Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


BOSS đang cắt tỉa chợt lồng ngực nhảy dựng, vật trong tay chênh vênh, cây kéo sắc bén bèn làm một vết rách, máu tươi trong nháy mắt chảy ra, nhuộm đỏ cành lá xanh biếc.

Ánh mắt BOSS không nhịn được đặt lên điện thoại trên bàn, lòng anh dâng trào cảm giác bất an mãnh liệt vô cùng quái dị, buông cây kéo cắt tỉa đi tới, màn hình di động một mảng đen kịt, lần này không có cách nào mở máy. BOSS nhíu chặt mày, khẽ kêu một tiếng "Nguyên Bảo."

Trên màn hình xuất hiện một nhóm chữ cái xanh thẫm < Điện thoại bạn đang nâng cấp bảo trì, tạm dừng toàn bộ chương trình, nâng cấp hoàn tất sẽ sử dụng bình thường. Mời bạn đừng lo lắng. >

Lại nâng cấp, lần trước nâng cấp Nguyên Bảo trực tiếp được 13 tuổi, lần này lại là gì, trong lòng BOSS rất chờ mong, mơ hồ có chút thấp thỏm.

Cả ngày nay đặc biệt dài đằng đẳng, điện thoại tắt máy, cũng không có nhiều cuộc gọi, hiếm khi có một ngày yên tĩnh, BOSS nhìn tờ báo trên bàn, tin tức ở trang đầu vô cùng lớn, bên dưới thêm tấm hình Ngôn Sóc hết sức kiêu ngạo.

Vốn anh muốn mượn ngày chủ nhật cho Thiên Tinh một bài học, nhưng hôm nay tâm tình anh cực kỳ tốt, vì vậy anh không muốn tìm việc cho bản thân, ngày nghỉ nhàn nhã như thế, không có đồ ngốc kia ríu rít bên cạnh, BOSS chuẩn bị lái xe đến nông thôn săn bắn.

Ngôn gia có tài sản kếch xù, ngoại trừ kinh tế công ty, còn có điện ảnh và truyền hình, ở nước ngoài cũng kinh doanh một ít, nhưng sản nghiệp đều giao cho người khác trông nom, thỉnh thoảng Ngôn Sóc không bận bịu cũng hỗ trợ xử lý một ít.

Trang trại rất yên tĩnh, non xanh nước biếc vây quanh, những con ngựa chạy băng băng trên đồng cỏ xanh um, tiếng gầm rú vang vọng quanh quẩn khắp thung lũng vắng vẻ.

Ngôn Sóc mặc trang phục màu tro nhạt, khí chất cao quý cùng tác phong nhanh nhẹn, nét cười nơi khóe môi đè nén không ít tia ác ý giữa chân mày, nếu Nguyên Bảo ở đây chắc chắn sẽ mê mẩn...

Bầu không khí mát mẻ ở nông thôn khiến anh hít sâu một hơi, lúc này một ông cụ hòa nhã đi tới, ông cười tủm tỉm khiến người khác sinh ra thiện cảm "Sóc thiếu gia."

"Thân thể có khỏe không? Lão Trần."

"Khỏe nha!" Lão Trần cười sang sảng vài tiếng "Thật hiếm thấy, đã lâu rồi không gặp." Lão Trần như ông bạn già tiến lên vỗ bờ vai anh, Ngôn Sóc cười cười, khoát vai ông "Ba chưa từng đến đây sao?"

"Già rồi, chắc không thích đi đường xa." Hai người bước vào trong, ngưởi huấn luyện ngựa trẻ tuổi đi ngang qua bọn họ, cung kính chào hỏi.

Lão Trần là người Ngôn Sóc rất kính trọng, từ 7 tuổi đã vào nhà họ Ngôn, cùng cha già lớn lên, dù Ngôn gia rơi vào khủng hoảng ông cũng không bỏ đi, về sau cuộc sống ở Ngôn gia thoải mái hơn, lão Trần chợt muốn đến trang trại, mọi người đều mong muốn lão Trần tốt, cho nên bây giờ ông là chủ trang trại và là người huấn luyện ngựa xuất sắc.

"Sao không tìm bạn gái đi? Ngày ngày ta đều nghĩ đến đứa nhỏ nhất định xuất sắc như cậu."

Ngôn Sóc cười cười không nói gì "Nghe nói trang trại bỏ hoang đối diện rừng rậm được người ta mua?"

"Đúng vậy, khách hàng của chúng ta bị cướp không ít, nhưng vẫn còn vài chục khách quen thường đến chỗ chúng ta."

"Không biết là người nào à?" Ngôn Sóc kiềm chế dáng cười, đáy mắt mang theo suy nghĩ sâu xa.

"Nghe nói từ nước ngoài về, những thứ khác đều không biết, nhưng năng lực người nọ rất khủng, nửa tháng ngắn ngủi, đã đem trang trại từ bỏ hoang trở nên có hình có dáng, vừa nhìn không phải nhân vật nhỏ."

"Không cần để ý anh ta." Ngôn Sóc phớt lờ nhướn mày "Dẫn tôi đến trường ngựa xem, đã lâu không gặp quốc vương của tôi rồi."

"Quốc vương của cậu tốt lắm nha." Vừa nghĩ đến ngựa, lão Trần lại hớn hở "Nhưng Quốc vương kiêu lắm, ngoài cậu ra chả cho ai cưỡi."

Quốc vương là một con ngựa thuần huyết màu hạt dẻ rất đẹp, dòng máu thuần chủng cao quý kiêu ngạo. Thấy Ngôn Sóc tới, nó hí thật dài, sau đó ở tại chỗ hưng phấn tán loạn.

"Quốc vương!"

Ngôn Sóc tiến lên vỗ vỗ thân nó, được người bên cạnh đưa bộ quần áo đua ngựa, Ngôn Sóc bước vào phòng thay đồ, đang thay quần áo chợt anh nhìn điện thoại chỉ còn một mảng đen kịt, Ngôn Sóc nghĩ nghĩ "Nguyên Bảo, ngoan ngoãn ở chỗ này."

Nếu là trước kia, đồ ngốc ấy chắc chắn sẽ nói "Không, muốn cùng một chỗ với BOSS cơ."

Ngôn Sóc hít sâu một hơi: Được rồi, anh thừa nhận, đồ ngốc không ở đây thực sự rất buồn chán.

Nguyên Bảo đang nâng cấp, cơ thể cô từng chút từng chút biến hóa, tuy Nguyên Bảo rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng chuyện bên ngoài đều cảm nhận được: cô có cảm giác BOSS ném cô, xung quanh chỉ còn một mình, hờ hững, trống vắng, cô độc. . .

Nguyên Bảo không hề thấy, theo tâm trạng phập phồng, dáng vẻ bên ngoài cũng biến hóa theo.

...

Chơi đùa cả ngày Ngôn Sóc hơi mệt, hơn 10h rồi, điện thoại vẫn đen kịt, chỉ cần anh gọi Nguyên Bảo, đoạn thoại đó lại xuất hiện. BOSS chớp chớp mắt, nhẹ nhàng đặt nụ hôn xuống màn hình "Ngủ ngon, Ngôn Bảo Bảo..." Lần đầu tiên anh gọi cô như thế, tuy cái tên này phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra, được rồi, BOSS anh thừa nhận đi, anh không có năng lực đặt tên.

...

Ngày hôm sau điện thoại vẫn không có bất kỳ thay đổi gì, BOSS để lại điện thoại ở phòng ngủ, rồi thay đồ đến trường ngựa, một giây tiếp theo sau khi anh rời đi, điện thoại vang lên tiếng "Tích", sau đó màn hình phát sáng, nhân cơ hội đó, nhiều chữ cái tiếng Anh trượt xuống.

< Trình tự nâng cấp điện thoại thành công, 3 giây sau tự động khởi động máy 3, 2, 1... >

Xoẹt ——

Ánh sáng trắng lòe loẹt phủ đầy cảnh vật xung quanh, Nguyên Bảo cảm thấy một cổ lực to lớn hút cô ra ngoài, cơ thể cô từng chút từng chút chen chúc...

Khốn kiếp ——

Từng mảnh xương cốt đều nhét chung một chỗ, ép đến độ cả thịt còn đau: Cô rốt cuộc cũng biết vì sao Chân Tử chui từ TV ra, không phải từ điện thoại bò ra, đây quá thử thách sức chịu đựng mà.

"Kèn kẹt —— kèn kẹt —— "

"Kèn kẹt —— kèn kẹt —— "

Tiếng xương cốt vặn vẹo càng lúc càng nhiều, Nguyên Bảo duỗi cánh tay, sau đó không biết bắt được vật gì, cô dùng sức níu lại, bụng dưới co rụt, nửa người chui ra ngoài.

"Cố lên cố lên cố lên ~" Nguyên Bảo học theo Lâm tỷ tỷ [1] uốn éo vài câu, sau đó tiếp tục bò ra. Một lát sau, cả cơ thể cuối cùng cũng chui ra hết...

[1] Lâm tỷ tỷ này theo ta nghĩ, NB ám chỉ Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.

"Bộp — "

Cả người lẫn điện thoại đều ngã sấp xuống đất, nhìn trần nhà, Nguyên Bảo cảm thấy mình đang mơ, bản thân ... cuối cùng... cũng thấy ánh mặt trời rồi! !

Ngay khi cô chuẩn bị ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, chợt cảm giác có gì đó không đúng, không sai, bản thân cảm giác rất kỳ quái, Nguyên Bảo bò dậy, cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa bị hù chết ——

"Mẹ nó! ! ! !"

Nguyên Bảo quát to, nhảy dựng lên: Ai nói cho cô biết, tại sao cơ thể cô hình vuông, chắc chắn phương thức cô chui ra sai, cô muốn làm lại lần nữa, Nguyên Bảo ôm điện thoại đem mặt đụng vào màn hình, nhưng đúng là chuyện đùa, cơ thể cô lớn như vậy, điện thoại chỉ có nhiêu đó, làm sao chui vào?

Nguyên Bảo rưng rưng nước mắt ôm di động ngồi xuống đất: Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó mà, vừa thoát được vận mệnh bi thảm, cô lại biến thành cục cưng bọt biển[2] phiên bản người thật, mẹ nó!

[2] cục cưng bọt biển - SpongeBob SquarePants, là bộ phim hoạt hình do Mỹ sản xuất

Bên dưới nha, bên dưới lại biến thành gì?

Chằn tinh Shrek?

"Độ Nương, cô lăn ra đây cho tôi a a a a a a" Cô không nên tin tưởng Độ Nương, cô ta chỉ biết lừa đảo, sẽ không bình thường dù chỉ một lần, Nguyên Bảo khóc rồi, cánh tay tinh tế vỗ vỗ thân thể, sau đó vạch ra nụ cười khó coi.

Bộ dạng này sao cô dám cho BOSS thấy, a a a a, BOSS chắc chắn sẽ ghét bỏ cô, chắc chắn sẽ gọi cô là quái vật, a a a a cô muốn cùng BOSS yêu đương mà.

< Không phải tại tôi. > Thanh âm Độ Nương vang lên trong đầu.

Nguyên Bảo vặn vẹo lộ ra cơ thể hình vuông không hợp với gương mặt "Đều tại cô, tôi muốn Google, cô chết một ngàn lần đi!" Bị Độ Nương lừa gạt vô số lần, quá tức giận Nguyên Bảo rốt cuộc bùng nổ.

< Chuyện đó... tôi thừa nhận có chút liên quan, nhưng nguyên nhân chủ yếu đều do cô, ai cho cô trong thời gian nâng cấp suy nghĩ bậy bạ, dẫn đến trojan xâm nhập, bằng không hiện tại cơ thể cô tròn, chứ không phải vuông. > Độ Nương hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng, không hề có chút tư tưởng nhận sai.

Nguyên Bảo hung hăng cắn răng, đầu óc bản thân như quả bóng bật trên mặt đất, vì vậy mới nói, thế này có khác biệt gì?

"Tôi mặc kệ, cô lập tức nghĩ biện pháp cho tôi biến trở lại, nếu không tôi sẽ tự sát, chúng ta cùng đồng quy vu tận." Nguyên Bảo vô cùng phẫn nộ, hiện tại cô thà làm ngọc nát, chứ không muốn làm ngói lành.

< Tôi có thể biến cô trở về. >

Thấy Độ Nương dứt khoát đồng ý, Nguyên Bảo lại nghi ngờ "Cô tốt vậy sao... "

Trầm mặc một lúc, đến lượt Độ Nương bùng nổ < Cô dám nghi ngờ Độ Nương vạn nương? ! >

"Không dám, vậy cô làm sao biến tôi trở lại?" Độ Nương luôn luôn lừa bịp không bao giờ dứt, cô thực sự rất sợ Độ Nương sẽ biến cô thành thứ gì quái gở.

< Không, tôi dùng hệ thống riêng sửa cho cô, sẽ không xảy ra vấn đề nữa. >

"Riêng?"

< Ý là bản thân tôi. >

Nguyên Bảo trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ giọng hỏi "Vậy cô thì sao?"

< Tôi? Độ Nương không còn nữa, chẳng qua không ở bên cô thôi. >

Nguyên Bảo không nói: Ý tứ Độ Nương rất rõ ràng, nếu dùng hệ thống riêng của Độ Nương, cô ấy sẽ biến mất, tuy Độ Nương chuyên lừa bịp, nhưng cô thực sự không muốn Độ Nương vì cô mà biến mất, như vậy khiến cô rất khó chịu.

Nhưng mà bộ dạng này đừng nói ở chung với BOSS, cô ra ngoài dạo một vòng chắc cũng bị người ta biểu tình.

< Hiện tại tôi giúp cô sửa chửa, sửa chữa không tốn thời gian bao nhiêu. >

"Đừng." Nguyên Bảo từ dưới đất đứng lên, đôi mắt ngân ngấn nước "Tôi không muốn cô biến mất." Độ Nương mặc dù có chút đáng ghét, có chút lừa gạt, có chút không chịu trách nhiệm, nhưng vẫn ngây ngô ở bên cạnh Nguyên Bảo, điều này khiến cô không cảm thấy cô độc và bất an.

Nguyên Bảo lau nước mắt, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

< Cô muốn đi đâu? >

"BOSS sẽ bị dọa nếu thấy bộ dạng này của tôi, thừa dịp BOSS chưa về, tôi phải rời đi.

< ... >

Vì vậy, Nguyên Bảo bỏ nhà ra đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro