Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Tác giả : Trung/An ]
Fic này ngọt, đến cuối kết có hơi mơ hồ.

" Boruto...anh đâu rồi? Boruto! Đừng mà, bỏ tôi à? Đừng mà... "

[...]

∘₊✧──────✧₊∘

Sarada - Cô bé nhạy cảm, tóc đen ngắn, mắt đen, tính cách nhẹ nhàng nhưng bên trong lại bạo lực, hung dữ. Học sinh giỏi xuất sắc toàn diện, sắp thi vào ngôi trường trong mơ ở vùng đất kì diệu. Thật tuyệt, cô đã đậu...nhưng mọi thứ không như mơ. Ở đó đa số là thiên tài, giàu có. Gia đình cô cũng chẳng tầm thường gì nhưng khi ban đầu cô lại muốn có cuộc sống tuyệt vời như người khác. Mới nhận lớp đã bị bắt nạt...haizz . Đáp trả đúng là ngu ngốc với bọn giàu có đó, bị tẩy chay...vì gương mặt Sarada quá đẹp khiến các nữ sinh ghen tị. Làm đủ mọi cách để khiến Sarada tức giận. Đến đỉnh điểm cô đấm bọn kia không nương tay, đấm như bị tê dại , không biểu cảm nhìn người khác bắn máu tanh tươi vào mặt cô. Rồi bị coi là quái dị kì lạ.
Nén giận chạy đến cái cây cổ thụ màu mè thơ mộng. Cơn nén khóc bấy lâu bùng phát, khóc đến nấc lên... Đến khi không thở được.

S - " H... Hức... Hức... Ahh hahh... Hức k-hahh...ức.. G-ahhh... Hức hah.. Hức... "

Một bàn tay lang tỏa sự ấm áp đặt lên vai cô, cậu ta nhẹ nhàng nói :

B - " Này nín đi, khóc đúng là giải tỏa nhưng khóc nhiều khiến con người ta âm trầm xấu hơn đấy "

Lần đầu tiên kể từ xa nhà cô cảm nhận được sự ấm áp từ lâu đã bay mất. Lòng như được an ủi, nhẹ nhõm thả lỏng bản thân. Cậu ta lộ rõ vẻ điển trai vốn có, như mặt trời chói lọi con đường tối tâm đầy bóng tối bao quanh đó. Cậu ta mặc bộ đồ kì lạ đang che gì đó sau lưng. Không kiềm chế được, cô nói to :

S - " Đồ đáng ghét!! Ông trời không có mắt!... Đáng lẽ mọi thứ không sảy ra khi ở nơi như vậy! "

Sarada bùng nổ cằng nhằng mọi thứ, cô vốn bạo lực nhưng vì cuộc sống cô đã cố che giấu, nhưng mọi thứ đã lộ... Người khác gọi cô là ' Con nhỏ bạo lức ' ' đẹp mà hung dữ như tinh tinh '...
Ức chế... Uất ức... Ngấn lệ đến đâu cũng phải Nhịn

Nghe Sarada kể mọi thứ làm cô buồn, nhạy cảm mà cô ghi nhớ Boruto cười mỉm nhìn lên bầu trời trong veo màu xanh dương.

B - " Chẳng phải cô có thể sửa nó bây giờ sao, u buồn là gì? Tôi mãi mãi không biết. Vì bản thân không phải người, cảm súc tôi đang có cũng chỉ bắt trước chứ không phải thật ."

Sarada nín khóc nhìn Boruto đang lắng nghe cô. gốc nghiêng của Boruto rất đẹp...như đang có một thiên sứ an ủi cô, ấm áp. Ánh sáng mặt trời chiếu sáng sung quanh cả hai. Sarada nhìn theo hướng Boruto hỏi.

S - " Không cảm súc, không phải con người. Vậy cậu là gì? "

"..."

B - " Là con quái vật tìm cô gái nào đó có cánh đen, chỉ vậy. Lý do mà tôi tồn tại. "

Anh ngẫm nghĩ chút rồi trả lời câu hỏi của Sarada. Phong độ anh rất cao âm trầm, nhẹ nhàng, tinh tế. Vừa nhìn đã đoán được qua lời nói vừa nghĩ vừa tạo âm lượng cảm súc cho câu trả lời.
Gió hiu hiu~ tiếng vù...soạt soạt của gió và cây duy chuyển khi gió lượng qua nghe đúng là vui tai. View dễ làm con người ta ngủ thiếp đi nhanh chóng nhưng cả hai đã trò chuyện tâm sự rất lâu. Nói về mọi thứ đã gặp đã trải. Chắc chắn rằng nếu không có gì cản giữa chừng cả hai có thể trò chuyện đến tối. Cái cảm giác thân thiết đó... Nó thật tuyệt khi đó.

Hôm sau Sarada chạy vội vã đến cây cổ thụ để gặp Boruto, cô chạy từ lúa vàng bao vũ cả một vùng đất đến cái cây cổ thụ nằm giữa sắc vàng rực . khi đến đã thấy anh ngồi đó ngủ đi như đã chờ sẵn từ trước, nhìn khi Boruto ngủ mê mẩn trong mơ khiến cô cười thầm lấy tay chọt chọt trêu ghẹo anh. Bỏng dưng Boruto chụp tay kéo đến người anh, cơ thể chỉ cách một ngón tay.

S - " Là tôi! Là tôi!... "

B - " Cô... Xin lỗi, chút nữa đã làn cô bị thương rồi "

S - " Ừm, không sao màaa... Tôi đến là để cảm ơn hôm qua đã an ủi tôi. "

B - " An ủi? Lúc đó cô đáng thương khi khóc quá nên tôi chỉ đến nói vài ba câu thôi. "

S - " Hừmm...nhưng thật ra cậu đã dậy tôi rất nhiều . À quên chưa hỏi cậu tên gì? "

B - " Tên hả? Hừm... Không biết "

S - " Không biết, đừng nói cậu là ai cũng không biết đấy nhé? "

B - " Đúng vậy. "

Cái cảnh cố gắng suy nghĩ câu trả lời của Boruto rất ngốc, cô hỏi anh nhưng câu trả lời lại như đang mất trí nhớ. Anh không biết bản thân là ai, đến từ đâu nhưng anh lại có một lý do duy nhất như được cài đặt vào đầu đó là : " Đi tìm Cô bé mắt đỏ cánh đen ". Cái mà anh luôn tìm kiếm hơn mấy nghìn năm qua trong vô vọng.

Boruto kể một câu chuyện thần thoại đã xưa, như đã được chứng kiến mà kể lại chi tiết. Một cô gái thời đại xưa đầy mạnh mẽ...Cá tính, Tự tin. Đặc điểm nhận dạng có tóc hồng.
Nghe Boruto kể đầy nghiêm túc khiến cô lịm đi trên vai Boruto. Áp lực học hành hôm đó cũng bay mất. Vai cậu ta thật ấm áp... Đáng tin cạy vô cùng.

Boruto cũng im lặng để Sarada ngủ say dựa vào vai anh. Nhìn cái dáng vẻ ngủ ngon đó khiến Boruto đỏ mặt quay đi. Cũng chẳng biết anh đã có tình cảm với Sarada từ khi nào rồi.

Khoảng thời gian khi đó thật vui vẻ, tuyệt vời... Mỗi ngày đi học cô chỉ chờ cho đến hết giờ rồi lao thật nhanh đến cây cổ thụ nơi Boruto đang chuẩn bị trò mới chờ cô đến. Nói chuyện đến chiều thì ngấm hoàng hôn, đến khuya thì tìm hiểu về các vì sao. Đến rạng sáng thì nhìn bình minh rồi cảm nhận hơi ấm lạnh của trời khi đó rồi ngủ thiếp đi.
Anh là niềm vui duy nhất khi đó của cô.

Khi đến nơi Boruto đang chờ coi sẽ kể những chuyện đã gặp hôm nay như : Con mèo màu hồng, được bao nhiêu điểm... Vv
Boruto cũng sẽ chỉ dậy cho Sarada cách sinh tồn, lịch sử xa xưa hay ho. Miêu tả cảm nhận về trái đất phong phú.
Dần cảm súc yêu đã sinh nở trong lòng cả hai, đang nảy mầm rồi lớn hơn.
Tưởng chừng như không thể dừng... Đến một ngày chẳng thấy Sarada không đến. Boruto có chút lo lắng vì mỗi ngày Sarada sẽ đến nơi để tâm sự cùng anh nhưng hôm nay lại không. Cảm giác không ổn, anh bật thính giác lao đến mùi hương của Sarada kèm theo là mùi máu tanh. Khi đến đã thấy Sarada mặt thẫn thờ đầy máu túa miệng, đầu cũng đã từ từ chảy xuống giọt máu đỏ đậm.

S - " Cậu... Cậu... Đến... Rồi... Ức.. "

Khi thấy Boruto, Sarada nén đau cười nói với Boruto mặt dù cơ thể đã tơi tả dính đầy máu. Boruto chứng kiến cảnh đó nhẹ nhàng ôm chặt Sarada vào lòng như đã biết chuyện gì đã xảy ra và làm với Sarada. Anh hối hận khi đó đã không đến sớm hơn.

B - " Tôi xin lỗi cô...Nếu lúc đó đến sớm...Cô đã không như vậy..."

S - " Gì chứ... Cậu bảo... Cậu không có cảm súc... Sao... Giờ lại... Hah... Haha.. Cậu là con người.. Mà "

Nhìn cái biểu cảm nén mọi thứ đã xảy ra của cô khiến Boruto thề trong lòng phải khử bọn chúng, anh nhẹ nhàng đứng dậy bế cô lên phóng cao bay đi.

- " Tôi là quái vật, tôi phải chữa trị cho cô... "

Sarada khi nghe xong cuối cùng cũng yên tâm ngủ đi trong lòng Boruto, máu của Sarada dính đầy bộ y phục và cả cái đuôi lớn đầy lông mềm mại kia. Tâm trí Boruto bắt đầu hồi tưởng...

" Sar-***...Đừng mà... Cánh cậu... Chảy máu rụng hết cả lông rồi... Bỏ tôi bay đi đi... "

" Không được! Nhất định phải cứu cậu! Nhất định cậu phải-****! "

* Cậu nói gì...? Sar-***... Tôi không nghe rõ... Đừng đi...*

[...]

Sarada dần mở mắt...nhìn thấy bản thân đang ở trong cái hang động mờ mờ vì không có kính. Nhìn lại cơ thể đã không còn máu. Cô khó hiểu ngồi dậy, chợt chân cô đụng chúng gì đó.

- " Heh? Là cậu ta... Đã cứu mình? "

Boruto đang ngủ cạnh cái đá cao lót cỏ khô như cái giường. Có vẻ như đã ngủ quên khi chăm sóc cô. Hình như da cậu ta đã nhạt nhòa hơn trước...
Sarada đẩy Boruto lên, cô ôm Boruto vào lòng ngủ tiếp. Giữa cửa hang là đám lửa ấm nóng.
Cả hai ôm nhau sưởi ấm cho nhau ngủ đi...như viên thuốc chữa lành của nhau, luôn luôn bên cạnh.

" Thật ấm áp... Đây là cảm súc gì "

•.:°❀×═════════×❀°:.•

Cảm ơn đã ủng hộ hai tụi tuii, hai đứa mình chuyên về văn, tình yêu nên dễ nhận biết.
Chỉ mong đừng nhầm giữa các tác giả trong các bộ fic ở trang nhóm.
Đây là tác phẩm tự chế rồi tạo ra nên có gì sai sót xin bỏ qua.

Một lần nữa cảm ơn bạn đã đọc, chúc bạn có một ngày tốt đẹp~ mai gặp~
















[ To be continued... ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro