Buổi tiệc vào nửa đêm...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc cô được đưa về nhà đã là 10g tối.Hắn cứ thế mở cửa xe rồi lẳng lặng đi vào biệt thự.Cô cũng xuống xe theo nhưng chưa vào trong.Cô nhìn dáng người của hắn thật cao lớn, bản lĩnh nhưng lại tạo cho con người ta cảm giác sợ hãi, bất an.Cô dựa người vào cửa xe rồi từ từ ngồi bệt xuống dưới nền đất lạnh.Trái tim cô đau, thật sự rất đau.Con người đối với những kẻ giàu có chỉ như thứ đồ chơi tiêu khiển thôi sao.Con người với nhau sao họ có thể làm như vậy.Cô nhìn lên bầu trời xa xăm kia , một màu đen ngự trị kể cả khi những ngôi sao có lấp lánh , điểm xuyến lên khoảng đen ấy .Đáng lẽ nếu như thường ngày cảnh này quả thật rất đẹp nhưng giờ đây nó càng cô tịch và tĩnh lặng hơn bao giờ hết, cả con người cũng như chìm vào khoảng đen đó không thể nào thoát ra được.Cô chậm rãi đứng dậy, bước từng bươc vào trong biệt thự nhưng đầu óc ngày một choáng váng , mọi thứ như xoay quanh cô không cố định .Cô nhíu mày, tự nhủ:

-Không sao! Có lẽ do mệt mỏi quá mà thôi.Cố lên nào.

Cô cố bước đi thêm vài bước nữa nhưng mắt cô dần dần không nhìn thấy gì nữa ngoài một mảng đen trước mặt và rồi cô ngã quỵ , ngất lịm đi.

-Đừng….anh đừng làm vậy…Xin anh…đừng mà…

Cô nói trong cơn sốt dẫn đến mê sảng.Hai tay cô cứ quờ quạng xung quanh rồi bỗng nắm được bàn tay của ai đó, nó rất ấm, rất quen thuộc.Phong cố rút tay ra khỏi nhưng không biết sao trong giây phút này hắn lại thôi ý định đó mà cứ để tay trong lòng bàn tay cô, mặc cô nắm chặt.

-Không……..

Bỗng cô hét lớn lên một cách đau đớn, tuyệt vọng .Cô ngồi bật dậy, thở hổn hển, mắt nhìn vô định không xách định được nhưng chỉ có một điều nhận biết được đó là sự sợ hãi đến tột cùng.Là gì …cô đã nhìn thấy điều gì.Phong bất ngờ siết chặt lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng.Cô vẫn không phản kháng gì, miệng không ngừng lẩm nhẩm cái gì đó, hai tay bấu chặt lấy gấu áo của hăn, mắt dần dần ướt nhòe đi vì nước mắt.Hắn ngần ngại đưa tay lên định vỗ về cô nhưng tay vừa đưa lên nửa chừng bỗng nhiên bàn tay đó nắm chặt lại thành quyền rồi cũng đặt lại vị trí cũ.

-Tôi…tôi không làm, không phải tôi.Thật sự không phải…

Hắn khẽ nói vào tai cô:

-Ừ! Không phải cô.giờ nằm xuống đi.

Cô tự giác nghe lời nằm xuống nhưng mắt vẫn mở to nhìn lên trần nhà, nước mắt không ngừng rơi xuống.Ánh mắt hắn trở lại như lúc đầu, lạnh băng  đảo qua người cô rồi trầm giọng nói:

-Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi cho tôi.

Giọng nói hắn lạnh băng nghe ra càng đáng sợ.Cô đưa mắt nhìn về phía hắn rồi khiếp sợ , người theo thế mà run lên cầm cập .Hắn cười lạnh, tiếng cười lạnh y như băng:

-Tôi không làm gì cô đâu.giờ ngủ đi.

Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi.Cô thừ người ra hồi tưởng lại những gì nhìn thấy trong giấc mơ, thật kinh hoàng.Cô tự nhủ:

-Nó không có thực chỉ là mơ mà thôi.Nhưng…sao mình lại có cảm giác nó thật đến vậy…

-Anh ..anh đừng buông tay..đừng….aaaaaaaaaaaa

Cô bất chợt nhớ lại lời van xin của cô bé đó…..Cô sực nhớ ra chi tiết cậu bé gọi tên bé gái đó ….

-Gì nhỉ? Tên cô bé đó là gì…Nhi…đúng rồi, Nhi…Nhưng tại sao cái tên ấy lại xuất hiện đến 2 lần trong giấc mơ của mình…

Phương cố nhớ lại những hình ảnh mình mơ thấy nhưng mãi vẫn không nhớ ra gì thêm nữa .Nó dùng lại ở cái tên đó:Nhi….Đó là ai? Sao cô lại nhớ đến cái tên đó…Cô cũng không hiểu vì sao, mỗi khi cô nhắc đến cái tên này lòng cô lại thấy đau xót, nước mắt lại rơi không kìm được.Cô tự trấn an mình:

-Mình không nên suy nghĩ về điều này nữa.Nhắm mắt ngủ một giấc sẽ quên thôi.

Cô thở nhẹ ra , rồi cũng nhắm mắt không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.Phong nhẹ nhàng mở cửa phong ra rồi đi đến giường cô.Hắn đưa tay lên trán xem cô đã hạ sốt chưa , khi yên tâm cô đã đỡ sốt rồi mới xoay người rời đi.Vừa nghe tiếng đóng cửa , Phương liền mỏ mắt ra, khó hiểu vì hành động của Phong .Phong trở về phòng mình , thả người xuống chiếc ghế sopha , môi mím lại 1 đường, mắt khẽ nhắm lại.

-Anh à! Anh đi đâu vậy? Em tìm anh rất lâu mà không thấy anh đâu cả! em bị dì đánh vào mông đau lắm .Huhu.em muốn tìm anh nhưng anh đi mất rồi.

Cô bé mếu máo xà vào lòng cậu bế, khóc thút thít.Cậu bé ôm chặt bé gái vào lòng rồi ôn nhu vỗ về:

-Lần sau anh sẽ không biến mất mà không nói trước với em nữa .Được không nào? Em còn đau không?

Cô bé lắc lắc đầu rồi mỉm cười nói:

-Em dũng cảm lắm nhé! Dì đánh mà em không khóc đâu.anh ơi! Anh hứa với em cái này nha?

Cậu bé cười hiền nhìn bé gái :

-Ừ.Em nói đi , việc gì anh cũng hứa!

-Anh…nếu có việc ấy xảy ra anh sẽ vẫn ở bên em chứ?

Cô bé tròn mắt nhìn cậu bé.Bé trai ấy cười lớn rồi vỗ nhẹ vào đầu cô bé :

-Ừ.Nhất định như vậy.Anh hứa.Dù anh không hiểu em đang ám chỉ điều gì nhưng anh nhất định hứa với em.Từng giây từng phút em vẫn cần anh , anh sẽ mãi ở bên em.

Phong chìm vào những hồi ức đã lãng quên từ lâu, cứ thế hắn ngủ quên lúc nào không hay.

-Thưa ngài, chúng tôi đã tìm ra người đang bắt giữ Phương tiểu thư .

Người cận vệ báo tin cho chủ nhân của mình. Tô Kiệt xoay chiếc ghế của mình lại đối diện với người cận vệ đó.Miệng anh khẽ nhếch lên hiện ra nụ cười tà mị, khó đoán.Hôm nay anh mặc một chiếc áo vest màu xám nhìn rất đàn ông, không còn vẻ hoàng tử baby như trước nữa.Con người tên Tô Kiệt này dường như không còn là người tên Tô Kiệt lúc trước nữa mà thay vào đó là một người hoàn toàn mới, hoàn toàn xa lạ và nham hiểm.Ánh mắt hắn rơi trên người đàn ông trước mặt , trầm giọng nói:

-Là ai?

-Thưa đó chính là tổng tài của tập đoàn Trịnh Thị- Trịnh Vĩnh Phong.

Hắn đột nhiên cười lớn rồi bỗng nghiêm giọng ra lệnh:

-phong tỏa nơi tổ chức buổi tiệc ngầm vào tối mai.Không cho phép kẻ nào thoát ra ngoài khi bữa tiệc bắt đầu.

-Vâng.Thưa ngài.

-Được rồi.Lui xuống đi.

-Vâng.

Người cận vệ theo lời lui xuống ra khỏi phòng.Tô Kiệt cười lạnh 1 tiếng rồi thầm nghĩ:

-Có kịch vui để xem rồi.Không ngờ lại nhanh đến thế.Theo lời của Linh Chi tối nay thì Thanh Vũ-con người đó quả thật có rất nhiều điều cần để tâm.

Linh chi không ngờ rằng chính những lời nói vô tư của cô trong bữa ăn tối hôm nay cùng Tô Kiệt lại là bệ phóng cho kế hoạch mới cho trò chơi này của hắn.

Phương thức dậy vào 5g sáng hôm sau.Cô cứ ngồi trên giường , đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật ở bên ngoài qua cửa sổ.Cô như bị bó buộc trong không gian nhỏ hẹp, ngột ngạt này.Đừng nói là cô mà ai cũng không thể thở nổi khi ở trong căn phòng lạnh lẽo này.Cánh cửa được mở ra rồi một thân ảnh chậm rãi bước đến gần cô.Phong nhìn cô hồi lâu rồi trầm giọng nói:

-Cô sẽ đi cùng tôi đến buổi tiệc tối hôm nay.

-Là sao.

Cô ngạc nhiên hỏi hắn.

Hắn lạnh lùng đáp lời cô:

-Cô chỉ cần biết thế là đủ.

Hắn dứt lời liền xoay người rời đi không nói thêm lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan