Là người hướng nội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là người hướng nội, tôi thấy mệt khi phải giải thích với người ta rằng tôi cần thời gian ở một mình, và họ sẽ bảo: “Ừ đôi khi tôi cũng muốn ở một mình.” Không, bạn không hiểu. Một mình là chế độ ưa thích của tôi. Hầu hết thời gian tôi muốn ở một mình. Tôi chỉ nói đôi khi để khỏi làm người ta nghĩ rằng tôi “dị” mà thôi.

Là người hướng nội, tôi thấy buồn khi mọi người giận vì tôi không muốn bỏ thời gian với họ, hay không muốn ngồi nói chuyện. Tất cả đơn giản vì năng lượng cảm xúc của tôi đang cạn, và cần sạc lại. Không phải tôi ghét gì bạn cả. Dĩ nhiên, nếu cuộc nói chuyện là kiểu xã giao mệt mỏi thì, ừ, tôi ghét thiệt.

Là người hướng nội, tôi thấy đau khi người ta đùa rằng tôi là loại thù ghét xã hội và loài người. Họ không thể hiểu rằng không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều hướng ngoại như họ.

Là người hướng nội, tôi thấy ngột ngạt khi sáng thứ hai người ta hỏi tôi là cuối tuần rồi tôi làm gì, vì:

Tôi ghét kiểu thăm hỏi xã giao, và cảm thấy như bị kẹt phải tìm câu trả lời cho những câu hỏi vô dụng thế này, và
Dù tôi bảo tôi đã làm gì vào cuối tuần (thường là ở một mình), thì người ta vẫn sẽ không hiểu, và họ sẽ tội nghiệp tôi vì không có bạn bè.
Là người hướng nội, tôi thấy giả tạo khi phải thăm hỏi xã giao. Nếu tôi có cảm tình với bạn, thì tại sao phải xã giao?

Là người hướng nội, tôi thấy cô đơn khi phải ngồi với một nhóm người, nói những câu chuyện chẳng ai buồn quan tâm.

Là người hướng nội, tôi thấy hài lòng khi được ngồi cùng một nhóm bạn và nói về những chuyện có ý nghĩa với tất cả mọi người.

Là người hướng nội, tôi thấy lo lắng khi điện thoại reo, hay khi phải gọi cho ai đó.

Là người hướng nội, tôi thấy có lỗi khi làm mọi người nhầm lẫn về sự hướng nội. Tôi rất cởi mở và thân thiện. Thế nên mọi người thường không nhận ra là tôi hướng nội. Rồi đến một lúc nào đó, tôi không còn năng lượng để ở cùng họ. Tôi cần thời gian nạp lại năng lượng. Thế là họ buồn giận. Có khi tôi không nên cởi mở chăng? Nhưng tôi cũng không thể thay đổi bản tính mình như thế được.

Là người hướng nội, tôi thấy vui khi bạn bè hiểu rằng tôi không phải là loại thích tiệc tùng. Tôi không khoái nhậu nhẹt, nhưng tôi lại là người họ có thể trông cậy bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu. Tôi cũng nhớ những thứ có ý nghĩa với người xung quanh mình, và hiểu cảm xúc của họ trước cả khi họ nói ra.

Là người hướng nội, tôi thấy hứng khởi khi được đọc sách, tư duy, hay xem những bộ phim ưa thích.

Là người hướng nội, tôi thấy thất vọng. Người ta bảo người hướng nội thông minh hơn. Chắc tôi thuộc diện ngoại lệ rồi!

Là người hướng nội, tôi thấy hào hứng khi ngày càng có nhiều sách vở nói về người hướng nội. Nhiều người cũng nói về sự hướng nội, và giờ tôi biết rằng tôi không phải là người lập dị.

Là người hướng nội, tôi tự hào vì biết mình là một trong số đó.

(Ellen Vrana, với một số điều chỉnh so với bản gốc)

http://www.ecoblader.com/2017/01/la-nguoi-huong-noi/

ST

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro