SỰ TRỞ LẠI CỦA KẺ ĐỨNG ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói anh là gió thì có lẽ tôi là chỉ một cánh hoa bồ công anh bị cuốn đi bởi cơn gió đó. Mỗi lần làn gió ấy thổi tôi đi lại là một lần tôi đau.Tự nhủ lòng đã đến lúc dừng nhưng chỉ cười lấy chính mình khi vẫn để nó làm trái tim này giằng xé.Có người từng bảo tôi rằng: Khi ai đó yêu bạn vì chính nụ cười của bạn và lúc rời xa họ lại nói ghét khi nhìn nụ cười ấy.Đừng để điều đó đánh mất nụ cười của bạn mà hãy dành nó cho một người xứng đáng với nụ cười ấy hơn.

Sẽ là dối lòng nếu như tôi nói không nhớ anh.Nhớ anh , nhớ từng nụ cười, sự ấm áp ấy- Nhưng đó mãi mãi chỉ còn làdư âm.Tôi chấp nhận làm bạn với bóng đêm để được yêu anh để rồi giờ đây nín nhịn nỗi đau từ  tận sâu lòng mình nhưng vẫn không thể gần anh mà chỉ là khoảng cách dài ngày càng dài mà thôi.

Tôi tự hỏi : Liệu tạo hóa có ban tặng cho tôi một chốn nghỉ chân ở cuộc đời này?

 Biết yêu anh là đau đớn nhưng chỉ có thể bước về phía trước , cho dù ở con đường ấy chỉ còn là máu và nước mắt.

**************

Trải qua một đêm thức trọn, cô khẽ cựa mình ngồi dậy, người vô lực tựa sát vào thành giường.Ánh mắt vô hồn,cái nhìn không tiêu cự làm cô tựa như một con búp bê , không hề tồn tại một con người đang sống.

“Cốc, cốc”

Tiếng gõ cửa vang lên nhưng lại không có tiếng đáp lại của chủ nhân căn phòng.

-Tôi xin phép vào”

Dứt lời, Người bên ngoài đẩy cửa bước vào.Đó là Hoàng Thiên-trợ lý riêng của hắn.Hắn khẽ chào , ánh mắt liếc nhìn về cô.Cảm nhận được sự mệt mỏi, tiều tụy của cô, lòng Thiên chợt chùn xuống, xót thương cho người con gái này . Bỗng anh thấy bản thân mình muốn đưa cô đi khỏi nơi này, chỉ vì sự thương hại hay …là vì điều gì khác.Thiên cố xua đi cảm giác ấy , sau đó dịu giọng nói:

-Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy cô.Nhưng  cậu chủ, ngài ấy ra chỉ thị  đưa cho cô thứ này.

Lúc này, cô mới lơ đãng nhìn vào thứ trong tay của anh nhưng vẫn không mở miệng nói một câu gì.

Thiên khẽ thở dài, không muốn làm phiền cô hơn nên chỉ đi tới bàn đặt thứ cần đưa lên rồi tự động rời đi.

Cô cứ ngồi vậy, lặng lẽ nghe tiếng mưa đang rơi ngoài kia.Cô co hai chân lại rồi rựa cằm vào hai gối, cảm nhận một chút hơn ấm còn xót lại của chính mình.

-Này, sao em nghịch thế.Phá anh hoài .

Cậu bé khó chịu lên tiếng.

-Ơ…em ngồi yên mà.Anh cứ học đi, em chỉ lấy vài thứ của anh nghiên cưu thôi mà!

Cô nhóc bĩu môi, giận dỗi đáp.

-Em con nít biết gì mà đòi nghiên với cứu..Yên cho anh học không là anh dẫn em về nhà đấy nhá.Lúc đó mẹ Nghi sẽ phạt em cho mà xem.

Cậu bé dừng bút, nhíu mày dọa.

-Hứ, em chả sợ.Mẹ không bao giờ phạt em đâu.

Cậu thở dài, nhượng bộ:

-Thôi được rồi, vậy nếu em ngồi yên anh sẽ gấp hạt giấy với em được chứ!

-Oa. Anh hứa đấy nhé.

Cô nhóc vui mừng, hớn hở nhảy cẩng lên.

-Em gấp thật nhiều hạt sau đó sẽ treo trong phòng tặng mẹ Nghi nhân ngày sinh nhật của mẹ nè.

Cậu phì cười, xoa đầu cô bé.

………

 -Xong, hạt cũng gấp rồi .Em còn làm gì nữa không nào?

Cậu bé vuốt vuốt tay áo của mình , lười nhác nói.

-Có chứ.Nhưng em không nói cho anh biết đâu.lêu lêu.

---------

Đoạn kí ức chợt quay về và rồi cuốn đi.Cô lắc đầu, cười cay đắng.Nụ cười của cậu bé ấy giờ đã không òn dành ho cô mà thay vào đó là sự tàn khốc đến băng lạnh, sự hận thù tích góp từ 16 năm về trước.Người đã cho cô những kỉ niệm đẹp của thời ấu thơ  và giờ là kẻ xóa sạc thước phim của tuổi thơ đó.

Chợt cô nhớ đến thứ mà Thiên đưa.Cố gượng dậy , khó khăn bước từng bước đến chiếc bàn.Cô với tay lấy chiếc hộp nhỏ rồi gắng hết sức quay về lại giường mình vì chân cô giờ đã tê rần, không thể đứng vũng được nữa.

Cô thở hắt , lau đi những giọt mồ hôi rịn ở trán.Cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.Bất giác sự sợ hãi xâm chiếm lý trí của cô, cảm giác bất an làm tay cô run run mở nắp hộp.

Một tấm ảnh cũ đã nhòe đi nhưng vẫn có thể thấy được hình ảnh chính trong đó. Cô hoảng loạng, đánh rơi bức ảnh xuống giường.Cả người cô run lên từng cơn, khuôn mặt trắng bệch kèm theo hơi thở gấp gáp không sao kìm lại được.

Bức ảnh đó là gì? Những hình ảnh hiện lên trong đó là ai? Màn máu đã một lần nữa quay lại.Không đơn thuần là cuộc chiến của quá khứ mà của cả thế giới của dòng tộc Huyết xà xa xưa kia……Đó là gì, bí mật sẽ dần hiện ra và kéo theo một sự chết chóc của những kẻ thảm bại.Trần Phương Nghi – người điều khiển toàn bộ quyền lực của Huyết tộc đã trở về.

-AD ĐAN-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan