Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào bệnh viện, Uất Trì Dung được đưa đến phòng cấp cứu, Lý Lạc Nhi cực kỳ kích động đi qua đi lại, Nguyên Bảo bị cô ấy xoay đến choáng váng, cô dịch chuyển cái mông, nhưng cái khe cắm cấn ngay mông khiến cô khó chịu.

"Này, cô đừng đi nữa, anh ta không chết được đâu."

"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, tất cả đều là lỗi của tôi, nếu không anh ấy sẽ không bị thương, không! Đều tại Vưu Tinh Bân!"

"Có bệnh lậu?" Nguyên Bảo chớp chớp mắt, ngoài hành lang mùi thuốc sát trùng khiến cô không dễ chịu lắm "Liên quan gì đến bút lông dầu[1]?"

[1] chú thích ở c13: Nguyên Bảo không nhớ tên của Vưu Tinh Bân nên có tình đọc láy "có bệnh lậu (đồng âm với VTB)" thành "bút lông dầu".

"Là Vưu Tinh Bân!" Lý Lạc Nhi sửa lại cách cô gọi sai "Nói chung đều tại cái đồ sa trư[2] đó!" Lý Lạc Nhi bĩu môi, động tác này khá đáng yêu. "Nếu không phải anh ta ngang tàng, tôi cũng không cần một mình vác cái túi to như vậy, cũng không cần tránh cái xe đó, càng không để anh ấy vì tôi mà bị thương." Lý Lạc Nhi thấp giọng "Người đó, là Uất Trì?"

[2] Sa trư [沙猪]: đây là từ được các chị em chuyển từ cụm từ "chauvinist pig", "chauvinist" là chỉ người tôn sùng chủ nghĩa cá nhân, ở đây là chỉ những người đàn ông coi thường phụ nữ, xem đàn ông và đặc biệt là bản thân họ- là số một. Có thêm "pig" để chỉ sự khinh thường của người nói dành cho những người như thế. Nói ngắn gọn lại, "sa trư" là cụm từ dùng để chửi đàn ông.

Nhìn gương mặt Lý Lạc Nhi đột nhiên ửng hồng, cơ thể Nguyên Bảo run run "À vâng, tôi nói với cô rồi mà, anh ta tên Uất Trì Dung."

"Vậy à." Lý Lạc Nhi lộ ra tâm tính cô gái nhỏ "Các người yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh ấy."

Nguyên Bảo "..." Cô có nên nói là Uất Trì công tử có vợ chưa cưới không?

BOSS ở một bên dường như biết được suy nghĩ trong lòng cô, nhéo nhéo tay Nguyên Bảo "Nếu cậu ta bằng lòng." Chiêu này của BOSS hơi độc, Uất Trì ngất rồi, bị thương nặng như vậy, còn bằng lòng hay không... có vẻ như quyền quyết định không nằm trong tay anh ta.

Lúc này bác sĩ từ bên trong bước ra, Nguyên Bảo và BOSS đứng dậy, Lý Lạc Nhi vội vàng chạy tới "Bác sĩ, anh ấy thế nào?"

"Bắp chân bị gãy xương nhẹ, chân trái bị bong gân, não bị chấn động nhẹ, nằm viện quan sát vài ngày, chốc nữa anh ta sẽ tỉnh, mọi người đừng lo lắng."

"Làm phiền ông rồi, bác sĩ, thực sự làm phiền rồi!" Lý Lạc Nhi liên tục khom người, đôi mắt lấp lánh nước mắt.

BOSS hơi nhếch môi "Ở đây giao cho cô, bên studio tôi còn chút chuyện."

"Được." Lý Lạc Nhi lau nước mắt "Lão bản đi thong thả!"

Cái từ "Lão bản" khiến Nguyên Bảo lệch người, không biết vì sao, cô chợt nghĩ đến đám nhà giàu mới nổi bụng phệ, BOSS cười cười, kéo Nguyên Bảo ra ngoài.

"Để Uất Trì một mình ở đó không có vấn đề gì chứ."

"Không phải một mình." BOSS mở cửa xe, dịch sang bên cạnh, ý bảo cô ngồi lên "Còn cô bé đó mà, huống hồ cậu ta có khả năng cứu người, thì cũng phải cho người ta có khả năng chịu trách nhiệm chứ."

Con ngươi màu mực mang theo tia thú vị, dường như anh đang mong đợi có trò hay để xem, Nguyên Bảo không khỏi có cảm giác囧, cô ngồi lên, thắt chặt dây an toàn "Nhưng không cho chị Dương Dư biết sao?"

"Không sao, để bọn họ tự giải quyết." BOSS tỏ ra vô cùng phong khoáng "Chúng ta về nhà thôi, studio cũng không có chuyện gì."

"Vâng." Nguyên Bảo gật gật đầu, cô biết thật ra BOSS không muốn đối mặt với Chung Ly thôi.

Về đến nhà đã 6 giờ chiều, Nguyên Bảo đói đến cả người đều nhũn ra, chiếc xe chậm rãi vào bãi đỗ xe, không đợi xe dừng hẳn, Nguyên Bảo sớm đã xuống xe, ánh mắt hung ác của BOSS trừng cô "Em muốn ngã chết à."

Nguyên Bảo "..."

Vừa đến trước cửa, bọn họ chợt thấy một cậu bé cao lớn ngồi ở bậc thang, cậu ôm một túi to đùng, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư.

"A ui ~" Nguyên Bảo chớp chớp mắt, đưa tay kéo áo BOSS "Thằng bé là ai vậy."

BOSS cau mày, anh đi tới nhìn cậu bé từ trên cao "Cậu ngồi trước cửa nhà tôi làm gì?"

Khi nghe được giọng BOSS, cơ thể rắn chắc đột nhiên chấn động, sau đó cậu ta nhảy dựng lên "Đả cách ~~~~"

Đả cách ~~~~~

Nguyên Bảo và BOSS mờ mịt nhìn cậu bé cao lớn trước mặt, dáng dấp cậu vô cùng đẹp mắt, làn da hơi hơi đen, màu tóc của người phương Đông, đôi mắt xanh của người phương Tây, nụ cười của cậu như ánh mặt trời tỏa nắng, nhưng có chút ngốc nghếch, chẳng qua, Nguyên Bảo cảm thấy cậu bé trước mặt dường như hơi quen quen, hình như gặp ở đâu rồi.

BOSS từng chút từng chút nhíu chặt mày "Cậu là ai?"

"Đả cách, em là Bạch Lạc ~~~ "

Bạch Lạc...

Sóng mắt BOSS thoáng trầm xuống, làn môi mỏng dần dần nhếch lên, sau đó một tầng khí lạnh vây quanh người "Bạch Liên ném cậu ở đây."

Bạch Liên.

Nguyên Bảo ngẩn người, nhìn cậu bé trước mặt, cuối cùng đã hiểu vì sao cậu ta nhìn quen vậy, dáng dấp cậu rất giống Bạch Liên, chẳng qua Bạch Liên và cậu ấy có quan hệ gì, còn cậu ấy và BOSS có quan hệ gì? Một đống quan hệ khiến Nguyên Bảo hơi đau đầu.

"Đả cách ~ em hơi đói, mẹ nói anh sẽ tốt với em." Thổ âm của cậu cực kỳ lạ, tiếng địa phương không giống tiếng địa phương, giọng nước ngoài cũng không giống giọng nước ngoài.

BOSS không nói gì, sãi bước tiến lên, túm cổ áo cậu, sau đó nặng nề ném ra ngoài "Nguyên Bảo, vào." Anh gần như không hỏi ý kiến của Nguyên Bảo, chỉ mạnh mẽ kéo Nguyên Bảo vào nhà.

"Này —— đừng ném em ở ngoài một mình mà! ! Mở cửa đi ! !"

"Này —— "

...

"Ơ, BOSS, sao không để cho thằng bé vào?" Nguyên Bảo buồn bực nhìn BOSS, tiếng đập cửa bên ngoài vẫn còn tiếp tục, chỉ là giọng cậu trầm xuống.

"Câm miệng!"

BOSS quát lớn một tiếng, Nguyên Bảo bị anh gào thét hơi sửng sờ, im lặng một lúc, Ngôn Sóc bực bội kéo cà vạt, sau đó kéo cô vào lòng.

"A... Ngôn Sóc..." Nguyên Bảo cảm thấy hôm nay BOSS có chút khác thường, tuy từ trước đến nay BOSS đều khác thường, nhưng mà...

"Anh đi làm cơm, em qua kia xem tivi đi." BOSS dịu dàng nói, rồi cởi áo khoác vào nhà bếp.

Nguyên Bảo nhìn cửa phòng khép chặt, cậu bé vừa rồi vẫn còn ở ngoài, nhưng BOSS nguy hiểm như vậy, căn bản cô không dám mở.

Cơm tối rất phong phú, nhưng Nguyên Bảo cảm thấy hơi vô vị, cô len lén liếc BOSS một cái, sau đó bị anh hung hăng trợn mắt nhìn lại.

"Ầm ầm —— "

Tiếng sấm bên ngoài khiến tay Nguyên Bảo run run, cô nhìn ngoài cửa sổ, mưa rất to, từng hạt châu lớn như hạt đậu rơi ào ào lên cửa sổ.

"Ăn cơm đi, bên ngoài có gì đâu mà nhìn."

"Người đó còn ở ngoài."

"Vậy thì sao?" BOSS thản nhiên ăn cơm, chẳng qua động tác hơi nhanh một chút.

"Anh biết thằng bé à vì sao không cho thằng bé vào, hình như nó gọi anh là ... anh hai? ?" Không sai chứ? Tiếng đả cách[3] phiên dịch qua là anh hai.

[3] đả cách 打嗝 (dágé) âm giống với anh hai大哥(dàgē)

Ngón tay BOSS hơi cứng đờ, anh "Pặng" một tiếng nặng nề đặt bát cơm xuống bàn "Em no chưa? No rồi thì mau nghỉ ngơi đi!"

Được rồi, BOSS thật hung dữ.

Nguyên Bảo chớp chớp mắt, sau đó hơi nước ngưng đọng cùng một chỗ, cô nháy mắt một cái, giọt nước mắt tích tụ rơi xuống, Nguyên Bảo sụt sùi khóc, tiếng khóc này là nửa thật nửa giả.

BOSS nhướn mày nhìn cô, gương mặt tối sầm dần dần tản đi không ít "Khóc đủ chưa."

"Chưa." Nguyên Bảo thút tha thút thít đáp trả "Anh cho thằng bé kia vào được không, mưa to như vậy, rất đáng thương."

"Kim Nguyên Bảo." BOSS đỡ cơ thể, sau đó bàn tay to nâng cằm cô lên một chút "Anh mới phát hiện em rất có tiềm chất Thánh mẫu."

Nguyên Bảo "..."

"Em có giỏi cho nó vào thử coi." BOSS cười lạnh "Em cho là em từ điện thoại bò ra, anh không dám ném em từ tầng 49 xuống à."

Nguyên Bảo ngẩn người, sau đó "Oa ——" một tiếng khóc lớn, tiếng khóc của cô hòa với tiếng mưa rơi ngoài cửa, có chút ồn ào "Rốt cuộc... Rốt cuộc là tầng 48 hay... tầng 49!" Nguyên Bảo hai mắt ngấn nước mông lung nhìn anh, khóc nghẹn ngào.

"Có khác sao?"

"Đương nhiên có rồi!" Nguyên Bảo vỗ bàn "Ở giữa còn một tầng, em có thể ở giữa đó đổi góc độ một chút!"

BOSS "..."

"Rốt cuộc có mở cửa không!" Nguyên Bảo nôn nóng nằm vạ trên đất.

BOSS im lặng một lúc "Kim Nguyên Bảo, em có muốn hối lộ anh không?"

"Hối lộ?" Nguyên Bảo khịt mũi một cái, sau đó ngượng ngùng đỏ mặt, hai tay cô vòng quanh ngực, đôi mắt long lanh nhìn anh "Ngôn Sóc, anh thật xấu xa."

BOSS lành lạnh quét cô "Em nghĩ nhiều rồi, Kim Nguyên Bảo."

Nguyên Bảo "..."

Cuối cùng, BOSS cũng không nói làm sao hối lộ, chẳng qua BOSS đại phát từ bi để thằng nhóc kia vào nhà, BOSS nói đừng cho tên nhóc thối đó xuất hiện trước mặt anh, làm dơ mắt anh, Nguyên Bảo bày tỏ không thành vấn đề.

Chàng trai nhỏ đáng thương cả người đều ướt sủng, cậu ôm một túi lớn, đôi mắt xanh tủi thân nhìn Kim Nguyên Bảo "Quét dọn ~ cám ơn chị ~~"

"Quét dọn?" Nguyên Bảo mờ mịt nhìn chàng trai nhỏ, sau đó cười hắc hắc "Chị không phải quét dọn, chị là Kim Nguyên Bảo, em gọi chị là Nguyên Bảo được rồi, mau vào đi!"

"Chị thực sự là người tốt, Kim Nguyên Bá[4]."

[4] Kim Nguyên Bá là trùm đô la, thằng bé nói nhầm từ Bảo 宝 bǎo thành Bá 霸bà.

Nguyên Bảo chớp chớp mắt "Chị là Kim Nguyên Bảo, không phải Kim Nguyên Bá."

"Em biết!" Thằng bé to xác gãi tóc mình "Em nói tiếng Trung tệ lắm, em toàn ở vùng nông thôn nước ngoài, người ở đó nói chuyện đều giống em hết."

Nước ngoài, ở nông thôn ~~

Đầu óc Nguyên Bảo có chút xoay chuyển, cô rất tò mò vùng nông thôn ở nước ngoài sẽ nói giọng quê hương đặc sắc... như thế!

Nguyên Bảo thấy thằng bé ướt sủng, nên dẫn nó vào phòng tắm "Em tắm đi, chị tìm cho em vài bộ quần áo."

"Cảm ơn, Nguyên Bá!"

"Là, Nguyên Bảo!" Cô lần nữa nhẫn nại nhắc nhở, rồi đi lên lầu.

Nguyên Bảo gõ cửa phòng BOSS, anh sớm đã thay đồ ngủ, ngồi trên giường, lúc này đang ngây ngô xem khung hình trên tay.

"BOSS, anh xem gì vậy?"

Anh xem rất nghiêm túc, bỗng nhiên giọng của Nguyên Bảo vang lên khiến anh giật mình. BOSS ngẩng đầu, nhìn Nguyên Bảo chỉ trích "Khi nãy bước vào không gõ cửa sao?" Vừa trách móc, vứa lặng lẽ cất khung hình.

"Em gõ rồi." Nguyên Bảo bĩu môi uất ức "Em đến nhờ anh tìm vài bộ quần áo, cả người nó ướt hết rồi."

"Lớp dưới tủ quần áo đó, tùy tiện lấy một bộ được rồi, đừng vào đây làm phiền anh." Ngôn Sóc lên giường, cả người đều trốn trong chăn.

"Biết rồi." Nguyên Bảo cúi đầu khẽ cười, BOSS bây giờ như mấy cô bé giận dỗi, Nguyên Bảo cầm bộ quần áo thể thao, sau khi tóm nhanh món đồ lót, định chạy ra ngoài, nhưng nhìn BOSS nằm trên giường, con ngươi cô đảo một vòng, chợt nhào tới, cả người đè lên BOSS "A ~ gia, bé cười cho gia xem."

"Đi chết đi." BOSS nhếch môi, tay nhẹ nhàng đẩy người Kim Nguyên Bảo một cái.

Nguyên Bảo mặt dày mày dạn mổ lên môi BOSS, sau đó cấp tốc bật người ra "Gia, em đi nha ~ "

"Kim Nguyên Bảo!"

BOSS giận dữ rống to sớm đã bị Nguyên Bảo vứt xa xa, tâm trạng cô rất tốt đáy mắt cong cong, chạy nhanh xuống lầu.

Tác giả có điều muốn nói: Sách của tôi bị biên tập sửa rất nhiều, nghiêm trị! Tôi đi! Người không có khả năng đặt tên! 《 cái kia ~ yên lặng hỏi một câu. . Các người cho rằng Uất Trì mất trí nhớ sao →_→ nói, do tôi viết là Tiểu Bạch văn, đừng phun tôi, á á á á á, thật kỳ quái, tôi có cảm giác không an toàn chuyện gì xảy ra T^T》p/s: từ hôm nay trở đi sẽ tốt hơn, chẳng qua tôi sẽ thêm một ngày, tranh thủ xong xuôi hết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro