Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ, trong phòng họp, sau khi mọi người trong Học viện Ninja họp bàn xong, chuẩn bị giải tán, Metal Lee đột nhiên vỗ bàn.

“Các bạn trẻ, các bạn không cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó sao?”

Boruto nhìn cậu một cái, bước chân hướng đến cửa vẫn không ngừng lại.

“Boruto cậu đứng lại đó cho tui!” Metal Lee vội vàng quát: “Các bạn! Mùa hè! Mùa hè thì thường có hoạt động gì nè?”

Inojin ngồi cạnh cậu suy tư một lát, sau đó yên lặng cắt miếng dưa hấu tiếp theo, đưa cho Metal Lee.

“Không phải là dưa hấu! Phản đối Inojin cậu đi họp lại còn dám ăn dưa hấu mới nãy tui không có ý nói cậu.” Metal Lee vừa phê phán Inojin vừa ăn miếng dưa hấu Inojin đưa cho cậu.

“Tôi thích.” Inojin ra vẻ oai phong.

Bấy giờ, Boruto trở về chỗ ngồi, mở miệng: “Tôi biết cậu muốn đi bơi, nhưng cậu từ bỏ ý định đi, nghiêm cấm mọi hoạt động có nguy cơ gây rủi ro như là bơi lội này nọ trong thời gian tranh tài.”

“Không phải là đi bơi!” Metal Lee tỏ vẻ hận rèn sắt không thể thành thép: “Mùa hè á! Nhắc tới mùa hè không phải là thường chơi trò kể chuyện ma à! Hơn nữa bây giờ đúng lúc trời đang tối nữa không phải thích hợp à!”

Mitsuki nghe Metal Lee nói, nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa là đến giờ đi ngủ của anh.

Shinki lắc đầu: “Rõ ràng là không có cái lệ thường đó đi!”

Iwabe đi tới vỗ vỗ vai Metal Lee: “Anh bạn, còn sống không tốt à?”

Shikadai dùng đôi mắt to nhỏ nhìn chằm chằm Metal Lee không chớp: “Ai đã cho cậu dũng khí, là Sumire Kakei à?”

Sarada nhao nhao muốn thử, những người khác đều không có ý kiến, cuối cùng Boruto chốt lại.

“Hay đó, vậy chúng ta chơi trò kể chuyện ma xong rồi giải tán.”

Sự thật chứng minh, có một đám đồng đội không đáng tin cậy cộng thêm một kẻ cầm đầu không đáng tin cậy quả là dẫn bước lên con đường hi sinh.

Theo như sự cố chấp tạo ra bầu không khí kinh dị của Metal Lee, bọn họ tắt đèn phòng họp đi. Nhưng họ không có nến, hơn nữa trong phòng họp cũng cấm đốt nến, Sarada đưa ra phương án thay thế: lấy đèn pin cầm tay xem như cây nến. Người nào kể xong câu chuyện liền tắt một cái đèn, mặc dù biện pháp này rất đần độn nhưng bọn họ không thể nào đòi hỏi nhiều vào lúc này. Do vậy, trò chơi truyện ma lần đầu tiên của Học viện Ninja đã được triển khai trong hoàn cảnh như thế.

“Nếu tui là người đề ra thì tui là người thứ nhất kể đi.” Metal Lee vô cùng hưng phấn, hít sâu một hơi xong, hạ giọng kể lại.

“Một buổi tối, tui ra ngoài chơi với bạn cũ đến tận khuya, sau đó ngồi chuyến xe buýt tui thường ngồi chuẩn bị về biệt thự nhà Lee, cuối cùng lúc chiếc xe kia tới thì chỉ còn có một hành khách là tui, có điều khuya lắm rồi thì chỉ còn một mình tui cũng không có gì kì quái, nhưng căn bản tui ngồi xe tuyến số đó đón từ chỗ đó chỉ cần hai chục phút là về được biệt thự nhà Lee, mà lúc đó tui thấy gần một tiếng đồng hồ rồi mà chưa tới, mở miệng hỏi tài xế ổng cũng không trả lời, tui bắt đầu bối rối, vội vàng xuống xe bắt một chiếc taxi đi về.”

Metal Lee dừng một chút: “Sau đó thì tài xế taxi nói tui biết con đường kia dẫn tới là đồng không mông quạnh, căn bản không có cái trạm xe buýt nào hết, sau đó đội trưởng cho tui biết, thời điểm trễ như vậy xe chuyến sớm còn chưa có.”

Nói xong Metal Lee tắt đèn pin của điện thoại, phòng họp tức thì lặng thinh như tờ.

“Đây là… chuyện có thật?” Inojin là người đầu tiên tỉnh hồn lại.

“Là thật! Không tin cậu hỏi đội trưởng tui đi!” Metal Lee chỉ chỉ Denki ngồi bên cạnh cậu.

Inojin lướt qua Metal Lee nhìn thấy Denki khẽ mỉm cười lập tức nổi da gà đầy mình.

Sarada suy nghĩ một chập, hỏi: “À, Metal Lee cậu làm sao xuống xe vậy?”

“Thì là trực tiếp bảo tài xế dừng xe ổng liền dừng lại, mở cửa.” Metal Lee sờ sờ gáy, có chút nghi hoặc: “Tui cũng không biết là làm sao, có lẽ ổng cũng không muốn hại tui đó. Tốt! Người tốt!”

“Nếu Metal Lee nhắc chuyện ngày đó thì tôi cũng góp một ít vậy.” Denki giơ tay lên.

“Ngày đó còn xảy ra chuyện gì sao?!” Cằm Shinki đã sắp rớt.

Denki gật nhẹ đầu, chậm rãi mở miệng, chất giọng thường ngày dịu dàng dễ nghe dưới tình huống bấy giờ lại có vẻ mang chút âm u: “Đúng như lời Metal Lee vừa nói, ngày đó khuya lắm rồi cậu ấy vẫn chưa về, tôi rất sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì, có điều cậu ấy đã gọi cho tôi, nói cậu ấy đã về dưới lầu chỗ tập hợp của Team 5, muốn tôi xuống đón cậu ấy, lúc đó tôi cảm thấy người lớn từng đấy còn bảo tôi đi đón, hành động đó thật là đáng yêu.”

Metal Lee ngồi cạnh anh ho nhẹ một tiếng, Denki nói tiếp: “Sau đó tôi chạy xuống đón cậu ấy, nhưng Metal Lee hôm đó rất khác thường, không kể một đống chuyện cậu ấy gặp cho tôi nghe như thường ngày, tôi chỉ cho là cậu ấy mệt mỏi, nhưng tiễn cậu ấy về phòng xong tôi lại nhận được cuộc gọi khác từ Metal Lee.”

“Cậu ấy hỏi tôi, tại sao tôi còn chưa xuống dưới lầu…”

Denki tắt đèn pin di động của mình.

“Cái đệt! Đội trưởng anh cho thứ gì vô phòng tui vậy!” Không đợi mọi người cảm nhận được chút kinh khủng nào từ câu chuyện này, Metal Lee đã rống lên.

“Cho nên ngày đó không phải tôi đã để cậu ngủ cùng tôi sao?” Denki vẫn cười nhẹ nhàng như cũ.

“Ngày mai tui muốn tìm đạo sĩ làm phép trong phòng mình.” Metal Lee có chút tổn thương, Denki sờ sờ đầu cậu.

Mọi người cảm thấy chuyện này có chút mập mờ, nhưng hai đương sự đều tự nhiên như vậy nên họ cũng không tiện nói gì.

“Tiếp theo là tôi đi, tôi nghĩ tôi đã gặp chuyện tương tự với Denki.” Sarada vừa nói, “Tôi hình như cũng gặp…” – Shikadai liền tiếp lời.

“Được, vậy tôi nói xong rồi Shikadai nói.”

Shikadai gật đầu.

“Thời điểm đó là khi tôi vừa đến Team 7 không lâu, tầm hai giờ sáng, tôi ăn cơm ít, đói bụng đến nỗi không ngủ được nên chuẩn bị đến nhà ăn tìm xem có gì ăn không, đang lúc tìm thấy được một cái chân giò hun khói thì, tôi nhìn thấy Mitsuki đứng ở cửa nhà ăn, mắt kính phản quang không thấy rõ nét mặt, tôi bị doạ sợ đến mức vội vàng chạy ra ngoài, ngay cả chân giò hun khói cũng quên lấy.”

“Chuyện này thì có chỗ nào đáng sợ đâu?” Iwabe thấy cực kì khó hiểu: “Chẳng phải là nửa đêm gặp Mitsuki thôi ư?”

“Cậu biết cái nỗi gì!” Sarada nuốt nước bọt, nhìn về phía Mitsuki: “Cậu gặp qua Mitsuki còn thức sau mười một giờ đêm rồi à?”

Sarada vừa dứt lời, những người khác phản ứng kịp trong nháy mắt, Iwabe cũng bị nghẹn nói không nên lời.

Mitsuki đẩy kính, khó lòng mà nói thật ra thì đêm đó chẳng qua anh đi vệ sinh, nghe thấy nhà ăn có tiếng động, anh còn tưởng là trộm ghé thăm, kết quả là nhìn thấy Sarada trong đó làm như thấy quỷ rồi chạy đi thật nhanh.

Có những lúc, người quá mức quy củ cũng không hay đi.

“Rồi giờ tới phiên cậu, Shikadai.” Vừa nói, Sarada vừa tắt đèn pin trên tay.

“Tôi cũng không nhớ rõ chuyện đó xảy ra khi nào, dù sao thì có một ngày nọ anh Kiba đột nhiên chạy đến Team 10 mà nói muốn tôi ra ngoài chơi cùng anh ấy, tôi thấy anh ấy mới từ chỗ khác về nên theo anh ấy một ngày, sau đó buổi tối tôi gọi điện thoại hỏi anh ấy định ở lại bao lâu, anh ấy nghi ngờ vô cùng mà nói, anh ấy vẫn luôn ở chỗ khác, căn bản vẫn chưa về.”

“Hay là ổng trêu cậu đó.” Boruto nhún vai.

Shikadai lắc đầu, dưới ánh đèn pin cầm tay, đôi mắt to nhỏ của anh có vẻ quỷ dị đến lạ thường: “Anh ấy gửi cho tôi một đống hình chứng minh mình đang ở nước ngoài, còn nói cho tôi anh ấy không có em gái Hana Inuzuka, hơn nữa mọi người trong Team 10 đều nói bọn họ chưa từng thấy qua Kiba, hơn nữa tôi mất tích suốt một ngày…”

Boruto ho một tiếng, mọi người bỗng sa vào một loại trạng thái trầm mặc kì quái.
 
Bấy giỡ Kiba ở nước ngoài xa xôi hắt hơi dữ dội, anh nhớ về một ngày cá tháng tư nọ, cùng lừa gạt Shikadai với toàn bộ thành viên Team 10, không khỏi mỉm cười, tiểu đội trưởng bạn mình không những nghiêm túc lại còn ngây thơ đến vậy, thật là quá đáng yêu!
 
Có lẽ ngày nào đó Shikadai biết được chân tướng, bạo lực gia đình là không thể tránh khỏi.
 
Shikadai tắt đèn pin, Metal Lee nuốt nước miếng một cái: “Này, tiếp đi, tiếp đi…”
 
“Tới lượt tôi kể chuyện không kinh dị để hoà hoãn không khí chút đi.” Yodo nói.
 
“Tôi có một thằng em trai họ hàng xa, sáu tuổi, một ngày nọ mẹ thằng bé phát hiện khi phải về nhà, nó thích hướng về nơi không người nói “hẹn gặp lại”, mẹ nó liền nghi hoặc hỏi, con tạm biệt ai ở đây thế? Nó liền cười, nói, ông lão đó, mẹ mẹ không thấy ông ấy sao? Ông ấy đứng chỗ kia kìa…”

“Truyện này không kinh dị?” Chouchou vô cùng nghi ngờ.

“Tôi còn chưa kể xong mà.” Yodo khoát tay áo: “Sau đó mẹ nó tiếp tục hỏi, ông lão nào vậy, nó trả lời, ông mặt trời ấy. Được rồi, thật sự không kinh khủng đó!” Yodo cười, ấn tắt đèn pin.

Không thể không nói, câu chuyện này của cô đã có tác dụng trong việc làm dịu bầu không khí, cảm giác trong phòng họp nhẹ nhõm không ít, lúc này Mitsuki đứng dậy. 

“Tôi cũng kể một chuyện từng chính mình từng trải qua vậy, cũng không phải là rất kinh khủng.” – Anh chỉnh sửa kính mắt lại một chút.

“Cầu thang của Team 7 chúng tôi đều là 17 bậc, vậy mà có một lần trong khi đi từ lầu hai lên lầu ba tâm huyết dâng trào bèn đếm một chút, phát hiện cầu thang có 18 bậc, lúc đó tôi cho rằng mình đếm sai rồi nên đã đi xuống đi lên đếm lại mấy lần, nhưng mỗi lần đều là 18 bậc. Nhưng ngày hôm sau lúc tôi đi lại biến thành 17 bậc…”
 
“Anh… Ngày đó Team 7 các anh không xảy ra chuyện gì chứ?” Shinki toàn thân toát mồ hôi lạnh.
 
“Nếu như nói việc Sarada và đội trưởng suýt chút nữa té từ trên cầu thang đó xuống cũng được tính…”
 
“Trước tiên không đề cập Sarada, lão Konohamaru mà cũng có thể xém chút nữa lọt xuống thật sự là rất kinh khủng…” Boruto trầm ngâm rồi lại nói, mọi người gật đầu nhất trí.

Mitsuki tắt đèn pin trên điện thoại di động của mình.
 
“À, về những chuyện siêu thực này tôi cũng không có gì muốn nói, vậy nên nói một chuyện từ đó đến giờ tôi vẫn nghi ngờ đi.” Bấy giờ, Araya mở miệng nói.
 
“Có một tối nọ tôi muốn về nhà nên gọi ngay một chiếc taxi, tài xế taxi đó hỏi tôi, hai người bọn cháu muốn đi đâu, thế nhưng, lúc đó thật sự là chỉ có một mình tôi thôi…”
 
Araya tắt đèn pin điện thoại thì phòng họp tức khắc tối đi một nửa, sự im ắng trong nháy mắt đó khiến bọn họ chỉ có thể nghe tiếng vù vù của điều hoà đang hoạt động, ánh đèn hắt lên mặt người ngồi cạnh mỗi một người, bóng tối đó đáng sợ khôn tả.

Chouchou nuốt một ngụm nước bọt, chuyện Araya vừa kể làm cậu nghĩ đến một chuyện sắp bị cậu quên khuấy mất. Cậu khó khăn dời mắt về phía Sarada, lúc này Mitsuki và Shikadai ngồi bên cạnh Sarada đều đã tắt đèn, chỗ bọn họ tối thui một vùng, Chouchou không có cách nào thấy rõ vẻ mặt cô.
 
Thế nhưng kiềm nén quá mức, rồi lại không nhịn được nữa mà mở miệng: “Để tôi kể một ít chuyện cũ lúc tôi còn ở nhà cũ đi.”
 
Vì vậy ánh mắt mọi người đều tập trung vào cậu. Chouchou nói tiếp: “Đó là vào một kỳ nghỉ hè, nhiều người đã đi, nhưng Sarada vẫn còn ở lại nhà tôi chơi. Sau đó, một ngày nọ tôi đi ngang qua bếp liền liếc nhìn bên trong… Sarada cầm một con dao, trên mặt máu me be bét, mà Sumire cũng máu me khắp người ngã xuống sàn phòng bếp…”

Chouchou vừa dứt lời, những người khác đều đưa tầm nhìn chuyển sang trên người Sarada, Sarada mặt cũng mờ mịt.
 
“Tôi chạy như điên về kí túc xá đóng cửa lại mãi cho đến tối mới dám đi ra ngoài, như mấy người nghĩ – tôi đã tìm đường chết lại chạy đến phòng bếp liếc mắt nhìn, chỉ thấy trên bếp đang nấu một nồi nước, tôi lại chạy đi gõ của phòng Sumire, nhưng căn bản không ai trả lời.” Chouchou kể đến đó, giọng nói đã hơi hơi run rẩy.
 
“Sau đó Sarada gọi tôi đi ăn canh, nhưng mấy người biết đó, lúc đó tôi đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, căn bản không dám ra cửa gặp Sarada chứ nói chi đến ăn canh, nhưng đáng sợ nhất là ngày hôm sau Sumire vẫn còn nguyên nguyên vẹn vẹn xuất hiện trong nhà, đến bây giờ tôi vẫn hoài nghi chuyện này có phải một giấc mơ hay không…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro