Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau...

-Bác sĩ, làm ơn mở cửu cho cháu đi mà, cháu van xin bác-Một cô nhóc trạc tuổi Sarada gào thét ở phía ngoài cửa phòng cấp cứu.

-Phiền cháu im lặng được không? Đây là bệnh viện. -Cô y tá gần đó có vẻ bực mình.

-Mau cho tôi vào trong với Sarada. Sao cậu ấy lại ở trong đó?-Cô gái quay mặt lại, cô không gào thét nữa. Cô biết có hét to đến đâu cũng chẳng có ai nghe. Ánh mắt vô hồn nhìn cô y tá, đặt câu hỏi.

Cô y tá này nhìn ánh mắt cô ấy mà cảm thấy đau lòng, nhưng cô có thể giúp được gì cho cô gái đáng thương này đây.

-Ngồi yên ở đây đi Chouchou, không cẩn phải đi đâu cả...-Boruto ngồi ở hàng ghế lên tiếng cho cô gái đó quay đầu lại

-Gan dạ quá ha...-Chouchou nở nụ cười khinh bỉ-Bảo vệ cho dân làng đó sao, bảo vệ cho nữ Hokage tương lai đó sao,Uzumaki-kun? Tôi thấy Sarada chưa kịp đội mũ Hokage đã phải xuống Diêm Vương Điện rồi đó. Cái chữ bảo vệ của cậu đâu? Hay là Sarada nuốt mất nó rồi. Để cho bây giờ cô ấy sống chết ra sao còn không biết...

-Không cần phải nói nhiều, tôi biết-Boruto cất tiếng.

GIẬT MÌNH!!!!

Cậu ta vừa nói gì cơ? Cậu ta tự nhận mình sai sao? Hahaha,Uzumaki-kun, cậu đúng là khó đoán. Chưa bao giờ Chouchou thấy Boruto tự nhận mình sai, chỉ toàn đổ lỗi.

Nhưng...

Vì lí do gì?

Chouchou bất giác nở nụ cười chua chát. Có vẻ như... là thế rồi.

5 tiếng trôi qua,

Tĩnh mịch...

-Sao lâu vậy, chẳng phải đèn đã tắt rồi sao?-Boruto trong lòng cảm thấy bất an. Tâm trí rối bời. Cuối cùng...

RẦM...

Boruto đạp cửa xông vào, Chouchou cũng vào theo.

Nhưng...bất chợt dừng lại

-Cô Sakura...-Boruto gọi tên cô gái tóc hồng đang hướng ánh mắt vô hồn vào giường bệnh.-Sarada...sao rồi ạ?

Boruto ngập ngừng cất tiếng, kéo Sakura trở về với thực tại. Cô quay đầu lại, ánh mắt lục bảo nhìn xoáy vào đôi mắt xanh biếc của Boruto.

-Ta là người mẹ, người bác sĩ vô dụng nhất thế gian này. Ta không thể giúp bệnh nhân tỉnh lại, mà người đó... lại là con gái mình.

-Cô Sakura...-Boruto tâm trí hiện giờ đang rất rối bời. Cậu ngơ ngác nhìn người bác sĩ đang cố kìm nén nước mắt.

-Sarada...con bé tuy sống, nhưng ta lại không thể giúp con bé tỉnh lại.

-Con hiểu rồi...-Boruto lạnh lùng lên tiếng.-Mọi người có thể ra ngoài được không? Cháu muốn ở đây một mình với Sarada.

-Cậu không thể làm thế-Cô y tá gần đó lêm tiếng.

-Câm miệng hết cho tôi. CÚT!!

-Này...-Cô y tá khó chịu

-Thôi được rồi, cứ để cậu ấy ở đây đi-Sakura cưới nói, nhưng sao trong nụ cười lại có sự cay đắng đến thế.

-Cám ơn cô...-Boruto mỉm cười. Cứ cười đi, để nỗi đau lại trong tim

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hết chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro