Boomerang _ yêu thương quay về :x

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap6 Tony Thụy Vũ

 Trường dân lập Minh Tuệ.

 Lớp 8D.

 Duy Phong gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành. Linh Nhi lặng lẽ ngắm từng đợt gió thu se lạnh khẽ thổi qua cành lá. Lát sau, mở cặp Duy Phong lấy ra quyển bài tập Tiếng Anh rồi cắm cúi làm tiếp lesson 8.

 Tiếng giày cao gót nện xuống sàn gạch bóng loáng. Mùi Lacoste hồng hăng hắc. Linh Nhi không cần rời mắt khỏi bài viết lại câu cũng biết ai vừa đến. Hạc Băng - bạn "khá" thân của Nhi. Cô bạn lúng liếng cười toe:

 - Hôm nay, có người cũng đi học muộn giống mình nè.

 - Sao Băng biết ? _ Linh Nhi cười xã giao.

 - Thấy PS trắng biển 8668 để bên ngoài là rõ ngay mà.

 - Ưm. Tại sáng Nhi dậy hơi muộn.

 - Nhi sướng nhất đó ! Sáng ngủ nướng mà vẫn được bạn trai đưa đón, chẳng bù cho Băng _ cô bạn làm ra chiều tội nghiệp lắm.

 - Tại Băng không thích thôi chứ lúc nào chả có cả tá con trai xếp hàng chỉ để đưa đón người đẹp _ Nhi chun mũi, le lưỡi đáp.

Hạc Băng đang định mở miệng trả treo lại thì cô chủ nhiệm bước vào lớp, cả đám học sinh tíu tít chạy về chỗ ngồi. Cô Tuệ Trân khẽ gườm lũ tiểu quỉ một cái rồi nói:

 - Lần sau nghe thấy trống phải ổn định chỗ ngồi ngay nhé ! Cứ để cô nhắc hoài !

 - Bọn em biết rồi thưa cô giáo xinh đẹp !!!

Cả lớp cười giòn tan. Chỉ riêng Duy Phong vẫn say giấc nồng. Cô Tuệ Trân tiếp lời:

 - Hôm nay, lớp ta sẽ có học sinh mới ! Lớp mình nhớ giúp đỡ bạn nhé ! _ cô giáo nháy mắt.

 - Là con trai hay con gái ạ ??

Mọi người bỗng háo hức xôn xao hẳn lên. Lâu lắm rồi 8D mới có được không khí sôi nổi thế này. Bởi 8D vốn là lớp VIP trong trường dân lập Minh Tuệ danh tiếng. Những thành viên trong lớp có qui định bất biến là không chơi với người ngoài. Ai đó nhìn vào có thể mặc định rằng họ đang tự cô lập nhưng cái qui định tưởng chừng vô lí hết sức ấy lại chính là cách thể hiện đẳng cấp - đẳng cấp của những cậu ấm cô chiêu nhà giàu. Nên việc có học sinh mới là rất đáng mừng.

 - Tony, ah quên Thụy Vũ em vào đây !

Cả lớp thấp thỏm ngó ra cửa. Vài đứa con trai đứng hẳn lên ngóng đợi (chắc đang đợi bạn gái xinh đẹp chân dài nào đây _ Linh Nhi mỉm cười).

 Ánh nắng chói chang hắt lên người Thụy Vũ. Cả lớp 8D nín thở (tất nhiên là trừ kẻ vẫn đang say ngủ). Mỗi khuôn mặt thể hiện một cung bậc cảm xúc khác nhau. Nhưng 2giây sau tất cả đều vỡ òa, khi cậu con trai với phong cách hiphop cùng đôi mắt xanh dương, mái tóc mật ong, mũ new era đội lệch, quần tụt và áo pull rộng thùng thình, tay cầm chiếc ipad bự chảng đủng đỉnh bước vào. Dù là trường dân lập nhưng Minh Tuệ vốn có danh tiếng trong việc dạy và học, hơn nữa cũng chưa từng để học sinh ăn mặc tùy tiện như vậy. Nên toàn trường chỉ có lớp 8D được mặc đồng phục riêng đặt thiết kế mô phỏng đồng phục của học sinh hàn quốc - lại một kiểu thể hiện đẳng cấp VIP. Cô giáo cười tươi, chỉ về phía Thụy Vũ:

 - Giới thiệu với các em, đây là Thụy Vũ. Bạn ý mới từ Hoa Kì trở về nên có nhiều điều chưa quen với nền giáo dục của Việt Nam. Cô mong lớp ta hãy nhiệt tình giúp đỡ....

 - Cô cho em về chỗ rồi tiếp tục được chứ ? Em đoán cô nhờ vả còn lâu mà em đứng ngoài cửa lớp đã mỏi chân lắm rồi _Thụy Vũ nở nụ cười sáng rực để lộ chiếc răng khểnh cùng lúm đồng tiền rất duyên.

Cô Tuệ Trân bối rối, nhìn quanh lớp tìm chỗ trống. Thụy Vũ hất mặt về phía cuối lớp:

 - Cô cứ để em ngồi tạm ở chỗ đó rồi quyết định sau cũng được.

Cả lớp giật mình khi Nhật Trung đập bàn đứng dậy tiến đến chỗ Thụy Vũ:

 - Mày là cái gì mà dám dùng thái độ ngông nghêng đó nói chuyện với cô Tuệ Trân ! _ Nhật Trung cao giọng.

 - Trường học ở Việt Nam luôn thích nói về đạo lí này nọ nhưng có vẻ không chú trọng đến chuyện thuần hóa học sinh nhỉ _ Thụy Vũ lại khiến bọn con gái trong lớp kể cả Linh Nhi đứng tim vì nụ cười khểnh đáng yêu.

Cô Tuệ Trân nhanh tay đẩy Nhật Trung về chỗ ngồi cùng nụ cười hòa nhã:

 - Các em thông cảm cho Thụy Vũ. Bạn ấy chưa quen với thuần phong mĩ tục của người Việt.

Đám con trai trong lớp rất ngứa mắt, nghĩ thầm: "Chờ cô Tuệ Trân ra khỏi lớp rồi sang nói với Duy Phong để cho thằng ôn con nửa mùa này một trận mới được !".

 Tiết học thứ hai trôi qua nặng nề. Thỉnh thoảng lại có vài ánh mắt hình viên đạn ném về chỗ bạn học sinh mới. Lũ con gái thì ra sức tô son chát phấn, vuốt tóc làm duyên để gây ấn tượng với chàng trai có nụ cười khểnh chết người (lại một cái cớ vô cùng chính đáng để bị ăn đòn _ Linh Nhi liếc nhìn Thụy Vũ).

Cuối cùng tiếng chuông được chờ đợi cũng réo rắt vang lên. Các cậu ấm nhà giàu đẩy bàn kèn kẹt tiến đến chỗ Thụy Vũ. Nhưng trên  bàn chỉ còn lại chiếc ipad cùng quyển sách bài tập Tiếng Anh để ngay ngắn. Còn kẻ "tội đồ" kia lại đang hiên ngang đứng bên bàn Duy Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro