Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Năm cô 13 tuổi, lúc đó hắn đã là chàng trai 20 tuổi.
Nửa đêm, mọi thứ trong căn biệt thự 'Bảo Thạch' đều chìm vào giấc ngủ, thì có một con nhóc khoảng chừng 13 tuổi đang mang balo to ụ, đồng bộ dạng thập thò thập thụt không khác ăn trộm là mấy đang đi từ trên cầu thang xuống, đôi mắt to tròn láo liên đảo nhìn xung quanh đi đến trước phòng ăn vô tình va vào một người thanh niên cao lớn. Cô nhóc nằm luôn trên người thanh niên tình hình là môi chạm môi.
_Huhuhu nụ hôn đầu tiên của tui!-Cô nhóc chóng tay trước ngực người thanh niên đang đờ người ngồi dậy, khóc huhu.
"Thật không biết chết mà, lại ngồi ngay bộ hạ của mình!"
Hắn trong lòng kêu gào trăm ngàn lần không xong, con nhóc không biết chết này lại ngồi lên chỗ đó.
Khuôn mặt hắn tối sầm định gạt phăng con nhóc ra, ai ngờ nó nhanh hơn đạp một phát vào hạ bộ của hắn kèm theo, một giọng giận dữ:
_Cho ngươi chết, dám cứơp nụ hôn đầu của ta!
Nói xong con nhóc lấy tốc độ tên lửa chạy biến ra khỏi cửa lớn, để lại hắn đau đớn cùng nụ cười gian tà.
_LẠC KHẢ HINH, EM CHẾT CHẮC RỒI!
Haha, trong nhà này người nhỏ tuổi nhất cũng là người có sở thích ra ngoài vào giữa đêm khuya chỉ có cô-LẠC KHẢ HINH con gái bảo bối của Lạc Hình Thiên, hôn thê chỉ phúc vi hôn của hắn.
Nếu hỏi mọi người trong biệt thự 'Bảo Thạch' người họ yêu thương nhất là ai?
Câu trả lời không ngoài ba chữ LẠC KHẢ HINH.
Lại hỏi người đáng hận nhất là ai?
Cũng không ngoài ba chữ LẠC KHẢ HINH.
Từ lúc được mang về, cô dĩ nhiên không phá phách, chỉ là rất thích kiếm chuyện đánh lộn bất luận già trẻ lớn bé, miễn lọt vào tầm ngắm của vị 'HẮC ĐẠO CÔNG CHÚA' là liền bị mang lên thớt ngay.

  Nhưng kì lạ là cô chưa hề thua lần nào, nghe quản gia thân tín của lão gia nói trước đó cô đã được một tổ chức thần bí nào đó huấn luyện, nhưng rồi không hiểu sao bị vứt bỏ và được lão gia tìm thấy, mang trở về.
Ngoài cái sở thích lạ đời đó ra cô không hề khiến người khác phiền lòng về đều gì, bởi cô rất dễ thương luôn tươi cười lại rất trẻ con.
Cô rất yêu thương 'LÃO PHIỀN TÓAI' biệt danh cô đặc cho lão gia cũng chính là cha cô.
***
_Haha, tối qua thu hoạch không ít a!
Cô tung tăng cầm viên kim cương đỏ 2 cara miệng cười toe toét.
_HinhHinh, hôm nay lại lấy được cái gì nữ vậy?
Một ông lão nhân bộ dáng thư thái ngồi uống trà sáng nhìn cô vừa bước vào thích thú hỏi.
_LÃO PHIỀN TOÁI, cha xem đây là viên đá đỏ, của phu nhân bộ ngoại vừa đấu giá hôm qua mua về đó!
Cô hớn hở mang viên đá cầm lên cho cha mình xem.
_Con thiệt là, lại động vào mấy tên quan chức đó!
Lạc đại boss nhìn con gái bảo bối bất đắc dĩ thở dài.
_Họ không làm gì được con đâu, LÃO PHIỀN TOÁI cứ an tâm! Đừng than thở nhiều mau già lắm!
Cô dụi dụi đầu vào ngực ấm áp của cha mình làm nũng.
_Haizzz....

Lạc đại boss ôm cô vào lòng thở hắc ra.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro