Bóp chặt cò hơn và xem khoảng cách chúng ta bùng nổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nakajima Atsushi không thể nhớ mình đã nhìn thấy những sợi chỉ đầy màu sắc kia từ bao giờ.
Có những sợi quấn quanh cậu, kết nối những người xung quanh cậu với nhau và quan trọng nhất là những sợi chỉ trên chính bàn tay của Atsushi.

Thế giới trong mắt cậu giống như một mạng nhện khổng lồ, nhiều màu sắc, rực rỡ và tràn ngập ánh sáng.

Atsushi nghĩ rằng đây có thể là lý do tại sao cậu bị cha mẹ vứt bỏ, có thể vì cậu kỳ lạ và là một kẻ quái dị, không ai muốn và cậu vô giá trị, những biệt danh chết tiệt xung quanh cậu, những lời mệt thị đã tạo nên Atsushi là ai.

Cậu nhìn thấy sợi chỉ màu đen từ ngón tay cái của mình kết nối với hiệu trưởng của trại trẻ mồ côi và cố gắng cắt chúng, nhưng cậu không thể, vì vậy theo thời gian cậu đã học được cách phớt lờ những sợi chỉ và cách không tiếp xúc với một ai khác trong trại trẻ mồ côi, khi thậm chí một số trong số họ có các chuỗi kết nối với cậu. Hơn nữa, dù sao thì cũng không ai muốn Atsushi.

Nhưng cậu trở nên tò mò muốn biết nó là gì, tại sao cậu có rất nhiều sợi dây trên tay, một cái sáng và những cái khác nhạt hơn - vàng, xanh lam, hồng, đen và xanh lá cây và quan trọng nhất là đỏ.

Chuỗi số phận, một trong những cuốn sách trong thư viện của cô nhi viện mà cậu đã đọc. Atsushi đã chăm chỉ học cách đọc chỉ vì mục đích đọc cuốn sách về sợi chỉ nối hai ngón tay út trong đó.

Nhưng tiếc thay, cuốn sách chỉ có thông tin về dây tơ hồng: mối liên hệ giữa cậu với người bạn tri kỷ.

Cậu nhìn ngón út của mình bị quấn bằng một dây tơ hồng, theo ra khỏi trại trẻ mồ côi để đến với thế giới mà cậu chưa nhìn thấy. Nhưng điều khó hiểu là cậu nhìn thấy một cái khác màu đen trên ngón út của mình, trên đỉnh sợi màu đỏ.

Atsushi tự hỏi người bạn tri kỷ của mình đang ở đâu bên ngoài địa ngục này. Với những vết bầm tím mới rải rác quanh chân và bàn chân như một hình phạt cho việc cố gắng trèo lên một cái cây để bắt lấy diều của một đứa trẻ khác. Cậu đã trả lại con diều cho đứa trẻ nhưng kể cả một lời cảm ơn đơn giản, cậu cũng không nhận được.

Atsushi hy vọng người bạn tri kỷ của cậu sẽ tốt hơn đứa trẻ kia.

Cậu biết rằng một người có thể có nhiều dây như cậu, và chúng khác nhau về màu sắc.

Một lần nọ, một người lớn đến trại trẻ mồ côi để nhận lại con trai của cô, đứa trẻ mà cô cho rằng đã mất tích trong bốn năm.

Khi cùng những đứa trẻ khác từ trại trẻ nghe lén ngoài văn phòng, Atsushi nhìn trộm từ một lỗ trên cánh cửa cũ kỹ bằng gỗ, và nhìn thấy một sợi chỉ màu xanh lam nối giữa đứa nhóc và mẹ cậu ta.

Atsushi nghĩ, thật may mắn làm sao, khi nhìn thấy sợi chỉ gắn kết họ sáng chói như vậy, bởi vì một khi hai người ở gần nhau, sợi chỉ giữa họ sẽ rõ ràng hơn. Sợi tơ màu xanh lam mà cậu nhìn thấy từ Tomoji, đứa trẻ mồ côi (không còn nữa), sáng hơn những gì cậu nhìn thấy từ mình.

Cậu chớp mắt khi sợi dây màu xanh lam kia của đứa trẻ bị che mất, không nhìn thấy được.

"Mẹ xin lỗi, bố con đã qua đời trong một vụ tai nạn," người mẹ khóc nức nở, ôm chặt lấy Tomoji. Hiệu trưởng nhìn họ với vẻ mặt không thể hiện cảm xúc.

Bây giờ khi nghe lén được điều đó, Atsushi thấy sợi dây tơ hồng của người mẹ cũng nhạt dần.

Cậu nhìn vào bàn tay của chính mình và xòe hai bàn tay ra, lật đi lật lại, và không phải lần đầu tiên, cậu nghĩ về người mà những sợi dây này thuộc về. Hai sợi dây màu xanh lam ở ngón trỏ tay trái của cậu vẫn không biến mất.

"So với những gì cha mẹ mày đã làm với mày khi còn đỏ hỏn," cậu đã nghe, khi nhìn lên khuôn mặt đáng ghét của hiệu trưởng với những vết bầm tím mới trên ngực và xương sườn của cậu bị gãy, "điều này thậm chí không được tính là bạo lực."

Atsushi cong ngón tay.

Cậu hy vọng rằng mình sẽ không gặp lại bố mẹ nữa.

Khi bị đuổi khỏi trại trẻ mồ côi, cậu chủ yếu đi theo những sợi chỉ quấn trên ngón tay cậu, vàng, hồng, xanh lá cây, đen và đỏ, tránh xa những màu đen và xanh lam, và nó dẫn cậu đến Yokohama.

Atsushi bị lạc , kiệt sứcđói , nhưng đó là một sự cải tiến rõ ràng từ kỳ quặc , quái đảnvô giá trị , vì vậy cậu có thể coi đó là một chiến thắng. Nhưng cậu sẽ không làm thế trừ khi cậu có thể lấp đầy cơn đói trong dạ dày của mình, nơi gây ra những cơn đau nhói khiến cậu gần như không thể cử động được.

Vì vậy, biện pháp cuối cùng, cậu sẽ ăn cắp, mặc dù cậu vẫn e ngại ý tưởng đó vì nó sai trái và băng hoại đạo đức, nhưng cậu sẽ không làm cho hiệu trưởng hài lòng về cái chết của Nakajima Atsushi.

Cậu gần như không thấy sợi dây xanh lá sáng lên ở ngón tay giữa khi quyết định cướp ai đó, nhưng cậu đã thấy nó khi cứu người đàn ông vô ơn sắp chết đuối trên sông.

Atsushi nghi hoặc nhìn chằm chằm vào sợi chỉ liên kết họ với nhau - một sợi màu xanh lục, nối với ngón tay giữa của người đàn ông, có hai sợi tơ màu xanh lá cây.

"Có gì đó không ổn?" Dazai Osamu hỏi, với băng trên cổ, cánh tay và nở nụ cười trên môi, trông khá hạnh phúc mặc dù thực tế là anh ta vừa định tự tử bằng cách chết đuối trên sông, và chắc chắn là người đàn ông kỳ lạ nhất mà Atsushi từng gặp. Rõ ràng là Dazai đã nhìn thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào tay mình.

Người đàn ông này có nhiều sợi tơ hơn cậu, và đủ loại màu sắc nữa, nhưng điều thu hút sự chú ý của cậu nhất là ngón út bên tay phải của anh ta - nó cũng có một sợi dây màu đen ở phía trên cái màu đỏ. Anh ta trông giống như một nghệ sĩ múa rối, mười ngón tay với những sợi dây nắm giữ mạng sống của những người mà anh ta điều khiển.

Atsushi lắc đầu. "Không có gì," cậu nói, bất chấp sự tò mò đang bùng cháy trong tâm trí.

"Gã thộn kia, ra là cậu ở đây!" ai đó hét lên, và họ quay lại thì thấy một người tóc vàng đeo kính ở phía bên kia sông.

Thật kỳ lạ, một sợi chỉ màu vàng buộc Atsushi và người đàn ông đó lại với nhau, và cậu có thể thấy một sợi dây màu cam đến từ người đàn ông dẫn đến Dazai.

Atsushi tự hỏi hai người có mối quan hệ gì, nhưng cậu không cần phải băn khoăn lâu khi Dazai tiết lộ rằng họ là đối tác và họ đến từ tổ chức nổi tiếng là Cơ quan Thám tử Vũ trang và họ đang truy bắt một con hổ ăn thịt người.

Đêm đó, cuối cùng cậu cũng biết tại sao con hổ ăn thịt người lại theo mình từ lâu, và cậu cũng nhìn thấy ba sợi dây màu vàng kia sáng hơn trước dưới ánh sáng bạc phát ra từ ánh trăng tròn.

Mặc dù cậu không thực sự nhận ra điều đó vì cánh tay phải đã biến thành chân trước của một con hổ.

Cậu chính thức đình trệ không hiểu tại sao cậu lại nhìn thấy một sợi dây màu vàng khác nối cậu và kẻ đánh bom đe dọa làm nổ tung Cơ quan, anh ta và cô gái bị bắt cóc đang quằn quại tuyệt vọng trên sàn nhà, và điều quan trọng nhất mà kẻ đánh bom có là sợi chỉ màu xanh lam kết nối với cô gái bị bắt cóc.

Xanh lam có nghĩa là gia đình, cậu nhớ, người mẹ và con trai đoàn tụ trong trại trẻ mồ côi, hình ảnh ấm áp mà cậu nhìn thấy từ lỗ nhỏ trên cánh cửa gỗ.

"Tanizaki-san - đó là Tanizaki, phải không?" cậu nói gấp gáp, xoa dịu tay phải trên không và tay trái vẫn cầm những tờ báo mà Dazai ném vào người cậu.

Cậu đang làm gì vậy, nhóc?

Một cái cau mày sâu trên đôi mắt sau cặp kính của Kunikida. Cậu run đến nỗi chí có thể nức nở kể lại câu chuyện bi đát của mình với một người hoàn toàn xa lạ đang ôm một quả bom kinh khủng. Cậu không bao giờ sợ hãi cho mạng sống của mình, nhưng những sinh mạng ở tầng ba của tòa nhà này quan trọng hơn cậu và thôi thúc cứu họ còn lớn hơn cứu lấy sự sống của chính Atsushi. "A-anh sẽ không muốn giết em gái mình đâu. Cô-cô ấy là em gái của anh, p-phải không? "

"Cái gì?" cậu nghe thấy tiếng của Kunikida, cô gái ngừng vùng vẫy và kẻ đánh bom nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt mở to, ngạc nhiên cực độ.

Atsushi chớp mắt, suy nghĩ bị ném vào một mớ hỗn độn ngổn ngang vì "cái gì? "Có thể a-anh không biết?"

Trong khi kẻ đánh bom đang bối rối, Dazai hét ra lệnh cho đồng đội của mình, Kunikida hạ gục anh ta bằng bộ kỹ năng ấn tượng mà anh từng sử dụng để chống lại Atsushi và hạ đo ván cả Năng lực của cậu.

Ngày hôm đó, cậu nhận được một căn hộ mới cho riêng mình (thật là xa xỉ!). Một công việc mới và những người bạn mới, nhiều hơn những gì cậu có thể xin xỏ khi cậu nghĩ rằng mình sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trong cái hố địa ngục được gọi là trại trẻ mồ côi.

Atsushi nghĩ rằng cuộc sống của cậu đã tốt đẹp đến cực hạn và bây giờ, cậu không thể hạnh phúc hơn được nữa.

"Nhưng làm sao cậu biết chúng tôi là anh em ruột, Atsushi-kun?" Tanizaki hỏi, ở quán cà phê bên dưới Cơ quan sau khi Naomi dừng lại, à, quấy rối anh trai của cô một cách khiếm nhã trước mặt Atsushi. Cậu thực sự không muốn biết, như Kunikida-san đã nói.

"Ý tôi là, chúng tôi trông không giống nhau chút nào, phải không?"

Cậu ngượng ngùng nở nụ cười, gãi gãi gáy. "Tôi - chỉ lừa gạt?" Mồ hôi chảy dài trên cổ, và cậu hy vọng họ sẽ không hỏi tại sao cậu lại biết.

Lần đầu tiên cậu đến thành phố và những lời thì thầm của những người sử dụng Siêu năng lực đã lọt vào tai cậu, cậu mong rằng Siêu năng lực của cậu là nhìn thấy sợi tơ của số phận. Nhưng sau khi gặp Dazai-san và Kunkida-san và những người khác từ Cơ quan, cậu phát hiện ra đó là Mãnh Hổ dưới trăng. Atsushi thực sự vẫn không biết về cách cậu nhìn thấy những sợi chỉ đó, và tại sao cậu nhìn thấy chúng.

"Em là một kẻ nói dối tồi tệ, Atsushi-kun ~!" Dazai ngay lập tức lao vào, phá vỡ ánh mắt say đắm của anh ta với người phụ nữ làm việc tại quán cà phê. "Khi đó, nghe em chắc chắn lắm, em biết mà, và sau đó em đã bối rối vì tại sao Tanizaki-kun lại bắt cóc em gái mình, phải không?"

Cậu nao núng. "Được rồi," Atsushi lầm bầm. "Có lẽ là em." cậu lần theo những đường vân gỗ trên bàn. "Em biết, được rồi ... chỉ vì. Đó là trực giác của em? " Trong nội tâm cậu căng thẳng về mức độ tồi tệ của lời bào chữa đó, nhưng may mắn thay, họ đã chấp nhận câu trả lời của Atsushi và không truy hỏi thêm nữa.

Cậu không nhận được bảy trăm nghìn yên vì cậu không đoán chính xác Dazai là làm nghề gì trước khi vào Trụ sở, nhưng đó chắc hẳn là điều không thể tưởng tượng được đối với cậu vì bàn tay của Dazai có bốn dây màu đen bao gồm cả dây ở ngón út của anh ta, thật kỳ lạ. Và một sợi màu cam khác bị mờ đi.

Dây tơ hồng bị phai đi rất nhiều, và Atsushi nghĩ rằng tri kỷ của Dazai phải ở nước ngoài.

Cậu trầm ngâm xem tri kỷ của mình đang ở đâu.

"Rất hân hạnh được gặp cậu. Tôi là Akutagawa. "

Cậu không cần phải băn khoăn lâu hơn nữa vì cậu đã gặp được tri kỷ của mình cùng với mùi máu tanh và mùi thuốc súng chết chóc trong không khí, một người phụ nữ từ Mafia Cảng với khẩu súng mà cô ấy đã sử dụng để giết Naomi, và người đàn ông rất có thể đã giết Tanizaki.

Không, không phải bị giết - cậu khá chắc chắn rằng sợi tơ của một người mờ dần khi họ chết, và của cả hai anh em vẫn còn đó - nhấp nháy, nhưng vẫn ở đó. Cậu cho rằng đây là lần duy nhất khả năng nhìn thấy chúng có ích.

Atsushi, quỳ trên mặt đất và nhìn lên người đàn ông - Akutagawa Ryuunosuke - muốn cắt cả dây tơ hồng và dây đen trên ngón út của mình, tượng trưng cho cả tri kỷkẻ thù lớn nhất của cậu. Cậu nên biết ngay từ đầu.

Chúng kết nối với một kẻ giết người.

Từ hôm nay cậu đã là thành viên của Cơ quan.

Nhưng cậu sẽ không bao giờ bị hạ gục ở đây, cậu sẽ không bị giết ở đây, và cậu sẽ không để anh em nhà Tanizaki chết mặc dù cậu chỉ mang lại tai họa cho những người xung quanh, và cậu sẽ không bao giờ bị chính người bạn tri kỷ của mình giết.

Tuyệt đối không được làm ô danh Cơ quan đấy!

Tri kỷ đến từ dây.

Cậu không muốn điều này, cậu không yêu cầu điều này, tại sao cậu được ban phước với sức mạnh để nhìn thấy cuộc sống của mọi người được kết nối với nhau, tại sao lại là cậu?

Khi chân cậu bị Rashomon chặt đứt, Akutagawa vẫn đang ho như thể gã thực sự bị ốm và không quan tâm tới máu chảy xung quanh Atsushi, giữa ký ức về những lời nói ghê gớm bị cô nhi viện phán cho cậu, giữa những tiếng la hét khiến cổ họng cậu đau rát và lạc cả giọng, cậu vẫn có thể nghĩ về những lời như một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi không có quyền để khóc! -

Giữa những tiếng khóc mà cậu chưa bao giờ có đặc quyền làm như vậy, cậu cố gắng hết sức để cười.

À, đó là chuyện: có một người bạn tri kỷ cũng là kẻ thù lớn nhất của bạn, làm việc để săn lùng bạn, giết bạn không thương tiếc.

Cậu không quan tâm đến lời lẩm bẩm của Higuchi về " Anh ta bị loạn trí sao !?" và không nghĩ về bất cứ điều gì nữa, bởi vì giữa khoảnh khắc này và khoảnh khắc tiếp theo, con hổ trong cậu thức tỉnh.

Cậu đang chạy về phía Cơ quan, ước gì cậu có đủ quyền kiểm soát sức mạnh của mình để đôi chân của con hổ chạy nhanh hơn, di chuyển nhanh hơn nhanh hơn-

Atsushi đang chạy về phía những sợi dây liên kết với cuộc sống của cậu. Cậu vẫn chưa nói với ai trong Cơ quan về chúng, cảm thấy nhẹ nhõm khi Kunikida-san nói rằng Tanizaki vẫn còn sống, thấy hai trong số những sợi dây chói lọi như cuộc sống và những lời tiếp theo-

- Chắc chắn gã sẽ lại đến

- Đây là nghiệp của ngươi, jinko -

Cậu đặc biệt gọi cho đặc vụ của Mafia Cảng để kêu gọi ngừng bắn cho Cơ quan, để đảm bảo rằng tính mạng của họ sẽ không bị tổn hại lần nữa vì cậu như: lưng của Naomi bị đạn xuyên thủng hay Tanizaki với cái lưng đẫm máu từ Rashoumon-

- Nhóc đã gây ra điều này

- Bạn sẽ gây ra bệnh tật cho mọi người xung quanh, chỉ cần bạn còn sống -

Cậu đã thu hút sự chú ý ra khỏi Cơ quan, nơi mà cậu sẽ không thuộc về, cậu đã nghĩ rằng rời đi sẽ thu hút sự chú ý từ Mafia, và cậu sẽ bị săn lùng như một con thú, nhưng tại sao điều này lại xảy ra? , cậu đã làm hết sức có thể, chạy khỏi nơi mà cậu sẽ không thuộc về, nhưng giờ họ lại bị tổn thươngcậu-

-Trường hợp xấu nhất có thể xảy ra... Hãy nghĩ xem bạn có thể làm gì-

Cậu đã làm tất cả những gì có thể.

Có lẽ cậu nên đầu hàng trực tiếp với Mafia Cảng, mặc dù điều đó có nghĩa là bị giết, mặc dù điều đó có nghĩa là cậu đang làm những gì hiệu trưởng muốn, mặc dù điều đó có nghĩa là cậu cắt đứt sợi tơ ràng buộc của mình với mọi người mà cậu kết nối, cho dù cậu vẫn chưa gặp hết bọn họ, cho dù cậu vẫn chưa hiểu tại sao kẻ thù lớn nhất của mình cũng chính là tri kỷ của mình-

"Ngừng lại!"

Và cuối cùng, cậu đã đánh giá thấp họ.

Họ vẫn còn sống. Còn sống và không hề hấn gì, Thằn lằn đen của Mafia Cảng rải rác và nằm trên lăn lóc trên sàn của Cơ quan.

Hãy suy nghĩ về những gì bạn có thể làm.

Chúng không phải là những lời đá xéo ai đó. Chúng không phải là những từ để đuổi cậu đi. Cậu nhận ra ngay bây giờ, nhìn chằm chằm Kenji đang vui vẻ ném lũ mafia chó chết ra khỏi cửa sổ tầng ba, Yosano-sensei bên cạnh cậu bé, cậu nhận ra điều đó khi Ranpo-san uống một chai màu xanh trông đáng ngờ trên bàn, nhận ra là Kunikida nổi điên nói về lý tưởng của mình với cây bút máy của anh ta-

---Đó cách là cậu đã tìm thấy nơi mà cậu thuộc về.

Thật là hơi lo lắng khi nhìn thấy một người không có các sợi dây, vì họ đã chết, Atsushi và Ranpo-san nhìn xuống thi thể được đặt ở bờ sông.

Chắc chắn rồi, sợi tơ xanh lá của cảnh sát Minoura bị nhạt đi vài cm từ ngón trỏ trái của anh, trông như thể người phụ nữ đã khuất đó là người nhận lệnh từ anh- một cấp dưới. Người sĩ quan bên cạnh anh, đặc biệt cũng có một sợi tơ đã bị phai màu: một sợi dây tơ hồng.

Cậu tự hỏi liệu anh ấy có biết rằng tình yêu được cho là của cuộc đời mình đã chết hay không.

"Này!"

Tiếng hét thu hút sự chú ý của họ; một chiếc máy đang kéo một thứ gì đó lên khỏi sông, hai sợi dây dày buộc một thứ gì đó lên trên.

"Lưới đã bắt được thứ gì đó!"

Ai đó, Atsushi sửa lại trong tâm trí của mình. Cũng có một sợi chỉ ở đó - người chắc chắn đã bị kéo lên vẫn còn sống, khiến cậu nhẹ nhõm, nhưng những người khác vẫn chưa biết điều đó. Họ vội vã chạy đến, và chỉ sau đó cậu nhận ra rằng cậu có liên hệ với người mà họ tìm thấy trên sông.

Atsushi đã biết rõ người đó là ai, và cậu thở dài bực tức khi đến gần.

Tất nhiên rồi. Đó là Dazai. Ba ngày kể từ khi cậu biết người đàn ông đó và cậu đã quá mệt mỏi với những trò hề của anh ta.

Khống chế người đàn ông lại khi Dazai đẩy cậu, cậu lại nhìn chằm chằm vào tay viên sĩ quan, dây tơ hồng rung lên khi cậu đè anh ta xuống bằng toàn bộ sức nặng của mình. Ranpo bắt đầu giải thích, giọng nói đều đặn, chắc chắn, tự tin, và mọi lập luận đều khiến hung thủ và sự phòng thủ yếu ớt của anh ta đổ nát.

"Hãy nghe phần còn lại ở phòng thẩm vấn." Minoura nói, cùng lúc Atsushi thốt lên, "Anh có hẹn hò với cô ấy không?"

Tất cả các đều hướng về cậu, những biểu hiện ngạc nhiên khác nhau trên khuôn mặt của họ. Anh ta đổ dồn sự chú ý và bộ não anh ấy không thể xử lí thông tin bây giờ, choáng ngợp với sự tò mò.

Khuôn mặt của Sugimoto mở rộng hơn nữa vì sợ hãi và cảnh giác. "Làm-thế nào?" anh nói, giọng nói như vỡ vụn.

Cậu có thể cảm thấy những cái nhìn chằm chằm vào mình và cười một cách lo lắng, tìm một cái cớ. "Cơ quan thám tử, nhớ không?"

_ Anh đã giết chết tình yêu của đời mình, Sugimoto-san.

Nakajima Atsushi đã nhìn thấy những sợi chỉ xung quanh mình kể từ khi nào, cậu không thể nhớ được.

Có những sợi chỉ quấn lấy cậu, những sợi dây kết nối những người xung quanh với nhau, và quan trọng nhất là những sợi trên tay cậu.

Lần đầu tiên cậu nói với ai đó về chúng, họ đang ở trên tàu và Dazai đã lấy cớ đi vệ sinh nhưng nửa chừng lại bị lôi cuốn bởi một cô gái xinh đẹp, bạn có muốn tự tử đôi với tôi không? Chúng ta có thể nắm tay nhau nhảy xuống tàu, sẽ rất lãng mạn! và Ranpo-san nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt xanh lục đầy ngạc nhiên.

Cậu đang nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài chuyến tàu đang di chuyển, cố gắng bỏ qua ánh mắt kinh hãi đang hướng về mình một cách tuyệt vọng. Ít nhất thì Ranpo đã không đeo chiếc kính không đẹp mà anh ấy đã sử dụng trước đó. Cậu áp hai tay vào nhau, vải giữa hai lòng bàn tay. Chúng thật ấm áp.

Ồ. Ranpo là người đã đưa cho cậu đôi găng tay.

"Atsushi-kun," Ranpo bắt đầu, và anh ấy nhảy dựng lên trên ghế của mình và quay lại nhìn cậu với vẻ e ngại.

Người thám tử đang nhìn cậu với đôi mắt mở trừng trừng; ánh mắt màu ngọc lục bảo của anh ta trầm ngâm, không tự chủ và tự tin như lúc nãy. Anh ấy đang dựa vào tay mình, khuỷu tay chống trên đầu gối.

"V-vâng?" cậu nói lắp, chuẩn bị tinh thần cho những suy luận và câu hỏi giờ đang hướng về mình.

"Cậu đang nhìn thấy một cái gì đó mà chúng tôi không thấy, phải không?" Khi tuyên bố, anh ta lắc lư những ngón tay của mình trong không khí, và những sợi chỉ trên tay Ranpo rung lên theo chuyển động. "Bí mật không phải là vấn đề lớn trong Cơ quan, nhưng tôi rất tò mò vì tôi không thể xác định nó là gì." Hai tay anh úp lại. "Tôi cảm thấy rằng không ai khác biết về nó, hm?"

Atsushi nghịch ngón tay. Cậu và Ranpo-san được kết nối bằng một sợi dây màu vàng giống như hầu hết những người khác trong Cơ quan. Cậu đánh giá bàn tay của mình, sạch sẽ hơn nhưng không ít sẹo, móng tay bên dưới gọn gàng hơn so với khi cậu còn ở trại trẻ mồ côi.

Cậu cho rằng bây giờ không có gì phải tránh, vì đó là Ranpo và vì Cơ quan rất quan tâm đến anh ấy kể từ khi họ nhận cậu vào. Và sẽ không giống như cậu sẽ là một kẻ kỳ quặclập dị một khi cậu nói điều đó với một trong số họ.

Atsushi đưa tay lên, mắt lần theo những sợi chỉ và chuyển động của nó. "Em đã đọc về nó trong một cuốn sách. Đó là về chuỗi số phận. Có một sợi dây hồng của số phận, phải không? "

Ranpo ậm ừ, một âm thanh khuyến khích cậu tiếp tục. Anh ấy vẫn tỏ ra quan tâm, không cho rằng sợi dây đỏ của số phận chỉ là một niềm tin, chỉ là một huyền thoại, và không ai từng chứng minh chúng một cách hợp lý ngay cả bằng các phương tiện khoa học, như Edogawa. "Cậu nhìn thấy chúng?" anh ta hỏi.

"Không chỉ là dây tơ hồng" Atsushi giải thích. "Em thấy - các dây khác, và, chúng khác nhau về màu sắc. Em nghĩ - em nghĩ chúng phải biểu thị mối quan hệ của anh với những người khác, cho dù họ là gia đình, bạn bè, giáo viên và... kẻ thù của anh."

Ranpo chớp mắt, trông như bị mê hoặc. "Vì vậy khi cậu, hãy nói về lần gặp đầu tiên với chúng tôi..."

"Em biết sẽ có một số bạn đồng hành," Atsushi kết thúc, một nụ cười khẽ nhếch trên khóe môi. Cậu cuộn tay mình thành một nắm đấm lỏng, màu sắc của sợi chỉ nổi rõ hơn trên nền vải đen của găng tay hở ngón. "Cảm giác như gian lận, phải không? Kể từ khi em bị đuổi khỏi trại trẻ mồ côi, em chủ yếu đi theo các sợi dây và đến Yokohama."

"Điều đó có vẻ hơi giống gian lận," Ranpo than vãn.

"Và tôi nghe nói về cậu đã biết rằng Tanizaki-kun và Naomi-chan là anh em ruột, sau đó là về viên sĩ quan lúc nãy." Anh đưa tay lên trước mặt Atsushi và ngọ nguậy ngón tay, khiến cậu giật mình quay lại cảnh giác. "Vậy còn của tôi thì sao? Cậu có thể nói gì về của tôi? "

Atsushi cười. "Anh là người đầu tiên hỏi," cậu nói một cách thận trọng, rón rén cầm lấy hai bàn tay và xem xét chúng. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đôi bàn tay không phải của mình, những sợi dây, một số sợi chỉ không liên quan đến cậu.

"Chà, tôi là người đầu tiên cậu tâm sự, ne?" Ranpo lắc ngón tay. "Cho nên?"

Ranpo đôi khi là một đứa trẻ, cậu nghĩ, giống như ai đó đã giữ anh ấy cách ly với xã hội này và đẩy anh ấy vào một nền văn minh mới và anh ấy vẫn chưa hoàn toàn thích nghi, rõ ràng là anh ấy không biết phương tiện giao thông cơ bản.

"Chúng ta chia sẻ một sợi dây màu vàng," cậu nói và mỉm cười. "Tôi nghĩ ... đó là bạn bè?" Giọng của cậu cao ở cuối, một câu hỏi, bởi vì cậu vẫn đang làm quen với cảm giác có bạn bè. Cậu vạch một ngón trỏ từ ngón đeo nhẫn bên trái của mình và vạch sợi chỉ màu vàng của Ranpo. "Đây. Giống như hầu hết trong Cơ quan. "

Cậu do dự. "Mẹ và cha của anh đều đã chết."

Ranpo chỉ gật đầu.

"Và... và anh và Thống đốc... Em chỉ nhìn thấy nó một chút, nhưng cả hai có chung một màu xanh lá đậm. Em không nghĩ rằng em biết nó có nghĩa là gì ... nhưng nếu đó là bất kỳ sự an ủi nào, em cũng có một cái với Dazai-san. "

Ranpo mỉm cười và ngả lưng vào ghế. "Còn cái màu đỏ thì sao?"

"Chúng mờ mịt," cậu nói. "Điều đó có nghĩa là... tri kỷ của anh đang ở rất xa, thậm chí có thể ở một đất nước khác".

Đại thám tử chớp mắt, không khỏi có chút bận tâm. "Huh."

Trước khi anh có thể hỏi thêm, Dazai từ đâu đó lướt xuống và ngồi phịch xuống chiếc ghế mà anh đã ngồi vài phút trước. "Chúng ta thân thiết."

Mang theo những chiếc hộp của Yosano-sensei, chàng trai à, cô ấy chắc chắn có thể tự đi mua sắm, Atsushi gần như đã ngã và mất tập trung khi một cô bé lạ mặc kimono đi ngang qua cậu.

Cậu không thể nhìn thấy dây của mình, nhưng cậu nhận thấy rằng ngón tay đeo nhẫn của cô bé có một sợi dây màu hồng, nó sáng và ngắn vì sợi dây dẫn đến Atsushi.

Cô bé nhìn cậu chằm chằm. Đôi mắt xanh ngọc bích của con bé trống rỗng.

Mất tập trung, cậu ngã và làm đổ chiếc hộp vì cậu va phải ai đó một lúc sau đó.

Cậu gặp lại cô bé, trên một chuyến tàu đang di chuyển mà một toa đã nổ tung, Mafia Cảng theo sau cậu và tàn phá, bất chấp những hành khách khác và máu trên bộ quần áo rách nát của cậu, Quỷ Tuyết phía trên cô bé Mafia, và cánh tay của cậu sử dụng sức mạnh của con hổ.

Điều đó sẽ có nghĩa là ổn để mình sống chứ?

Cậu ngừng móng tay ngắn trên cổ cô gái.

"Đã hết."

Cô gái không hề nao núng.

(Atsushi tự hỏi, lờ mờ trong góc não không hét lên để cứu họ, hãy cứu những người này, nếu điều đó có nghĩa là sợi dây trói buộc cậu quá chặt với những người khác không xuất hiện trên bàn chân chết chóc của con hổ bởi vì nó phủ nhận nhân tính của cậu.)

"Tên tôi là Kyouka," cô bé nói đều đều, giống như một con rô bốt bị hỏng, như một máy ghi âm bị lỗi, như một con người bị tẩy não. Cô bé có một giọng nói hay, cậu nghĩ, nếu nó chỉ nói những điều tốt đẹp.

"Tôi đã giết ba mươi lăm người."

"Quả bom ở đâu?" cậu hỏi, nhẹ nhàng một chút, cẩn thận một chút.

Một lúc sau, cô bé đưa cho cậu cái kíp nổ và Yosano-sensei đã thắng trong cuộc chiến chống lại kẻ đánh bom, cậu nhấn nút xuống, làm cho ánh sáng của quả bom chuyển sang màu cam. Đôi mắt cô mở to theo ánh mắt của cậu, trong đó hoàn toàn là nỗi kinh hoàng, và Atsushi nhận ra đây là lần đầu tiên chúng thể hiện cảm xúc.

Một giọng nói lách cách trong loa của điện thoại, nó rất quen thuộc, nhưng sau đó Kyouka đang nói, "Không còn thời gian!" với giọng run rẩy, và cô bé đẩy cậu ra (chúng là tay của một kẻ giết người ) và con bé đứng bên mép cửa toa tàu, với bầu trời sau lưng và dòng sông bên dưới cô.

Quá chậm, quá muộn.

"Tên tôi là Kyouka."

Gió đang hất tung mái tóc của cô, khiến cho khó có thể nhìn thấy đôi mắt của cô bé.

"Tôi đã giết ba mươi lăm người."

Tay phải của cô vẫn đang nắm chặt điện thoại.

Đầu cô ngẩng lên, và đôi mắt của cô bé - đó là đôi mắt của một con người, rơi lệ và quá nhiều cảm xúc đã bị chai sạn trong quá khứ.

"Tôi không muốn giết người nữa!"

Một bàn chân cô nhảy lên và đến với tự do của cô ấy.

Đó là sự tự do sẽ khiến cô ấy bị giết.

Atsushi không suy nghĩ, không tính toán, cậu đã sử dụng Năng lực của mình, cậu đã hành động và xé quả bom ra khỏi Kyouka, người đang mở to mắt nhìn Atsushi với sự bối rối, và quả bom nổ tung trong không trung.

Nó vẫn đang cứu ai đó, cậu nghĩ khi vòng tay qua người cô bé và họ lao xuống sông.

Giữa những chuyến đi vòng quanh Yokohama với những lời nói của Kunikida cứ lởn vởn trong tâm trí cậu và chiếc ví của cậu đang phải chịu đựng những đòi hỏi của cô bé thì cậu mới nhận ra sợi tơ màu hồng mà cậu đang quan sát kỹ khi nhìn Kyouka đi xung quanh trong sự ngạc nhiên, có ý nghĩa như thế nào?

Sợi dây màu hồng kết nối cậu với Kyouka có nghĩa là cậu đã cứu cô bé.

Và không gì có thể ngăn cậu giúp cô chuộc lỗi, tôi đã giết ba mươi lăm người, ngay cả khi cô ấy đi về phía đồn cảnh sát để đến cái chết, ngay cả khi-

Rashomon xé nát cậu.

Ranpo cuộn viên kẹo có vị dâu trong lưỡi.

Anh ta nhìn xung quanh mớ hỗn độn mà Cơ quan đã đâm đầu vào kể từ khi họ nhận được tin rằng Nakajima Atsushi bị bắt.

Port Mafia

Anh ta phỏng đoán ngay lập tức. Lớp dâu tây phủ lên miệng anh ta hơi chua, mặc dù kẹo vẫn là kẹo và anh ta không chịu nhổ ra, vì thật lãng phí. Anh ấy hy vọng rằng đứa trẻ vẫn còn sống; cậu ấy đủ thú vị.

Cậu ho ra máu, và Rashomon rút ta khỏi lồng ngực của cậu.

"Tại sao?"

Đôi mắt của Akutagawa đen láy, ghê tởm và sôi sục nỗi hận thù đến nỗi cậu có thể cảm nhận được điều đó ngay cả khi quay lưng đi, dù đầu đang quay cuồng vì đau. Cậu bị đẩy vào các bức tường hoặc hộp bên cạnh Kyouka và trượt xuống.

"Năng lực của ngươi chỉ là thứ thùng rỗng kêu to mà thôi..."

Những sợi chỉ đen và đỏ trên ngón út của cậu giống màu mắt của Akutagawa và hào quang của Rashomon.

"Quá nhiều khuyết điểm và chiến thuật giản đơn!"

Rashomon nhấc lên để lộ người dùng của nó.

"Chưa hết-"

Akutagawa ngẩng đầu lên, đôi mắt rực lửa với sự ghê tởm và chế nhạo.

"Tại sao lại là ngươi?"

Chính là nó.

Akutagawa rất ít dây, như thể gã đã bất chấp cuộc sống giao tiếp xã hội và chỉ dành tâm sức cho việc giết người, giết người và làm cho cuộc sống của người khác trở nên khốn khổ.

Không có quá nhiều màu sắc.

"Đừng hòng nói điều đó với tôi lần nữa!"

Có một cái màu xanh lam ở bên tay phải của gã. Một thành viên trong gia đình.

"Ta sẽ không để anh ấy nói những điều như vậy nữa!"

Nếu đây là tri kỷ của cậu, một người đàn ông tồi tệ, hèn hạ, phủ nhận sự tồn tại của người khác, đưa người nào đó trở lại hố sâu bất lực mà gã đã tạo ra, thì cậu thà không gặp lại người đó, mặc dù sợi dây số mệnh của cậu vẫn còn nối với gã.

Sau khi cậu đấm thẳng Akutagawa xuống biển sâu, Kyouka đã đưa cậu đang bất tỉnh nhân sự về phía một sợi chỉ màu vàng, là Kunikida, sợi dây liên kết họ với nhau không phai.

"Tôi nghĩ tôi biết nơi để tìm Kenji," cậu gợi ý một chút với anh em Tanizaki khi đứng trước một ngã tư. "Chỉ... uhm, đi theo tôi?"

Mắt họ sáng lên nhẹ nhõm. "Đúng vậy, bất cứ điều gì sẽ hữu ích nếu chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ." Tanizaki nói, Naomi đang ôm tay anh.

Những nỗ lực không thành công của anh trai trong việc để cô quay trở lại Trụ sở đã nhanh chóng bị cô gái làm chệch hướng. Họ bước đi khi đèn dành cho người đi bộ chuyển sang màu xanh lục, Atsushi tập trung vào sợi chỉ màu vàng nối cậu với Kenji. Cậu đã nhìn thấy nó ở đâu đó khi họ đi giải quyết một vụ án khó bằng cách... độc đáo của cậu bé. Atsushi sẽ không bao giờ sử dụng nó, và cậu để mắt đến thời điểm Kenji thường dùng bữa hàng ngày. Bây giờ, cậu đã có một lịch trình sơ bộ về nó.

Cậu lờ mờ nhận ra rằng một ai đó khó chịu đang gọi tên liên tục, nhưng mất hứng thú vì màu sắc của sợi tơ màu hồng kia mạnh mẽ hơn bao giờ hết, giống như bất cứ ai có nó đã đến Nhật Bản...

Atsushi dừng lại khi sợi chỉ vàng ngừng lại giữa không trung, và trong một khoảnh khắc thót tim, cậu nghĩ rằng có lẽ Kenji đã chết ở đây-

"Naomi ?!" Tanizaki nói, gằng giọng, đang báo động.

Tóc dựng lên, cậu quay lại thì thấy Naomi đã biến mất khỏi nơi cô vừa nói một giây trước.

Tanizaki giận dữ nói: "Tôi không cảm thấy gì hết." và chạy đi.

"C-cẩn thận, Tanizaki-san!"

Tanizaki dừng lại ở giữa ngã tư đầy rẫy những con người và cuộc sống của người khác. "Trả lại Naomi!" anh ta đặc biệt không hét lên ai cả, miệng anh ta nhếch lên với biểu hiện tức giận bất thường mà anh ta chỉ thể hiện khi có điều gì đó xảy ra với em gái mình.

Đầu anh quay ngoắt lại để nhìn ai đó. "Đã tìm thấy bạn," anh nói, giọng đầy hài lòng. Anh ta chạy về phía cô gái - mái tóc dài màu đỏ, chiếc váy chỉnh tề, đứng yên tại chỗ khi mọi người đi ngang qua cô ấy - mọi ý nghĩa của từ này đều đáng ngờ. Cậu đưa tay ra. " Chờ đã!"

Khoảnh khắc tiếp theo, cậu biết, những viên gạch trắng và đen nằm dưới chân, dàn âm thanh bên trên đầu, những cấu trúc kỳ lạ xung quanh và một màu hồng trong bầu không khí. Những người khác xung quanh họ cũng dừng lại để nhìn xung quanh một cách bối rối.

Atsushi cứng người.

Cô gái được kết nối với cậu - kết nối với cậu bằng một sợi tơ màu hồng.

Atsushi - không hoàn toàn cứu được cô ấy, trong sự thất vọng tột cùng của cậu, khi nhớ lại đôi mắt màu xanh lục vô cùng kinh hãi, tôi... tôi không thể thất bại! văng vẳng bên tai cậu ngay cả khi những chiếc ô tô đang hú còi về phía họ. Cô ấy quỳ gối trên vỉa hè, vai run rẩy.

Atsushi bắt đầu nghi ngờ màu hồng thực sự có ý nghĩa gì khi cậu đến gần cô và cố gắng giúp cô, khi Lucy nhìn cậu với đôi mắt ngấn lệ và cô bỏ chạy. Cậu cân nhắc việc đi theo cô khi một tiếng hét đinh tai nhức óc khiến cậu phân tâm với câu "Ồ, Elise-chan! Em có ổn không?! Em đi đâu vậy! Tự nhiên đứng lên rồi biến mất. Có biết là ta lo lắm không?"

Thật sự. Đó là người đàn ông kỳ lạ đã ngoan cố ở lại phòng của Anne và giúp đỡ đáng kể cậu và về cơ bản đã cứu được ngày hôm đó. Cậu có nửa phần tâm trí để cảm ơn, nhưng ông ta có vẻ bận rộn khi được đoàn tụ với đứa trẻ có những lọn tóc vàng và chiếc váy đỏ tuyệt đẹp. Thành thật mà nói, cô ấy trông giống như một thiên thần, giống như ông ta đã mô tả về cô ấy.

"Em nghĩ Rintarou sẽ lo lắng nếu em đột ngột biến mất," cô ấy nói một cách ngây thơ với nụ cười trên khuôn mặt thiên thần. "Thế nên em muốn làm cho Rintarou khóc."

Gì?

"Thật hèn hạ, Elise-chan!" người đàn ông rên rỉ, vẫy tay xung quanh. "Nhưng ta tha thứ cho em vì em rất dễ thương!"

Ai đó ôm lấy eo Atsushi từ phía sau, cậu nói, "Kyouka-chan?" và cậu quay lại để đối mặt với cô bé một cách đàng hoàng. "Em đến đón anh sao?"

Kyouka ngượng ngùng gật đầu. "Em thấy lo." con bé nói với một giọng nhỏ.

Trái tim cậu bóp nhẹ. Sợi dây hồng, cậu lơ đãng ghi chú. Cậu cúi xuống ngang tầm mắt cô để mỉm cười. "Cảm ơn," cậu nói một cách nhẹ nhàng.

"Chúng tôi đi nhé." một người nào đó nói, và họ quay lại nhìn thấy người đàn ông đang nắm tay cô gái nhỏ.

"Cảm ơn vì lời khuyên của chú trước đó," Atsushi nói với lòng biết ơn chân thành. Nhớ lại những lời của người đàn ông trước đó, ngập ngừng, cậu hỏi, "Vậy, chú là một bác sĩ?"

"Trước đây thôi" người đàn ông sửa lại, nhún vai. "Giờ tôi chỉ là một ông chú đang điều hành một tổ chức nhỏ. Cậu nhóc."ông ta bắt đầu với giọng điệu bình tĩnh mà ông ta đã sử dụng trước đó, dải ruy băng trên tay ông ta quấn trên người Atsushi, và cậu ngay lập tức đứng thẳng người trong sự nghiêm chỉnh. "Một cuộc chiến dù khó khăn đến đâu, trên lý thuyết vẫn luôn có giải pháp tối ưu."

Cái lạnh chạy dọc sống lưng Atsushi, theo đường cong của xương sống cậu. Dây của người đàn ông chủ yếu là màu đen, bây giờ cậu mới thực sự quan sát ông ta.

"Đừng quên điều đó," ông tiếp tục, "đặc biệt là trong thời điểm cậu rối loạn hay tuyệt vọng."

Đó là một lời khuyên tuyệt vời khác, một lời khuyên chính xác, hợp lý và phù hợp với tình trạng khó khăn của cậu lúc này. Cậu gật đầu, mỉm cười và trả lời, "Vâng."

"Tạm biệt!" người đàn ông nói với một nụ cười vui vẻ, sử dụng bàn tay không nắm lấy Elise để vẫy họ khi họ bước đi.

Kyouka run rẩy bên cạnh Atsushi.

Atsushi tim đập thình thịch, mắt mở to, vì sao cậu không thấy điều đó sớm hơn? Cô gái nhỏ với nụ cười duyên và những lời nói phiền muộn không có chút ràng buộc nào.

Ông chú đó là Boss của Port mafia.

"Con bé sẽ không trở lại Port Mafia," cậu gầm gừ, cánh tay run rẩy khi cố gắng nhấc người lên khỏi mặt đất, đầu cậu quay cuồng với

"bạn phải bảo vệ cô ấycô ấy phải chuộc lỗiđiều gì sẽ xảy ra với sợi dây hồng" và "cậu phải cứu cô ấy."

"Điểm mạnh của con bé là để con bé làm việc trong các nhiệm vụ của Cơ quan."

Khi họ bước đi, Kyouka giữa những nếp gấp trên bộ kimono của đặc vụ Mafia khi cô ấy ôm con bé bằng cánh tay của mình như người mẹ đối với con gái, ánh sáng xanh lá (giống như Atsushi đối với Dazai-san, giống như Ranpo-san đối với Tổng thống) nó phát sáng trong một lúc. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một sợi dây phát sáng.

Tất nhiên, đó là khi tất cả trở thành địa ngục, khi Kyouka cố gắng đâm Kouyou, khi con bé gọi Quỷ Tuyết bằng sự xảo quyệt và mánh khóe của chính mình, khi Kouyou chiến đấu với cô ấy bằng con quỷ của chính mình, khi cô ấy xé xác con bé bằng lời nói-

"Bởi vì Dạ Xoa Bạch Tuyết... đã giết cha mẹ em."

Hai sợi dây màu xanh nhạt trên tay Kyouka khẽ run rẩy khi cơ thể cô trở nên cứng ngắc vì sợ hãi.

---Như Kyouka cuối cùng cũng phục tùng, khi hàng chục người đàn ông chĩa súng vào cậu, khi Kunikida-san và Kenji-kun đến hiện trường và Guild tiêu diệt mọi thứ và mọi người.

Ánh sáng đó làm họ lóa mắt.

(Cậu đã từng thử đi theo sợi dây màu hồng, và nó dẫn cậu ngày càng sâu trong khu ổ chuột, dẫn cậu đến những con hẻm và những người đang sống trong cảnh nghèo khổ, mùi hôi thối bốc lên đầy phổi, khi những con đường chật hẹp đông đúc nhường chỗ cho trẻ em và những người lớn nhìn chằm chằm vào cậu với sự ngờ vực, Atsushi là người trong sạch, và dù cậu có đuổi theo thế nào đi chăng nữa, Kyouka vẫn lảng tránh.

"Nhóc," một giọng nói nhẹ nhàng nói với cậu, "hãy chăm sóc cho Kyouka.")

"Anh sẽ không chịu được!" Dazai hoảng sợ hét lên, chạy và giữ hai tay giữa hai chân anh.

"Vậy là có ai đó đang theo dõi chúng ta," Atsushi trầm ngâm, nhìn chằm chằm khi người cố vấn của mình chạy về phía một số nguồn dây - thực ra là hai. Vào một ngày khác, cậu có thể đã đi theo, nhưng mong muốn được thấy Naomi-san và Haruno-san an toàn mạnh hơn việc đối đầu với những kẻ thù có thể xảy ra. Hơn nữa, đó là Dazai-san, nên nó sẽ ổn thôi.

Nó không, cậu lựa chọn cái sau, nhăn mặt khi Haruno với đôi mắt đỏ hoe và máu cô ấy chảy ra từ đôi mắt trống rỗng chảy xuống, và Naomi quay lại nhìn cậu, nghiêng đầu một cách điên cuồng. Không phải, hai cô gái đang là ảo giác, và cậu không thể nhìn thấy sợi chỉ nữa, cậu không thể nhìn thấy gì ngoài hai người, Atsushi đang làm tổn thương họ, cậu đang làm hại họ và Dazai hét vào mặt Atsushi một phút sau đó, cậu chỉ đang cố gắng để bảo vệ họ và tiếng cười nham hiểm trong đầu cậu lắng xuống khi Dazai tìm thấy con búp bê bị nguyền rủa, chỉ để lại những lời đó hét vào đầu Atsushi, giọng nói của người bạn tri kỷ vang lên trong đầu cậu, "Giờ thì ngươi đã hiểu mình là ai chưa?" và cậu càng lún sâu hơn trong sự điên rồ và sự ghê tởm chính mình quen thuộc và cảm giác nóng rát trong lồng ngực khiến Atsushi khó thở hơn-

Cái tát của Dazai đưa cậu trở lại thực tại.

Atsushi mở to mắt nhìn người cố vấn của mình, bàn tay giơ lên ​​trên không kết nối một sợi màu đen với đoàn tàu đang khởi hành.

Đôi mắt của Dazai - tối đen, không đáy, giống như nhìn chằm chằm vào vực thẳm, giống như nhìn chằm chằm vào một người từng là giám đốc điều hành của Mafia Cảng, nhìn chằm chằm vào một kẻ là một bậc thầy múa rối với dây trói trong tay của những cuộc sống mà anh ta điều khiển.

"Đừng than thân trách phận nữa. Nếu còn làm vậy cuộc đời cậu sẽ chỉ là ác mộng không hồi kết."

"Tôi biết rõ nỗi sợ hãi và sự cô đơn của cậu."

Atsushi sẽ không bao giờ bỏ qua một cơ hội như thế này nữa, trên bầu trời cao, Lucy Maud Montgomery nói về những vết sẹo gớm ghiếc và những ký ức ghê tởm của cô ấy là biểu hiện rất tốt với Atsushi.

"Nhưng sự cô đơn không phải là vị vua thống trị chúng ta mãi mãi."

Cậu đã sai khi cho rằng sợi dây màu hồng có nghĩa đó là người mà mình cứu.

"Cô đơn chỉ là một mây mờ lúc ẩn lúc hiện. Nếu biết tưởng tượng hơn một chút, chúng ta sẽ nhận ra thôi. Trong số những người đang chết dần dưới kia cũng có ai đó giống chúng ta."

Cũng không phải họ cứu cậu, Kyouka đối mặt với thủ lĩnh của Guild và thầm cầu xin Lucy cứu Yokohama mặc dù đó không phải là thành phố của cô.

"Bỏ rơi họ cũng như bỏ rơi con người người chính mình trong quá khứ. Như vậy cũng được sao?"

Đó là sự đồng điệu thầm lặng hình thành theo thời gian, Kyouka mỉm cười hào hứng khi đưa cho cô bé một chiếc bánh crepe khác, khi cậu cho Lucy thấy những vết sẹo của chính mình, khi cậu kể lại từ trái tim mình, những lời cậu đã ghi nhớ-

"Tôi chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì mình đã làm. Tôi chỉ hối hận vì những điều tôi đã không làm."

"Sống."

-Và khi Lucy mỉm cười, chậm rãi, ngọt ngào và cuối cùng.

"Và cứu tôi khỏi nơi này vào một ngày nào đó."

Có một tia sáng mới trong mắt cô ấy, một tia sáng mà cậu nhìn thấy từ Dazai, một tia sáng cậu nhìn thấy từ Kyouka.

"Tôi sẽ đợi."

Bây giờ ổn rồi, cậu nghĩ khi để Lucy lại. Giờ thì không sao khi tầm nhìn của cậu mờ đi khi cậu đưa tay về phía con búp bê. Sợi chỉ xanh lá trên ngón trỏ của Atsushi phát sáng; cậu có thể cảm thấy nhẹ nhõm từ trong xương, mệt mỏi sâu sắc, khi các bước chân đến gần.

Giờ thì ổn rồi khi Dazai nói, "Em thắng rồi, Atsushi-kun," với một nụ cười đắc thắng, lặng lẽ tự hào, đánh bay những lo lắng mà cậu nói ra và đường phố ngập trong những đám mây hồng lấp lánh, mùi ngọt ngào kỳ lạ lan tỏa trong không khí.

"Ta không hiểu ngươi." Atsushi gầm gừ, Akutagawa ở trên cậu và đứng một cách ngạo mạn nhìn chằm chằm vào cậu, Atsushi phải cứu Yokohama.

"Ta không nhớ mình đã từng yêu cầu sự thấu hiểu của ngươi." Akutagawa quay lại, nheo mắt.

Sợi dây đen nối giữa họ kéo căng ra khi Akutagawa đá vào bụng cậu hết lần này đến lần khác. Khi Akutagawa cười, " Tôi hiểu rồi," và Rashomon tạo một vòng tròn để cả hai cùng trốn thoát. Khi Rashomon lao vào cậu lần thứ n, kéo cậu về với chủ nhân của nó, Akutagawa như nhìn thấy linh hồn cậu, nhìn thấu trái tim cậu-

"Kinh tởm."

Và sợi chỉ đỏ, sợi chỉ đỏ đáng sợ nối họ với nhau, cuối cùng, cuối cùng Atsushi cũng hiểu được động lực bên trong Akutagawa khiến gã đau khổ, hành hạ, giết cậu.

Đó là - tất nhiên luôn là Dazai-san.

Francis vẫn ngoan cố đứng dậy sau khi ăn những cú đấm từ Akutagawa và Atsushi ( họ có thể mạnh mẽ hơn bao giờ hết nếu ở bên nhau, trong tâm trí cậu thì thầm, những người bạn tâm giao), đôi mắt màu vàng đầy uy lực, bước đi kiên quyết và hào quang đầy uy hiếp và tràn đầy ý định .

Sợi đã bị khuất trong cơn bão, nhưng Atsushi nhớ lại từ khi họ chiến đấu bên trong con tàu.

"Con của ngươi đã chết," cậu nói, xương kêu răng rắc vì mệt mỏi sau khi con hổ đã cho cậu sức mạnh. "Và ngươi muốn đưa anh ấy hoặc cô ấy trở lại, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải hy sinh tất cả."

Sợi chỉ màu xanh nhạt trên ngón tay anh ta căng lên theo ý muốn của anh ta, và một cơn thịnh nộ thổi bay cả hai.

Thời điểm - thời điểm mà hai sợi dây đỏ-đen cuối cùng trở thành một là khi những từ được nói với nhau bắt đầu như thế này:

"Những lời nói trong quá khứ đau thương đó, về bản chất không phải con người cậu."

Và như thế này:

"Tôi nghĩ Dazai-san đã tán thành anh từ lâu rồi."

Và khi Rashomon tạo ra một con đường cho cậu khi cậu bay khỏi tàu và nó tự xoay quanh tay, quanh cánh tay, quanh cánh tay của con hổ mà cậu đã mượn, đánh bại Francis.

"Quên tôi."

"Không!" Atsushi hét lên, vùng vẫy và chiến đấu khi Akutagawa kéo cậu đi. "Buông tôi ra! Akutagawa! "

Sợi chỉ màu hồng là một đường thẳng dẫn cậu đến chiếc máy bay không người lái đang đâm vào Moby Dick.

"Kyouka-chan, làm ơn hãy nghe anh!"

Họ vào trong đất liền, Atsushi ho ra nước.

Những tiếng ho của Akutagawa dường như không phải do nước. "Kyouka," gã nói, giọng bình thản. "Đúng là một con ngốc."

Atsushi chỉ biết cười, nhẹ nhõm khi nới lỏng lồng ngực và khiến cánh tay của cậu trở nên yếu ớt. Đó là những lần Atsushi biết ơn vì cậu có thể nhìn thấy sợi dây, vui mừng vì cậu lớn lên là một người lập dịquái đản bởi vì chống lại tất cả các tỷ lệ cược, sợi dây màu hồng như nói với Atsushi rằng Kyouka vẫn còn sống.

Akutagawa nheo mắt nhìn cậu. "Cậu có bị điên không? Cười khi một đồng đội của mình đã chết? "

" Kyoka-chan chưa chết," cậu nói với vẻ chắc chắn tuyệt đối. Cậu lần theo sợi chỉ - nó vẫn ở đó, vẫn sáng, không bị mờ đi - và tìm thấy cô ấy, ở trên không trung.

"Thật là bất ngờ," ai đó nói, và họ quay lại nhìn Dazai và Thống đốc cách đó vài bước chân, đang quan sát. "Làm sao em biết còn bé sống sót sau vụ va chạm, Atsushi-kun? Kết luận hợp lý nhất mà em có thể đưa ra được từ những gì đã xảy ra là Kyouka-chan đã chết, phải không, nó phải tàn nhẫn như vậy? "

Họ quan sát khi Quỷ Tuyết hạ Kyouka xuống bằng một cơn lốc không khí nhỏ, những sợi dây xích dính chặt trên mặt đất.

Giữa những lời giải thích mà Dazai và Chủ tịch đưa ra, giữa sự giải thích cho cậu lý do tại sao: Trời sinh bình đẳng, sức mạnh của con hổ được kiểm soát, sự phục tùng của Bạch Tuyết Dạ Xoa và cuối cùng Akutagawa cũng nhận được thứ gã muốn- "Cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn. "- Atsushi tìm thấy sự bình yên của mình với thành phố mà cậu đã bảo vệ.

Mãi sau này, Atsushi mới nhận ra sợi dây màu xanh lá cây nhẹ nhàng giữa Chủ tịch và Kyouka.

Sự yên bình tan vỡ chưa đến một tuần sau đó, và đây là lần đầu tiên cậu thức dậy và thấy một sợi dây đen mờ trên tay mình, một sợi dây mà cậu ngay lập tức nhận ra là hiệu trưởng, và Ranpo đưa cho cậu gợi ý, hãy chú ý đến cửa hàng hoa , hết sự thật bi thản này đến sự thật bi thảm khác khiến cậu gục ngã-

"Em nên có biểu cảm gì?" Atsushi tuyệt vọng hỏi Dazai, đôi mắt rực lửa và một cảm giác dễ nhận biết trên lồng ngực, bóp chặt trái tim cậu như thể nội tạng đang bị bóp nghẹt bởi những sợi dây vô hình tàn nhẫn.

Dazai nhìn chằm chằm vào cậu.

"Tôi chỉ có thể nói một điều mà ai cũng biết." người cố vấn của cậu nói khi anh ấy quay đi để cho Atsushi một số quyền riêng tư mà cậu cần. "Khi cha mất, ai cũng khóc cả thôi."

Trong băng ghế của công viên, với những gia đình có cuộc sống riêng hạnh phúc trước mặt, Atsushi đã khóc, và tự hỏi liệu mình có bị mù suốt thời gian qua hay không.

Nó không bao giờ là màu đen, sợi dây kết nối cậu với hiệu trưởng. Nó có màu tím, một màu tím đậm đến nỗi cậu đã nhầm nó với màu đen.

Đó cũng là màu mà cậu đã nhìn thấy một lần, kết nối Dazai với Akutagawa.

(Cậu không xóa bỏ được nhiều năm bị bào hành. Cậu không thể. Cậu phải chấp nhận rằng những gì họ đã làm là sai, bất chấp ý định tốt nhất, mặc dù có động cơ thầm kín, bởi vì những ngày và đêm đó, hiệu trưởng và những đứa trẻ khác, cắt tóc và điều đó đã xây dựng nên con người của cậu ấy ngày nay.

Mọi chuyện nên rối tung lên, lý do đó không đủ để giải thích tại sao hiệu trưởng phải làm như vậy, nhưng đối với Atsushi, bây giờ là đủ.)

"Ranpo-san!"

Cậu đưa túi kẹo mà Ranpo bảo cậu mua, và nhận thấy đây là thời điểm hoàn hảo. Ranpo vui vẻ nhận lấy chúng và ngay lập tức thọc tay vào trong túi.

"Anh biết đấy, em đã tìm thấy tri kỷ của anh." dừng lại, Ranpo tò mò nhìn cậu, với một chiếc kẹo mút trong miệng. "Mới gần đây."

"Ồ, cậu đã tìm ra?" Ranpo hài lòng hỏi. Anh đưa cho cậu một viên kẹo, một viên có vị dâu tây. "Là ai?"

Atsushi cười rạng rỡ khi chấp nhận nó. "Nhưng anh đã có những nghi ngờ của mình, phải không, Ranpo-san?"

Ranpo bĩu môi. "Nhưng tôi muốn nghe điều đó từ cậu."

"Đó là Poe-san,"cậu nói, và đôi mắt xanh lục của Ranpo sáng lên vì thích thú, môi anh ấy cong lên thành một nụ cười.

Cánh cửa của Cơ quan mở ra, và một cái đầu với một con gấu trúc trên đỉnh của nó ló ra từ phía sau. "Ranpo-kun? Tôi có một cuốn tiểu thuyết bí ẩn khác dành cho bạn... "Poe nói với giọng rụt rè.

"Đi bắt anh ấy đi," Atsushi nói, giọng cười vang lên, và Ranpo nhìn thẳng vào cậu mà thực sự nói đang về Atsushi.

"Vậy thì, chúc may mắn với người bạn tri kỷ của chính mình.." Ranpo nói, nhướng mày. "Nó... có thể là một chặng đường dài."

Atsushi nhăn lại ở khóe mắt khi cậu cười.

Trời sáng.

Atsushi nhìn chằm chằm lên trần nhà không phải của mình, mùi trà nồng nặc trong không khí. Toàn thân cậu đau đớn như thể Kenji đã đâm cậu cùng một lúc với xe hơi, xe buýt và tàu hỏa. Không phải là Kenji sẽ làm điều đó, và không phải là cậu bé có thể làm điều đó đồng thời. Nhưng có một cơn đau rát trong bụng, và cậu nhớ lại nhiệm vụ mà cậu và Akutagawa được cử đến, khi đột nhiên họ là cặp đôi yêu thích của mọi người; cậu nhớ mình đã nghĩ rằng khi kẻ thù lao vào đối tác bất đắc dĩ của mình, cậu sẽ có thể sống sót sau cuộc tấn công nhờ sức mạnh tái sinh của con hổ.

Sau đó, cậu đã che chắn cho Akutagawa, cơn đau bùng phát từ dạ dày của cậu và cơn nóng lan rộng, đau đớn hơn các cuộc tấn công của Rashomon, đau đớn hơn những gì cậu từng trải qua, nhiều hơn những gì Atsushi có thể chịu đựng.

Đầu óc cậu là một mớ hỗn độn.

Điều cuối cùng cậu nhớ trước khi tầm nhìn của mình mờ đi là sự bối rối và giận dữ trong đôi mắt mở to của Akutagawa.

"Cậu tỉnh rồi."

Cậu chớp mắt và từ từ quay đầu sang bên gã, toàn bộ căn phòng đều khác với gã.

Akutagawa đang nắm chặt một tách trà trong tay với những đốt ngón tay trắng bệch, nắm chặt, quá chặt. Gã có quầng thâm ở mắt như thể gã đã thức cả đêm, và bờ vai của Akutagawa nói lên sự kiệt sức có thể nhìn thấy sau trận chiến đêm qua. Gã đang nhìn chằm chằm vào Atsushi với đôi mắt đen láy đầy sự khó hiểu.

Còn Atsushi thì chỉ nằm trên giường như một thằng nhóc hư hỏng, cướp đi sự thoải mái của Akutagawa. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng vết bỏng trong cơ thể ngăn cản cậu, và Atsushi ngã xuống tấm nệm, thở hổn hển.

"Đừng cố di chuyển, Jinko," Akutagawa cáu kỉnh, làm đổ một ít trà xuống sàn. Gã cau có và nhấp một ngụm, mặc dù nó nóng đến mức Atsushi có thể thấy hơi nước bốc lên từ chiếc cốc ở vị trí của cậu.

Cậu chậm rãi chớp mắt. "C-chuyện gì đã xảy ra vậy?" Atsushi hỏi qua miếng bông trong miệng khiến lưỡi cậu nặng trĩu.

"Cậu đã bị nhiễm độc, cuộc tấn công của kẻ thù nhắm vào tôi," gã nói một cách chua chát, bỏ tách trà của mình xuống. Atsushi tự hỏi gã đã uống bao nhiêu tách trà trong đêm, bởi vì như gã nói, trà giúp gã bình tĩnh như không có xảy ra. Rashomon vòng qua đằng sau như muốn bóp cổ Atsushi nhưng không thể vì cậu đang nằm liệt giường. "Tại sao cậu cứu tôi?"

Đầu cậu vẫn còn đang bối rối, trận chiến xẹt qua tâm trí cậu về tác dụng phụ của chất độc. Tại sao sức mạnh tái sinh của con hổ không chữa lành cho cậu, Atsushi không biết, và suy nghĩ làm cho suy nghĩ của cậu mơ hồ nên cậu lại nhắm mắt.

Atsushi lại ậm ừ và ngồi xuống nệm futon với những cử động nhẹ nhàng. "Tôi có thể chịu được," cậu trả lời ngắn nhất có thể. "Anh sẽ không."

Akutagawa nói một cách bối rối. "Nhưng - cậu-" gã dừng lại. "Chúng ta ghét nhau," gã nói, đơn giản như một điều hiển nhiên.

"Có thể đúng" cậu thì thầm trong sự đau đớn mơ hồ. "Có thể không." cậu đã muốn đi ngủ, nhưng cậu sợ rằng Akutagawa đang chia sẻ tình cảm của gã. "Này, Akutagawa, tại sao anh không đưa tôi đến gặp Yosano-sensei?"

Mafioso gầm gừ và nói, "Cô ấy... không rảnh vào lúc này. Cô ấy và Thống đốc của ngươi đã đi du lịch. "

"Có phải bây giờ không," cậu nói một cách yếu ớt, mở to mắt để quan sát bàn tay của mình. Chắc chắn, hai trong số những sợi dây kết nối cậu với những người nhất định là mờ nhạt. "Ồ. Họ đang."

"Họ đang?" Akutagawa lặp lại, ngồi xuống bên cạnh Atsushi với một tiếng thở dài. "Tôi sẽ giết họ khi họ quay lại. Và làm thế nào mà ngươi chắc chắn như vậy, Jinko? "

Cậu ca thán. "Tôi là một kẻ kỳ quặc," cậu nói luyên thuyên.

"Đúng vậy," Akutagawa ngay lập tức đồng ý, mặc dù gã lại im lặng thêm một lần nữa.

Nakajima Atsushi đã nhìn thấy những sợi chỉ xung quanh mình kể từ khi nào, cậu không thể nhớ được.

Có những sợi quấn lấy cậu, những sợi dây kết nối những người xung quanh với nhau và quan trọng nhất là những sợi dây trên bàn tay Atsushi.

Lần thứ ba cậu nói với ai đó về điều đó là thông qua những lời thì thầm, lẩm bẩm và nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể nếu cậu di chuyển nhiều như vậy ở vị trí của mình.

"Chúng ta có chung dây tơ hồng."

Akutagawa khịt mũi. "Kinh tởm," gã trả lời như một phản xạ. "Chắc em đang nói đùa."

"Em muốn cắt nó trước," cậu khẳng định. "Bởi vì chúng ta gặp nhau ở một con hẻm và người bạn tri kỷ của em chỉ cố giết em và gã ta là một kẻ giết người và gã quyết tâm khiến em đổ máu, anh biết đấy. Và chúng ta cũng có chung một sợi dây đen vào thời điểm đó, có nghĩa là chúng ta giống như kẻ thù truyền kiếp ".

"Hãy để tôi cắt nó."

" Không, Akutagawa."

"Thay vào đó tôi sẽ giết em. Tôi không chấp nhận sự thật rằng em là... tri kỷ của tôi. "

"Im đi." cậu ngáp. "Bây giờ để em ngủ tiếp."

"Không có cơ hội đâu, Jinko, em đã khiến tôi phải thức cả đêm để chăm sóc vết thương cho em." Những lời nói của gã chứa đầy sự chán ghét, mặc dù Atsushi vẫn nghe thấy sự quan tâm ẩn trong đó. Cậu rất giỏi trong việc xác định những tiếng gầm gừ của Akutagawa, điều đó đáng lo ngại một chút, nhưng. Tốt. Không phải lỗi của họ mà do họ được ghép đôi trong rất nhiều nhiệm vụ.

"Ai nói kêu anh làm?"

"Chuuya-san," gã nói, mặc dù đó là bằng chứng cho thấy gã không thoải mái khi tuân theo mệnh lệnh được cho là của Chuuya. Thường thì gã sẽ gạt bỏ những yêu cầu ngớ ngẩn, mặc dù Chuuya không phải lúc nào cũng bận tâm đến điều đó. "Và Chuuya-san có nghĩa là Dazai-san, và Dazai-san có nghĩa là Cơ quan, và tôi sẽ không muốn Cơ quan nổi điên."

Gã khịt khịt mũi vì không thể bào chữa được gì khác.

"Anh nên gọi em bằng tên của em, hãy thử nó một lúc nào đó, A-tsu-shi," cuối cùng cậu nói, kéo mi mắt xuống trong giấc ngủ. "Em không thể bị gọi là Jinko bởi anh mọi lúc. Hơn nữa, sợi chỉ đen cũng không còn".

Khoảnh khắc bên trong căn hộ của Akutagawa, sự im lặng bao trùm lên cả hai một cách yên bình.

"Giống như Chuuya-san và Dazai-san."

Akutagawa giải thoát không khí mà gã đang giữ trong vài giây cuối cùng.

"Tốt thôi," gã nói chậm rãi. "Nakajima."

Atsushi cười.

Đó là sự tiến bộ.

"Vậy có nghĩa là bây giờ Dazai-san và Chuuya-san đang hẹn hò?"

Atsushi mở to mắt để bối rối nhìn Akutagawa. "...Đúng."

Một nụ cười nhếch mép trên môi gã. "Tôi nên nhận tiền thắng của mình từ Gin và Tachihara."

Một tiếng rên rỉ lướt qua môi Atsushi. "Một cuộc cá cược về mối quan hệ của Chuuya-san và Dazai-san?"

Akutagawa chỉ ậm ừ khẳng định. "Đừng bao giờ cố rời khỏi chiếc giường đó nữa," gã cảnh báo và véo sống mũi cậu. "Nếu ngươi làm vậy, có... chazuke trong lò vi sóng. Đó là... "Gã lúng túng hắng giọng. "Đó là của ngày hôm qua."

"Cảm ơn."Cậu dừng lại. "Và xin lỗi vì đã làm anh lo lắng."

"Nếu em muốn chết, Nakajima." Akutagawa lẩm bẩm, "Hãy nói với ta và ta sẽ giết dùm." Sau đó gã biến mất.

"Thực sự thì, Akutagawa," cậu lầm bầm trong căn phòng trống, sự mệt mỏi kéo cậu lại. "Những lời đe dọa về cái chết của anh bây giờ thực tế là chả có miếng đe dọa nào. Chúng đang trở nên cũ rích ".

Cậu nghĩ rằng gã nghe thấy "Câm miệng đi Jinko," nhưng cậu không thể chắc chắn vì giấc ngủ đã khiến cậu thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro