúng không phải là tiểu thuyết, đó chính là những thứ sẽ xảy ra, dù sớm hay muộn thôi.

người phụ nữ đấy thong thả cầm lấy ly trà đặt trên bàn, nhàn nhã nhấp môi. jiyeon từ đầu đến cuối vẫn cẩn trọng quan sát nàng ấy. quái lạ, tuy là suy nghĩ của nàng ta bình thường đi, còn lời nói thì có phần kì quái.

nàng ta viết tiểu thuyết về cái gì?

- tôi viết tiểu thuyết trinh thám, thưa quý cô.

jiyeon buông bút, gấp sổ lại. chị chống hai tay lên bàn và tựa cằm lên đó, nhìn vào mắt nàng ta.

- kể cho tôi nghe một vài mẫu truyện cô viết, được không?

- như thế là đang làm lộ miếng ăn của tôi đấy, nhưng đại loại thì như thế này.

luda mỉm cười thích thú khi nghĩ về một trong những vụ án mà nàng đã viết, nổi tiếng nhất có thể kể đến vụ "bàn chân".

- cách đây hai năm, ở tỉnh gyeong-gi xảy ra một vụ sát hại liên hoàn, đúng chứ?

jiyeon nặng nề gật đầu.

- nghi phạm đã bị bắt, hắn cũng đã tự nhận mình là kẻ giết người. nhưng cảnh sát thật ngu ngốc. thử nghĩ xem, có người đàn ông nào cao 1m8 mà lại mang size giày số 40 không?

- có nhiều người có chân nhỏ mà.

- chân hắn nhỏ, hay hắn lùn hơn 1m8?

jiyeon nhíu mày, bày ra ánh mắt không thể tin được đến người phụ nữ ở trước mặt.

- dù sao, đó cũng chỉ là suy đoán của tôi. tiểu thuyết của tôi cũng chính là viết về những điều kì quái trong các vụ án giết người. cảnh sát ngu ngốc ở đây có nghĩa là, sau khi sách tôi bán chạy như thế, bọn họ vẫn không biết họ đã xử tử nhầm người.

- tại sao cô lại không đi gặp họ để thuật lại những suy đoán của cô?

- người cũng đã xử tử, vụ án cũng đã khép lại, chỉ trách bọn họ tay nhanh hơn não thôi.

jiyeon có cảm giác, trước mặt jiyeon đang là một kẻ tội phạm, à không, một kẻ am hiểu về tội phạm. cứ như nàng ta nắm giữ tất cả mọi kế hoạch gây án của một kẻ phạm tội vậy. nhìn cái dáng vẻ ung dung của nàng ta đi, tất cả ở người lee luda đều toát nên một vẻ quỷ dị điên cuồng khiến cho người ta sợ hãi.

jiyeon bỗng tò mò lý do nàng ta tìm đến đây.

- lee luda, cô đến đây với mục đích gì?

- đấy, cuối cùng cô cũng đã hỏi tôi một câu hay ho.

jiyeon khẽ siết chặt tay dưới bàn.

- hợp tác với tôi không? tôi cần một tinh thần tỉnh táo để viết lại những vụ án sắp tới.

luda nhìn chị, nở một nụ cười vô cùng hứng khởi.

- chỉ cần chị ngăn không để tôi nhúng tay vào các vụ án mạng là được. tôi chỉ cần chúng để viết, nhưng tôi không kiềm lại được cảm giác phấn khích điên cuồng khi quan sát thi thể. chỉ cần chị kiềm tôi lại, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.

jiyeon nhìn người phụ nữ đang phấn khích đến độ chống cả hai tay lên bàn mà ra yêu cầu quái đản với chị, bình tĩnh đẩy gọng kính kim loại lên dọc sóng mũi.

- lee luda, tôi là bác sĩ tâm lý, không có trách nhiệm phải làm những chuyện đó.

- chẳng phải việc của bác sĩ tâm lý là giúp cho bệnh nhân của mình bình tĩnh lại sao?

- tôi... tôi không muốn động đến cảnh sát.

- vì sao thế?

luda nhướn người lại gần hơn, thì thầm vào tai chị.

- vì chị cũng đã phạm tội, đúng chứ, bác sĩ kim jiyeon?

jiyeon tức giận, đập bàn một cái.

- cô nói cái quái quỷ gì đấy?!

- tuỳ chị thôi, bác sĩ kim. phương thức liên lạc của tôi có ở trên mạng, chị có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào mà chị đã thay đổi ý định.

jiyeon run rẩy nhìn nàng ta rời đi, trên miệng không hề vơi đi nụ cười nửa miệng đầy châm chọc. nàng ta nói nhăng nói cuội từ nãy đến giờ, đến cuối cùng còn vu khống jiyeon sao?

nhìn bàn tay vẫn còn đang run rẩy, jiyeon đến giờ nhận ra rằng mình đang hoảng loạn.

nàng ta biết những gì rồi?

———

p/s: huhu nhớ bonlu quá nên cứ muốn viết fic cho hai bảo bối thôi 😞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro