Espode 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ đâu ai sinh ra đã nắm chắc vận mệnh trong tay?
Tất cả...đều là nghịch thiên cải mệnh mà thôi.

Nơi cánh rừng âm u, cơn mưa rào vẫn không ngừng trút xuống, chúng như gột rửa bầu không khí vẩn đục; một mùi hương thoang thoảng của đất, của từng nhánh cây ngọn cỏ đượm lên mỗi ngóc ngách của nơi rừng thiêng nước độc. Nó như hát ru, lại như đưa đẩy con người về nơi gọi là nhà, về nơi có mái ấm, có ánh sáng. Ấy thế mà vẫn có kẻ lầm đường lạc lối, chạy băng băng qua làn mưa rào tiến về phía vực sâu vạn trượng.

Một thân hình màu trắng với chi chít các vết máu nhuộm đỏ cả bộ quần áo, được nước mưa hoà tan mà lan ra sắc đỏ diễm lệ. Từng mảng máu như những bông đỗ quyên rừng vì mưa mà bung nở đẹp đẽ. Chúng tô lên cảnh rừng vốn nhuốm một màu đen ảm đạm trở nên có chút hơi thở của sự sống. Nhưng buồn thay, lại chỉ là sự sống le lói giữa nền trời như muốn sụp xuống, đè chết đi một hy vọng đang cố bấu víu đầy mỏng manh.

"Chưa đủ xa..."

"Cứ đà này thì bọn chúng sẽ đuổi kịp mất!"

"Nếu mình không chạy...nếu mà bị bắt về..."

Từng câu chữ, từng lời nói thốt ra đều ẩn chứa sự sợ hãi khiến cậu không dám ngừng lại dù chỉ một giây, thân thể vẫn liên tục di chuyển, liên tục luồn lách qua các tán cây rậm rạp.

Tưởng chừng đây là cách tốt nhất để che đi ánh nhìn của chúng, nhưng cậu đã lầm! Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt không chút huyết sắc giờ đây lại trở nên tái xanh.

"Shh!!"

Cảm giác đầu tiên đập mạnh vào trí óc cậu lúc này chỉ có đau đớn, đau muốn chết đi sống lại! Vật thể lạ chứa đựng sự lạnh lẽo xuyên vào cậu với một vận tốc cực nhanh, nó ghim mạnh vào trong xương cốt khiến hơi thở cậu lúc ấy hoàn toàn ngưng trệ. Như một viễn cảnh vẽ ra linh hồn đã hoàn toàn thoát khỏi thân xác đang đầm đìa nước mưa, bùn bẩn và dòng máu nóng ấm. Nơi bắp đùi gần như mất cảm giác hoàn toàn, vô lực mà ngã xuống con dốc thoải phía trước. Đầu vô tình va phải tảng đá to nằm vất vưởng một bên rồi theo quán tính mà lăn nhanh xuống, kết thúc bằng việc tấm lưng đẫm máu đập mạnh vào gốc cây dương xỉ cổ, nghe rõ mồn một tiếng xương kêu răng rắc tưởng như gãy vụn trong cơn mưa mù vẫn trút.

"Hự!"

Tiếng kêu bật ra kèm theo cơn choáng váng ập đến khiến cậu cau chặt mày. Bỗng một thứ tanh tưởi trào ra khắp khoang miệng cậu, nó sền sệt và tanh mùi gỉ sắt, từ từ lan qua kẽ răng rồi chảy ra khỏi đôi môi nhợt nhạt. Chúng lăn dài trên khuôn cằm tinh xảo rồi nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt bùn nhão. Đôi khi lại nhẹ nhàng xuôi theo cần cổ thon dài bị bầm tím mà đọng lên xương quai xanh đã bị bóp nát một bên.

Từng vệt máu dài in trên làn da vốn trắng vì đi dưới mưa lại càng trở nên rõ ràng hơn. Nó như một bức tranh sống động về sinh mạng đang gắng gượng để trụ vững trong thiên nhiên cô quạnh. Búng máu bị cậu nhổ ra khỏi miệng loãng dần trong vũng nước đọng, nặng nhọc thở ra từng hơi.

Cậu...thật sự kiệt sức rồi...

"Arg!!!"

"Chết tiệt...cái thân thể yếu ớt chết tiệt..."

Mọi đau đớn như nhân lên gấp bội khiến cậu hít một ngụm khí lạnh. Toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, cơn đau cứ âm ỉ mọi ngóc ngách, đặc biệt là nơi bắp đùi vừa trúng đạn! Nó nhức nhối khiến cậu chỉ biết cuộn mình mà ôm chân nằm co ro dưới màn mưa. Mặc kệ cơn giông ngày càng lớn, liên tục cày xới bùn đất bắn lên khuôn mặt đang dần khép mi, an tĩnh nằm đó với hơi thở đứt quãng.

'Có lẽ sắp chết rồi...Nhưng mình không muốn chết theo cách này...mình...không muốn chết trong tay bọn chúng!'

'Nhưng mệt quá... không thể mở nổi mắt nữa...không thể...'

Từng giây từng phút cứ thế trôi qua mà thân hình màu trắng ấy vẫn không động đậy, tấm áo mỏng tang bị nước mưa thấm ướt ghim chặt vào da thịt, lộ ra cơ thể với vô số vết thương ghê rợn. Chúng vẫn liên tục chảy máu, hoà lẫn với nước mưa khiến vũng nước từ từ chuyển sang màu đỏ huyết, biến hoàn toàn tấm áo trắng thành màu đỏ tráng lệ mà đau đớn.

Bỗng, trong cơn mê, cậu loáng thoáng nghe được tiếng sói tru lên đầy "phấn khích", văng vẳng tiếng huýt sáo như gần lại như rất xa khiến cậu choàng tỉnh. Cố nâng đôi mi nặng trĩu đánh giá xung quanh nhưng tầm nhìn bỗng chốc mờ nhoè, mọi thứ chỉ như một màu xám tro đầy u uất với tiếng mưa rả rích. Nó vẫn như lúc cậu chưa ngất đi, như một vòng tuần hoàn khiến cậu hoảng sợ, đôi tay gầy run rẩy ghim chặt xuống nền đất ẩm ướt.

'Làm sao bây giờ, bọn chúng đuổi kịp rồi, mình...mình sẽ bị bắt về sao!?'

'Không! Phải chạy! Đúng...phải chạy thật xa...'

Cố trấn tĩnh bản thân xong, cậu cố lê tấm thân đến gốc cây gần nhất. Gượng người dậy, nặng nhọc tựa vào nó, hơi thở cũng dần dần bình tĩnh lại.

"Tỉnh táo lên nào Takemichi! Mày có thể làm được...thanh tỉnh lên."

Dứt lời, cậu lục trong túi quần trắng đã bẩn thỉu một con dao găm nhỏ. Con dao dính nước mưa bỗng như sáng hơn, lưỡi dao bén nhọn trơn bóng phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của cậu.

Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên, cứa một đường mảnh nơi bắp tay; một vết cắt không quá sâu nhưng cũng khiến cậu tỉnh táo phần nào. Đôi mắt ráo hoảnh nhìn quanh rồi dừng lại nơi bắp chân đang rỉ máu.

Đôi mắt hiện lên tia chán ghét, cậu chửi thầm, dứt khoát lấy con dao găm cắt "xoẹt" một đường vào mảnh ống tay áo, xé toạc chúng ra rồi nhét vào miệng. Đôi mắt nhắm lại, từ từ hít sâu rồi thẳng tay "giải phẫu" nơi trúng đạn. Đau đớn khiến mắt cậu trợn to, âm thanh phát ra bị miếng vải chặn lại nơi khuôn miệng. Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối hoà lẫn với nước mưa không tài nào phân biệt lăn dài trên khuôn mặt thanh tú.

Thuần thục cắt từng lớp thịt bẩn, khoét từng lớp từng lớp để lấy viên đạn đang ghim chặt trong xương ra. Toàn bộ quá trình đều được cậu nén nỗi đau, thuần thục làm các thao tác một cách nhanh chóng. Bởi có lẽ chỉ cần chậm một tích tắc thôi cậu sẽ trở lại địa ngục một lần nữa, nơi sẽ cho cậu biết sự hối hận về việc mình đã làm.

Sau một hồi chật vật thì cuối cùng cậu cũng lấy được viên đạn ra khỏi người, nhanh chóng lấy tấm vải bịt miệng ban nãy buộc vào vết thương tránh mất máu quá nhiều. Xé nốt mảnh tay áo còn lại để giúp cố định mảnh gỗ nhỏ được ém chặt nơi xương đùi, bởi cậu nhận rõ xương nơi ấy có lẽ đã rạn nứt sau khi bị bắn bởi bọn chúng. Điều đó giúp chân cậu có thể trụ vững bây giờ và tránh hậu quả nặng về sau...

"Ha! Còn chưa chắc có thể sống sót mà đã nghĩ đến chuyện về sau sao...?"

"Mày bị cơn đau làm cho hồ đồ rồi...Takemichi..."

                         ~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro