ÁC MA LỘ DIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap mới nhé mọi người.

Vừa về tới nhà Phương liền trách Dì:

-“ Sao cái người hẹn gặp tối nay bị dở hơi hay sao vậy , hắn dám cho con leo cây  đó Dì à.Lần sau đừng hòng Dì và mami dụ dỗ con đi xem mặt nữa nhé. Đã ko gặp đc người cần gặp còn đụng  ai ko đúng lại trúng ngay thằng điên.Thật là bực mình thật mà.hừ.”

Cô vừa nói vừa thở phì phò cũng bởi nửa vì mệt nửa vì còn tức cái vụ tối hôm nay.Dì cô từ bếp tiến ra phòng khách nói:

-“ Đâu có. Tại con chứ bộ. Dì đã cố gắng gọi đt cho con nhưng không đc đó thôi”

-“ Nhưng Dì đt cho con có việc gì vậy?”

Dì cô liền nói:

-“ Thì Dì đt con để báo rằng người hôm nay đi xem mặt bận việc gấp nên ko tới đc nên gửi lời xin lỗi và hẹn đc gặp con vào dịp khác.”

Cô tròn mắt ngạc nhiên:

-“ Sao Dì không nói sớm cho con biết. Nếu Dì nói sớm hơn thì con đã không xui xẻo như thế này. Con giận Dì luôn.”    Cô vừa nói vừa làm điệu bộ bĩu môi ý giận dỗi Dì.

-“ Ô hay con bé này! Dì cũng mới biết anh ta bận việc ko đi đc mà .Tại đt con ko liên lạc đc chứ sao lại là lỗi của Dì. Mà tối nay có việc gì xảy ra vậy , mặt con giống sát thủ lắm a.  Mà này, mai con về quê thăm mẹ đi nhé. Mẹ con gọi đt nói là nhớ con lắm đó. Đúng thật là… lớn rồi mà như con nít ấy, chín chắn cho tui xem nào. Con như vậy thì đến khi nào mới làm cho Dì và mẹ con hết lo cho con đây “

Phương biết sắp đến bài diễn thuyết của Dì rồi nên len lén trở về phòng mình.Dì An nói một thôi một hồi chả thấy ai trả lời liền xoay lưng lại thì ko thấy bóng dáng cô đâu , bực mình nói lớn:

-“ Con có giỏi thì trốn ở trong phòng mãi đi. Dì nói cho con biết trong năm nay con phải đưa bạn trai về cho mẹ và Dì xem mặt.Nhớ đấy”

Nói xong Dì An bỏ về phòng mình nghỉ ngơi.Nằm trên giường cô vẫn cứ ôm cục tức vì cái chuyện tối nay. Cô tự nhủ:” nếu ko phải hắn ta đẹp trai thì mình đã cho hắn ta ăn giầy cao gót rồi . Hứ.”

 

Quay trở lại vs anh chàng kia nhé:

Hắn vừa về tới biệt thự thì gọi ngay trợ lý thân cận của hắn vào thư phòng.Người trợ lý vừa vào hắn đã nói:

-“ đí điều tra cho tôi cô ta là ai, lý lịch rõ ràng, nói chung là tất cả về cô ta.”

-“Thưa vâng, Tổng giám đốc.Vậy người mà ngài muốn tôi điều tra là ai ạ?”

Hắn nói rít qua kẻ răng:

-“ đó là 1 ả xuất hiện ở nhà hàng CENTER vào tối nay .Người đã dám hất rượu vào tôi. Hãy xem trên camera của nhà hàng sẽ biết. Hiểu chưa?”

-“Vâng, tôi đã hiểu thưa ngài. Vậy xin phép ngài tôi đi làm việc ngài giao ạ”

-“Đi đi”

Còn lại một mình trong phòng , Vĩnh Phong xoay ghế lại, đan 10 ngón tay lại vs nhau , cười như có như ko rồi nói:” để rồi xem cuộc sống tiếp theo của cô sẽ như thế nào!!”

 

 

-“Dậy, dậy ngay cho Dì! Con gái lớn rồi mà ngủ dậy trễ vậy hả? thật đúng là,, càng ngày càng hư thêm. Ai còn dám rước con nữa đây.”

Dì An vừa quát vừa kéo cái chăn mỏng đắp trên người Phương ra .Phương kì kèo vs dì:

-“Thôi Dì! 1 chút nữa rồi con dậy mà.”

-“Nếu con ko dậy .đc thôi, thức dậy ko có đồ ăn sáng đừng khóc nha .”

Vừa nghe thấy 3 từ “ đồ ăn sáng” , cô đã vùng dậy ngay tức khắc, mắt mở to hết cỡ nhìn Dì ai oán:

-“Dì à! Dì thâm độc quá đi. Biết con thix nhất là ăn vs ngủ mà Dì con bắt con chọn.”

-“Rồi đc rồi.dậy làm vscn đi.Nhanh mà còn đi học.Sắp trễ rồi đấy”

Trong 10p cô đã làm vscn xong liền chạy xuống lầu để ăn sáng.Vừa xuống lầu liền lao nhanh vào phòng ăn , 1 tay cầm miếng bánh mì kẹp thịt , tay kia bỏ hộp sữa tươi vào balo rồi lao vút ra ngoài cửa đi học nhưng cũng ko quên quay đầu lại chào Dì trước khi đi.Lên xe buýt ,cô giải quyết hết tất tần tật bữa ăn sáng cũng vừa đúng lúc xe buýt dừng tại cổng trường.

Uả, nhưng hôm nay sao lạ vậy ta”    cô vừa đi vừa lẩm nhẩm.Trước cổng có đến 4,5 người mặc áo vest đen , đeo kính đang cố tìm ai đó.Thôi chuyện đó cũng ko liên quan đến cô, cô đi tới trước cổng trường nhưng đột nhiên 1 trong số những người mặc vest đen đó đưa tay chặn cô lại , rồi hỏi:

-“Chào tiểu thư! Cô có phải là cô Trần Nhã Phương sinh viên năm 3 khoa kế toán ko ?”

Cô vì hành động bất ngờ đó giật thót mình trả lời lắp bắp:

-“Vâ…vâng…có ..có chuyện…gì..gì ko ạ.?”

Vừa dứt lời nhóm người mặc áo vest đó liền kéo tay lôi cô vào trong 1 chiếc xe màu đen , sau đó phóng xe đi.Ngồi trong xe, cô vừa sợ vừa lo, la hét , kêu cứu nhưng liền bị 1 người trong số đó lấy khăn tẩm thuốc mê. Thế là cô ngất ko kịp ngáp.:)).

Dần dần cô tỉnh dậy nhìn xung quanh ko thấy 1 ai, căn phòng nàyquá xa lạ với cô.

”Tôi đang ở đâu thế này! Thả tôi ra”    Cô hét lớn định nhào người ra ngoài nhưng lại phát hiện tay mình bị khóa còng trên đầu giường.Cô thấy vậy càng hoảng:

-“Gì thế này.Cái quái gì đang xảy ra vậy! Thả tôi ra. Mấy người là ai hả? Bị khùng hả? Có thả ra ko thì bảo? tôi sẽ báo cảnh sát còng tay mấy người lại hết”

-“Ồ! Vậy sao! Cô muốn báo cảnh sát à! Có muốn tôi giúp cô 1 tay ko?”

Giọng nói trầm thấp vừa nói ko ai khác đó chính là hắn-Trịnh Vĩnh Phong.Cô chết trân tại chỗ, đờ đẫn nhìn cái tên vừa mới xuất hiện, dáng người hoàn mĩ như siêu mẫu, ngũ quan tuyệt mỹ, lạnh lùng ,cao ngạo , giọng nói quyến rũ đến mất hồn.Và điểm nổi bật đặc biệt nhất của anh ta đó chính là đôi mắt.Một đôi mắt như có thể nhìn thấu tâm tư đối phương với một màu hổ phách chứa đựng sức hút ko thể nào cản nồi..Có lẽ ,nếu 100% cả nam lẫn nữ nhìn thấy anh ta chắc đến 99,9%  đều ko thể cản nổi vẻ đẹp ấy, chỉ còn 0,1% chắc là những người bị mù mà thôi..haizz.Và thế cũng ko ngoại trừ Nhã Phương- người “mê trai” thứ thiệt này thì tất nhiên sẽ phải ngây ngất như con gà tây vs nét đẹp tinh tế, thoát tục đầy nam tính của anh ta.

-“Cô sao vậy.Quên tôi rồi sao! Chỉ mới 1 ngày thôi đã quên rồi sao! Làm tôi buồn thật đấy! dám hắt rượu vào tôi mà giờ lại quên là sao! Thế thì thật đáng tiếc. Tôi phải đối xử vô cùng…vô cùng tử tế vs cô để cô nhớ ra mới đc .” Nhờ vào giọng nói đó, cô chợt tỉnh mới nhận ra đc hắn ta đã tới gần mình như thế nào. Trong đầu cô tín hiệu báo nguy hiểm bắt đầu nhấp nháy liên tục… Gì thế này, phải làm cái gì đây.Ngày hôm nay gặp cái gì mà xui dữ vậy trời.

LIỆU PHONG SẼ LÀM  GÌ PHƯƠNG…CHUYỆN GÌ SẼ XẢY RA TIẾP THEO CHO PHƯƠNG KHI PHONG ĐÃ BẮT ĐC CÔ… MỌI NGƯỜI CÙNG ĐÓN XEM Ở CHAP TIẾP THEO NHÉ!! HÌ HÌ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan