TRỞ LẠI BÊN ÁC QUỶ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này đồng hồ đã điểm 7g tối, Phong ra lệnh cho 1 tên vệ sĩ dẫn cô xuống và đưa cho tên đó chìa khóa mở còng tay của cô.Phương đang nằm xuay lưng vs cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên nghe thấy tiếng “cạch” vang lên cô ko tự chủ đc mà bất giác rùng mình .1 giọng nói vang lên phá vỡ sự im lặng:

-Thưa tiểu thưa! Mời cô xuống lầu ăn bữa tối ạ!

Cô tự nghĩ nếu bây giờ mình mà phản kháng có thể sẽ nguy mất nên cô liền đáp lại:

-Được.Nhưng trc hết mở còng tay ra cho tôi.

Tên vệ sĩ tiến lại gần mở còng tay rồi đưa cô xuống lầu gặp Phong.Cô bước xuống lầu rồi hướng theo phía nhà ăn mà đi theo lời chỉ dẫn của tên vệ sĩ.Mở cánh của nhà ăn ra , cô đã thấy một người đàn ông cao lớn, trên người toát lên 1 luồng khí lạnh nhưng lại thu hút, hấp dẫn người khác và đặc biệt đó chính là đoi mắt, 1 đôi mắt ko thể lẩn vs 1 ai.Đúng, người đó hính là Phong.Tim cô như bị lỡ 1 nhịp .Sao lại vậy! sao khi cô thấy hắn ta ở đây.Vẻ ngoài của hắn như có mê lực hút hồn đến thế.Cô tự kiềm chế bản thân thoát khỏi tâm trạng lúc này rồi bước đến ngồi đối diện vs hắn.Đến giờ, hắn mới lên tiếng, lại giọng nói có chất trầm thấp ấy lam người nghe ko thể ko khiếp sợ:

-ăn tối xong rồi nói chuyện.Tôi ghét nhất là trong bữa ăn mà bàn bạc công việc, dù là bất kể điều gì.

-Nhưng tôi ko muốn ăn.Nói chuyện bây giờ đi.tôi ko nuốt nổi khi phải đối diện vs anh.

Trả lời cô chỉ là sự im lặng của hắn.Cô bực mình nhưng cũng cố gắng nhịn .Bữa ăn tối diễn ra trong sự im lặng chỉ còn nghe tiếng dao nĩa va cham vs thức ăn và dĩa mà tôi.Tính ra thì trên bàn ăn hiện giờ chỉ có mình hắn ta ăn bữa tối của mình 1 cách thư thái, điềm tĩnh còn cô thì cúi gầm mặt xuống, hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tay nắm thành quyền.Cuối cùng cô ko thể nào chịu đựng đc nữa liền đứng dậy , hét lên:

-Anh thôi ngay cái vẻ mặt dáng ghét đó đi.Bây giờ nói chuyện vs tôi đc rồi đó.

-Tôi khuyên cô nên im miệng lại và ngồi xuống cho tôi.Tôi ko thix nói 2 lần cũng 1 câu nói đâu.Cô tự biết hậu quả.

Cô bất giác lìu lại 2 bước , cắn chặt môi dưới đến nỗi có thể thấy tơ máu xuất hiện ở môi cô.Nhưng cô cũng quyết định ngồi xuống chờ đến khi tên khốn đó ăn xong.

-Đc rồi.Dọn dẹp đi.Đuồi ngay tên đầu bếp nấu ăn hôm nay đi  và làm cho hắn ko bao giờ đc nhận vào làm ở bất cứ chỗ nào trên đất nước này.Hiểu ko?

-Dạ rõ.

Nói xong, hắn chuyển ánh mắt sang nhìn cô rồi nói:

-bây giờ thì bàn bạc đc  rồi đấy.Sang Thư phòng của tôi.

Cô như ko thể tin vào mắt mình hành động cùng lời nói của hắn.Hắn đúng là ác quỷ, cả lời nói lẫ hành động đều lạnh như chính con người hắn.hắn làm cho bất kỳ ai bên cạnh có cảm giác như tất cả các giác quan ngừng hoạt động, tim và não bộ cũng đình trệ theo.Cô bước đi theo hắn như robot đến khi cô an vị ở ghế sopha đối diện vs hắn thì mới chợt tỉnh.

-Tôi muốn câu trả lời của cô.Đồng ý hay ko.Nói.

Cô tự trấn an bản thân rồi nói từ từ mà chắc chắn:

-Tôi ko đồng ý.

Hắn ko có vẻ bất ngờ về câu trả lời của cô mà ngược lại cười nhẹ rồi nói:

-Đc thôi.Vậy thì trong vòng 3 ngày trả hết số tiền đó.Và cô nên nhớ 1 điều:Những gì tôi muốn thì tôi sẽ đoạt cho đc nó và ko ngoại trừ cô.Đừng mong có thể bỏ trốn khỏi nơi này.Bây giờ cô có thể đi.tạm biệt và tôi nghĩ cô sẽ sớm trở lại bên canh tôi mà thôi.haha

Hắn cười lớn nhưng lại tạo cho người ngoài cảm thấy luồng sát khí ẩn dấu bên trong tiếng cười đó.Cô run rẩy nói:

-đc…tôi..tôi sẽ trả đủ tiền cho anh.Và …và đừng hòng anh đe dọa đc tôi.tạm biệt và mong ko bao giờ gặp lại hạng người như anh.

Nói xong cô xoay người bỏ đi thật nhanh nhưng trong lòng ko hiểu sao lại cảm thấy bất an như vậy.

Về tới nhà , cô chạy vào rồi gọi:

-Dì An ơi! Con về rồi này.Dì ơi!

Vừa nói cô vừa đi vào từng phòng để tìm Dì nhưng ko thấy Dì đâu cả.Cô hoảng sợ liền cầm di động gọi ngay vào số dì nhưng đáp lại chỉ là tiếng tít tít và sau đó là 1 giọng nói quen thuộc:

-Thuê bao quý khách ……

-Dì, Dì ở đâu!

Cô hét lên trong điện thoại dù biết là đt Dì đã bị tắt máy.Cô liền gọi ngay cho mẹ minh nhưng cũng giống Dì, điện thoại vẫn vang lên tiếng của nữ nhân viên “thuê bao ….”

Cô cầm chặt điện thoại mắt đã ướt đẫm vì khóc, ngay sau đó cô nghĩ ngay đến Thanh vũ .Cô gọi cho cậu ấy liền ngay đó đầu dây có tiếng trả lời:

-Phương hả.Có việc gì gấp ko.ko thì tuần sau tớ tới gặp cậu sau nhé.Bây giờ tớ phải lên máy bay gấp để sang Nhật.Xin lỗi vì bây giờ mới nói cho cậu biết.thôi, gặp sau nhé.Bye cậu.

-Khoan, khoan đã.Vũ nghe mình nói……Vũ

Chưa kịp nghe câu trả lời của Phương thì đầu dây kia đã tắt máy.Cô như người mất hồn không biết làm gì tiếp theo.Dù cô làm gì thì đều ko thể thoát đc bàn tay của hắn-Trịnh Vĩnh Phong.Mẹ cô , Dì cô sao đây.Hắn làm việc gì tổn hại đến mẹ và dì thì cô cũng sẽ liều chết vs hắn.Cô lại gọi đt đến 1 người thêm 1 lần nữa và ko ai khác đó chiinhs là Phong.Đầu dây có tiếng đáp lại sau 1 một tiếng “tu tu” dài.

-Alo.

-Tôi đây.

Phong như có như ko trả lời:

-Tôi biết.Có việc gì?

-có phải anh đang giam giữ mẹ và dì tôi ko?

Hăn trả lời bình thản:

-Đúng.

Câu đáp lại ngắn gọn của hắn làm cô ko thể kìm nén đc nữa,Cô hét lớn vào điện thoại:

-Tôi nói cho anh biết.Anh ko phải là thượng đế.Anh mà dám làm gì Mẹ và Dì tôi thì anh cũng sẽ ko thể sống yên thân đâu.

-Vậy à! Vậy tôi sẽ chờ cô làm thế nào vs tôi.Nếu muốn tôi ko làm gì thì tự biết bản thân mình nên làm gì.tôi vốn ko có tính kiên nhẫn nên đừng để tôi đợi lâu.Hạn cuối là sáng mai cô quay lại đây còn ko thì đừng trách tôi tàn nhẫn.Cô cũng đừng để tôi thay đổi ý định nếu ko sự hứng thú của tôi đối vs cô mất đi thì tôi cũng ko quan tâm đến cái gì là mẹ và dì của cô đâu.Tôi mong chờ hành động tiếp theo của cô.

Cô đứng lặng bên cửa sổ , vùi mặt vào lòng bàn tay.Cô phải làm gì đây.Tại sao lại xảy ra việc này.

-Mẹ ơi, Dì ơi! Con có lỗi vs 2 người.Nếu ko vì con 2 người đã ko bị như thế này.Tôi thề vs trời.Tôi gặp đc ông- người cha yêu quý của tôi thì ông và người ddnf bà kia phải trả giá đắt cho tất cả mọi việc.

Cô vừa khóc vừa tự nhủ trong lòng.Và cô thiếp đi vì mệt lúc nào ko hay.Lúc cô tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.Cuối cùng cô cũng phải đi về lại nơi cô đã thoát ra.Nơi quỷ dữ đó lại một lần nữa giam cầm cô.Cô xách vali kéo đi ra ngoài cửa nhưng bất giác cô quay đầu lại để nhìn căn nhà lần nữa vừa để khắc ghi hình ảnh ngôi nhà cũng vừa để nhớ lại những kỉ niệm hạnh phúc mà cô đã từng có.Cô sẽ quay lại, nhất định là thế.TẠM BIỆT.Phía trước cô đó chính là con đường tối ko có cách nào thoát ra đc.Cô sẽ sống thế nào dưới bàn tay của hắn, một kể hiện thân của ác quỷ.Trịnh Vĩnh Phong-Tôi hận anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan