Nguồn. astoryteller

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QR 971
-------
24 tuổi, tôi đang ở một nơi cách Việt Nam 5789km, một trong bảy tiểu vương quốc Ả Rập huyền bí, Abu Dhabi. Nếu đã từng xem Fast & Furious 7, chắc hẳn bạn không thể quên được cảnh tượng Vin Diesel lái siêu xe Lykan Hypersport xuyên qua ba tòa tháp chọc trời Etihad Towers ở Abu Dhabi. Dĩ nhiên, tôi cũng vậy. Tôi đã phải “whowww” trước một thước phim ấn tượng như thế. Tôi không chắc là do tiềm thức, hay chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, tôi tự nhủ với bản thân mình, chắc chắn mình phải đến đây.

Và bây giờ, tôi đang ở đây. Lại nhớ đến một đoạn của A storyteller mà ngày hôm qua tôi đọc được “Nếu đã một lần len lén ước mơ khi còn thơ bé, xin bạn hãy thận trọng ghi chép lại, hoặc khắc ghi vào tâm thức,... Những món nợ đó không bị giới hạn thời gian, không phải thế chấp hay cầm cố, chủ nợ tuổi thơ cũng không đòi, không nhắc,... Bạn chưa trả được không có nghĩa là bạn không có khả năng trả. Chỉ cần bạn nhớ, là mình đang mắc nợ, và có nợ, xin hãy trả khi sẵn sàng”. Phải, tôi đã trả, hiếm khi trả nợ mà không cần tiền như thế này.

Tôi năm nay 24 tuổi, độ tuổi mà tôi cho là không còn trẻ để long nhong ngoài đường bắt Pokemon (tôi hoàn toàn không có ý chơi Pokemon là xấu), cũng chưa hề già để phải nghĩ đến chuyện hôn nhân gia đình.

Tôi tốt nghiệp ngành Tiếng Anh Thương Mại  trường Cao đẳng Kinh Tế thành phố Hồ Chí Minh. Và theo lẽ thường tình (hay còn gọi là cái lẽ đương nhiên của ba mẹ), giờ này tôi phải ngồi văn phòng máy lạnh, ôm cái laptop làm việc ra vẻ nghiêm chỉnh (dù không chắc có đang facebook hay foody không), mới đáng đồng tiền bát gạo bỏ ra ăn học bao nhiêu năm, mới nở mày nở mặt với dòng họ. Nhưng tôi lại làm ba mẹ phiền lòng rồi, tôi lại thích thiên nhiên nắng gió biển trời, tôi không thích ôm laptop làm việc như một con robot, tôi thích tiếp xúc và chăm sóc sức khỏe cho khách hàng của tôi, tôi thích làm việc liên tiếp những tháng tận 13-14 tiếng một ngày.

Để tôi kể bạn nghe,
Tết năm 2013, tôi đi du lịch Campuchia, và đó là chuyến đi định mệnh rẽ một hướng hoàn toàn khác mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Ở Campuchia, lần đầu tiên đi massage (theo mình hay nói là đi mát-xa), tôi còn nhớ cô kỹ thuật viên người Thái ấy với tay nghề trên mười năm kinh nghiệm, từng cái nhấn huyệt, từng cái chuyển động cho đến sự thư giãn các cơ,  lần đầu tiên tôi có cảm giác như cả cơ thể sống lại, từ thể chất cho tới tinh thần. Tôi cứ tự hỏi bản thân làm sao như thế được, làm sao có thể như vậy được, hồi ấy cứ mãi nghĩ ăn là sướng nhất, hay chộp được những stolen-shot xấu ma chê quỷ hờn của con bạn thân là hạnh phúc nhất, bây giờ mới biết, nhắm mắt lại, nghe mùi hoa oải hương, với dòng nhạc nhẹ nhàng không lời, cơ thể thả lỏng tận hưởng sự chăm sóc từ một kỹ thuật viên tay nghề, mới là thư giãn nhất.

Tôi chợt nghĩ, trong cuộc sống xô bồ căng thẳng không bao giờ chấm dứt, thì cái mà mọi người dần quan tâm là sức khỏe và sự thanh thản cho chính bản thân mình. Lạ một nổi, nếu tôi thật sự thấy thích massage thì tôi phải chọn đi massage thường xuyên để tận hưởng, sao tôi lại thích trở thành một kỹ thuật viên để làm gì (đây cũng chính là câu hỏi mà tôi được nhiều nhà tuyển dụng hỏi lắm). Phải, lạ thiệt, nhưng tự trong tôi, khi cảm nhận được một điều gì đó tuyệt vời, chạm đến cảm xúc của mình, tôi lại muốn chính bản thân mình là người đem lại cảm xúc đó cho người khác, tôi muốn họ cũng được cảm nhận như tôi cảm nhận, tôi muốn họ vui, họ hạnh phúc từ chính bàn tay của mình.

Thế là về lại Sài Gòn, tôi không chần chừ nộp đơn đi những Spa cao cấp để trở thành một kỹ thuật viên part-time chuyên nghiệp. vừa học, vừa làm. Và từ một cử nhân tiếng anh thương mại, tôi rẽ một bước liều lĩnh sang ngành công nghiệp Spa, một ngành nghề mà ở Việt Nam còn rất nhiều tiếng xấu, cái nhìn e ngại, và dĩ nhiên cũng ít khi họ gọi được chữ “kỹ thuật viên”. Họ gọi là gái mát-xa. Mà cái cụm “mát-xa” thì đi đâu bạn cũng thấy trên tv, báo chí, chín phần là không hay rồi. Uh, buồn, tôi buồn chứ. Và càng buồn hơn, khi dòng họ, và ba mẹ cũng không ủng hộ và cho đây là một con đường sai lầm.

Sau khi tốt nghiệp, tôi nhận được offer công việc ở một resort nổi tiếng ngoài Nha Trang với 90% khách nước ngoài. Cũng là cái nôi đưa tôi có được kiến thức nền tảng, kinh nghiệm và công cụ để đi xa như hôm nay. Ở Nha Trang, tôi không những massage cho khách, nhờ vốn tiếng Anh tốt, tôi còn được học và dạy cho khách Thái cực quyền, hay Reiki, một dạng chữa trị bằng năng lượng rất nổi tiếng đến từ Nhật Bản.

Tôi mới nhận ra rằng càng đi xa thì càng học được nhiều, càng học nhiều mới biết mình càng “ngu”. Nói không hề sai, khi càng học và càng khám phá, chỉ cảm thấy kiến thức mình quá hạn hẹp. Ngày ở Sài Gòn tôi yêu nghề lắm, nhưng chưa biết cách đầu tư, chỉ thấy khách vui là mình vui, hay nhiều khi khuyên khách nên thế này không nên thế nọ theo hiểu biết kiểu vừa vừa, kiểu ông bà ngày xưa, ví dụ đau bụng thì xức dầu đau đầu thì nghỉ học. Nhưng khi ra Nha Trang tiếp xúc đa phần với khách ngoại quốc, người ta không chỉ quan tâm đến tay nghề mình tốt thế nào, người ta còn cần mình phải có đủ kiến thức chuyên môn, họ sẽ nói rõ các vấn đề họ đang mắc phải, rồi họ sẽ cần một vài lời khuyên từ bạn. Thời gian đầu mình shock, và còn sợ, đôi khi suy nghĩ trẻ trâu nữa, mình cứ nghĩ mình chỉ là kĩ thuật viên, đâu phải bác sĩ riêng đâu mà phải ngốn chừng đó lượng kiến thức để trả lời cho từng vị khách. Thế là đâu quá năm bận, khi khách nói họ có vấn đề ở đốt sống cổ C3-C5, thề mình chả biết đó là gì. Hay khách hỏi họ mới đẻ mổ (C-Section) xong, mình có massage trên vùng surgery đó được không, mình cũng tần ngần không dám chắc, tệ hại hơn khi họ hỏi về hệ bạch huyết, dị ứng đậu, sợ không gian hẹp hay giãn tĩnh mạch, mình chỉ muốn khóc một dòng sông và chạy trốn đi cho sếp ra đỡ hết. Phải cám ơn những lần xấu hổ muối mặt đó, mà bây giờ, khi đứng ở một đất nước xa lạ, mình tự tin bản thân không những là một kĩ thuật viên giỏi, một nhà tư vấn tốt mà còn là một y tá luôn cho những lời khuyên bổ ích (có kiến thức và khoa học) sau mỗi bài trị liệu. Mình phải cám ơn rất nhiều từ những vị khách khó khăn, những vị khách yêu cầu cao mà mình mới ngày ngày trau dồi thêm nền tảng, kĩ năng trong ngành nghề mình đã chọn.

Mùa hè năm ngoái, quả chẳng dễ dàng. Mùa hè mà mình quyết định nghỉ việc ở Nha Trang và tìm mọi cách để đi về một chân trời mới. Đã thất bại bao nhiêu lần với bao nhiêu thư từ chối, cái đầu tiên sẽ khóc, cái thứ hai sẽ rất buồn, cái thứ ba sẽ nản chí, nhưng riết rồi lại thành quen. Đến cái thứ 7-8 gì đấy thì mình được nhận vào một trường đại học ở New Delhi, Ấn Độ với học bổng 50%. Lần ấy cũng còn lưỡng lự lắm, vì mẹ chẳng cho đi, mẹ nói qua đó là chết, chỉ có chết, và bản thân cũng chưa hẳn ưng ý vì chỉ mơ về Trung Đông, nên bị kìm hãm rất nhiều. Thế rồi một ngày mình đi café với một cô bạn, một cô bạn đã cho mình rất nhiều ảnh hưởng, bạn kể về những dự án, hoạch định, những đóng góp cho cộng đồng, những khó khăn đã bước qua, mới nhìn lại bản thân và cảm thấy mình cố gắng chưa đủ. Chẳng hiểu sao mà đường về nhà hôm đó lạnh ngắt, là do lòng mình lạnh, hay là trời Sài Gòn chuyển mưa. Không biết là do buồn vì mình dở, do giận bản thân chưa cố gắng, hay do mình luôn không tin chính bản thân mình, tất cả đều đúng hết. Thế là từ ngày hôm đó, cứ ngẫm đi ngẫm lại một câu, “bạn làm được thì mình làm được”, và, mình đã làm được. Mình đang ở Trung Đông, mình đang ở Abu Dhabi xinh đẹp bí ẩn, với một công việc mà mình yêu thích, với những bài học mà chắc chắn không một trường đại học danh tiếng nào dạy cho, và với một đam mê công việc chưa bao giờ hết.

Mùa hè năm ngoái, là một mùa hè mình đã lê lết hết phố phường Sài Gòn, mùa hè với những giọt nước mắt hòa với nước mưa, mùa hè mà mình chênh vênh hơn bao giờ hết.

Không quan trọng bạn té ngã bao nhiêu lần, mà là bạn đứng lên được bao nhiêu lần sau đó.

Tôi không thể quên được ngày thứ Hai, 14/9/2015, một con bé chơ vơ giữa phi trường Tân Sơn Nhất với một tấm vé vào đời, QR 971, mình bay nhé.

P/s: mình thương và ủng hộ A storyteller không những từ bài viết hay, có nhiệt huyết, truyền cảm hứng cho giới trẻ, mà còn từ những điều dung dị nhất, từ những tiếng “nghe, nghen”, nó dễ thương, nó thật hơn cả một tấm lòng.
From Trung Đông with Love!

Nancy kể.
Ảnh của Nancy.
----

Lời admin:

Cảm ơn Nancy đã thương đã quý tụi mình. Bạn ở xa, cách Sài Gòn mình xấp xỉ đâu chừng bảy giờ bay, mà vẫn đồng hành cùng tụi mình từng ngày từng giờ thế này, tụi mình trân quý vô cùng.

A storyteller được tin tưởng như hôm nay, chính là nhờ bạn, nhờ các bạn - những độc giả luôn đọc và ngẫm theo từng câu chuyện. Mong và tin lắm, là chúng ta sẽ đứng bên nhau hoài hoài như vầy, lâu lâu vỗ vai động viên nhau vài cái nữa, phải hông :)

#muahenamay_danghuynhmaianh
#renaissancepublishing
#astoryteller

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro