Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên Bảo mơ mơ màng màng choàng tỉnh, cô nhẹ nhàng trở mình, nhưng toàn thân đau nhức, cô khẽ chớp mắt, toàn bộ ký ức ngày hôm qua thức tỉnh: Cô nhớ rõ ràng mình đang cùng BOSS yêu đương, sau đó... sau đó... không sai, lượng điện thấp cô tự động tắt máy!

Nguyên Bảo lập tức đen mặt, bộ sạc của cô đã được kết nối, Nguyên Bảo còn ở trong phòng BOSS, thân thể cô rất nhẹ nhàng khoan khoái, xem ra BOSS đã giúp cô tắm sạch, Nguyên Bảo có chút ngượng ngùng vùi đầu vào trong chăn, BOSS đúng là người đàn ông tốt, chẳng qua, cô không đủ điện, BOSS sẽ không gian thi[1] chứ?

[1] XXOO với xác chết, ý là Nguyên Bảo nằm bất động như xác chết.

Nhưng mà BOSS nhà cô sẽ không làm những chuyện cầm thú như vậy.

"Tỉnh chưa?" Cửa chậm rãi bị đẩy ra, BOSS bước vào.

"BOSS, anh có khỏe không?" Cô đem mình che kín, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn Ngôn Sóc.

Không nói thì thôi, vừa nói anh lại thấy khó chịu, con ngươi màu mực rõ ràng viết "Anh rất bất mãn, dục vọng không được thỏa mãn."

"Có đói không? Em ngủ rất lâu rồi."

"Hiện tại là mấy giờ."

"Sắp đến bữa tối rồi." BOSS bước tới, vươn tay kéo chăn cô xuống.

Nguyên Bảo khẽ lắc đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của BOSS, nét mặt cô dần dần mất tự nhiên "BOSS..."

"Hửm, sao?"

"Xin lỗi." Nguyên Bảo uất ức nhìn anh, con ngươi đảo một vòng "Thời khắc quan trọng lại không đủ điện tuyệt đối không phải tại em, nếu không chúng ta làm lại lần nữa, em cắm sạc." Nói xong, đem bộ sạc ở sau mông nhắm ngay Ngôn Sóc.

Hiện giờ Ngôn Sóc có chút nội thương, chẳng lẽ mỗi lần sau khi bọn họ cái gì đó đều phải cắm dây sạc, đùa gì thế "Nguyên Bảo." Ngôn Sóc cúi đầu vuốt má cô "Khi nào em mới biến thành người bình thường."

"Em không biết." Con ngươi cô dần dần ảm đạm, bản thân hiện giờ người không ra người, ma không ra ma rất nghẹn khuất, khi đó làm điện thoại đã đủ lắm rồi, ai ngờ biến thành người phía sau còn có ổ cắm, sạc điện miễn phí hay còn thế nào nữa.

Ngôn Sóc thấy rõ nét mặt cô đang bi thương, trong lòng không khỏi tự trách "Anh không nên hỏi em chuyện này, đứng lên sửa soạng một chút, chúng ta ra ăn cơm, mai phải về sớm."

"Được."

Nguyên Bảo thay quần áo, theo BOSS xuống lầu, chân cô hơi nhũn ra, đi bộ có chút khó khăn, BOSS vừa dìu cô, vừa chậm rãi đi xuống, cậu ngốc Bạch lạc khi thấy Ngôn Sóc vội vàng cúi đầu, không dám đối mặt với anh, còn ông cụ dường như rất vui vẻ, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.

"Tới đây, ngồi xuống ăn cơm."

"Ba, ngày mai chúng con sẽ về."

"Về đi." Ngôn lão không thèm quan tâm phất tay "Công ty quan trọng hơn, nhưng cháu trai cũng rất quan trọng." Nói xong, ý vị thâm trường nhìn Nguyên Bảo, Nguyên Bảo trợn to hai mắt, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng.

Ngôn Sóc cúi đầu khẽ cười "Con biết rồi." Tầm mắt anh lại rơi trên người Bạch Lạc "Mai con sẽ dẫn cậu ta đi."

"Quên đi." Ngón tay Ngôn lão hơi động, trên gương mặt già nua hiện ra những vết lau không rõ "Để nó ở lại làm bạn với ba, đứa bé này cũng thật đáng thương, dáng dấp rất giống con khi còn bé." Dường như nhớ đến bộ dáng Ngôn Sóc thời thơ ấu, ánh mắt Ngôn Lão nhìn Bạch Lạc có phần hiền lành.

Ngôn Sóc cũng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu lẳng lặng ăn cơm.

Nguyên Bảo vì BOSS có chút bất bìn: Cho dù Bạch Lạc là con của Bạch Liên, cho dù Bạch Liên là người ông yêu, nhưng cũng không thể không để ý cảm nhận của Ngôn Sóc, Nguyên Bảo chợt cảm thấy BOSS nhà mình khiến người khác rất đau lòng, rõ ràng là người đàn ông tốt ngoài lạnh trong nóng, nhưng trên lưng lại gánh vác nhiều như vậy...

Cơm nước xong, Nguyên Bảo tiêu thực ở vườn hoa, Ngôn Sóc đi cùng cô không nói gì.

"Để Bạch Lạc ở đây có thể sao?"

Ngôn Sóc suy nghĩ một lúc, khẽ mở miệng "Ông cụ vui vẻ là được rồi."

"Vậy anh vui không?" Ngôn Sóc vừa dứt lời, cô không vừa lòng mở miệng, quay đầu nhìn anh, đôi mắt đen mang theo tia khó chịu và không cam lòng, Nguyên Bảo nhìn ra anh ghét Bạch Lạc bao nhiêu, nhưng vẫn để Bạch Lạc ở lại Ngôn trang, làm bạn cùng ông cụ, chuyện này ai có thể tiếp nhận nỗi.

Ngôn Sóc khẽ nhếch môi, anh tiến lên ôm vai cô "Như vậy cũng tốt, không có gì vui hay không vui cả, ông ở đây có người bạn nói chuyện phiếm, anh cũng yên tâm."

Lời này tuyệt đối dối lòng!

Nguyên Bảo bất mãn bĩu môi "Anh tốt vậy sao? Nhưng anh là nhân vật phản diện mà."

Câu sau anh nghe không rõ, nhưng câu trước anh lại nghe rất rõ, cúi đầu hung hăng cắn môi cô, hai con ngươi màu mực nhuộm một vệt ấm nóng "Chúng ta trở về thôi." Giọng Ngôn Sóc có chút khàn khàn, dục vọng nồng đượm, bàn tay anh dạo chơi trên lưng cô, có một loại kích động muốn xé rách cô.

Nguyên Bảo thoát khỏi ngực anh, lui về phía sau vài bước "Đừng, giờ em không đủ điện."

BOSS ". . ." Quả nhiên trước kia chèn ép Nguyên Bảo quá ác độc, nên giờ quả báo đến rồi, chẳng qua không có vấn đề gì, Ngôn Sóc khẽ nhướn mày "Nghe nói ngày đó em đi thử vai."

"..."

Cả người Nguyên Bảo cứng đờ, nhìn BOSS đầy kinh ngạc "Anh... làm sao anh biết? !" Quá không khoa hoc, mình giấu kín như vậy, chẳng lẽ là Dương Dư? Nhưng Dương Dư không phải người lắm lời mà.

"Đương nhiên anh biết rồi, em đi đâu anh biết hết." Ngôn Sóc ngang ngược ôm cô "Về thôi."

"Không được, anh phải nói em biết anh làm sao biết được?" Đây tuyệt đối là sỉ nhục, lẽ nào đây là phái người bảo vệ trong truyền thuyết?

"Hiện giờ chúng ta còn một số việc khác, sau này lại tính sổ với em." Vừa về đến phòng, anh vội vàng cởi quần áo cô, môi liền dán lên người cô.

"Ưm..." Đại não Nguyên Bảo trở nên mơ mơ màng màng, chẳng qua, cô vẫn còn tò mò tại sao Ngôn Sóc biết chuyện ngày đó, không lẽ nhân vật phản diện có kỹ năng mở rộng.

...

Ngày hôm sau, Nguyên Bảo và BOSS trở về công ty, lúc này, Nguyên Bảo nhận được một cuộc gọi, giọng nói trong điện thoại có chút quen thuộc, Nguyên Bảo suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nhớ ra.

"Chào cô, Kim tiểu thư, chúc mừng cô đã được chọn đóng vai chính, 3h chiều nay mời cô đến studio, chúng tôi sẽ chờ cô."

"Hả?" Nguyên Bảo hơi ngẩn người, lúc này cô mới nhớ lần trước thử vai cũng là người này gọi điện, cô được chọn rồi? Nguyên Bảo không nhịn được vui vẻ.

"Sao vậy, vui đến thế."

"Em được chọn rồi, cảm giác quá ảo." Nguyên Bảo đang ngồi trên ghế hưng phấn đến nỗi muốn nhảy dựng lên, cô thực sự không ngờ mình sẽ thành công, chuyện này đối với cô hệt như giấc mộng.

BOSS không chúc mừng cô, thản nhiên lướt qua Nguyên Bảo "Chuyện gì cũng đừng quá hoàn mỹ, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, em hiểu rõ không? Nếu không hiểu rõ thì phải cẩn thận một chút, đến lúc đó anh sẽ không lo nữa."

"Mới không cần anh quan tâm..." Giống như bị tạt một chậu nước lạnh, làm cả người Nguyên Bảo ẩm ướt, cô quay đầu nhìn gương mặt Ngôn Sóc, dịu dàng lúc nãy đều là ảo giác, anh vẫn bày ra gương mặt nghiêm túc, không tùy tiện nói cười.

"Không thú vị. . ." Nguyên Bảo khẽ lẩm bẩm một câu, tầm mắt dừng bên ngoài cửa sổ.

Đôi mắt BOSS lướt qua gương mặt cô, hai con ngươi màu mực chợt hiện ý cười nhàn nhạt "Chốc nữa chúng ta đi thăm Uất Trì, hôm nay cậu ấy xuất viện."

"Nhanh như vậy đã khỏe sao?" Vết thương đó ít nhất phải một tháng, hiện tại mới một tuần.

"Haha, đi xem một chút." Vừa nghĩ đến Uất Trì BOSS lại rất vui vẻ, Nguyên Bảo lần nữa ghen tị, cô vươn tay hung hăng ngắt đùi BOSS.

"Anh có phải rất thích Uất Trì công tử?"

"Sao nói thế?" Anh nhíu mày vì đau, có chút không hiểu cô bé này lại thế nào rồi "Khuynh hướng tình dục của anh rất bình thường, anh tưởng Nguyên Bảo đã biết." Hàm ý của anh rất rõ ràng, Nguyên Bảo im lặng, BOSS quá sắc bén, một mình cô không thể chống lại.

Lần này đến bệnh viện, hai người họ vào phòng bệnh, trông thấy Uất Trì ngồi ở đầu giường không biết đang nghĩ gì, mấy ngày nay Uất Trì dường như không tệ, gương mặt hồng hào, dáng người mập ra không ít, chỉ là con ngươi hẹp dài mang theo tia bi thương.

"Sao, làm Lâm Đại Ngọc à." Ngôn Sóc kéo Nguyên Bảo đi vào, nhìn xung quanh, sau đó nhếch môi "Hoa đào của cậu không ở đây."

"Cút." Sắc mặt Uất Trì không được tốt, nét mặt lạnh nhạt, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh.

"Tính khí thật không tốt." Ngôn Sóc đứng trước giường, mỉm cười nhìn Uất Trì "Xem ra mấy ngày nay cậu sinh hoạt ở bệnh viện rất tốt."

"Tớ nói cút." Anh khẽ nhướn mày, đôi mắt dường như mang theo tia phẫn nộ.

"Ăn thuốc nổ rồi, tớ có lòng đến thăm cậu, làm gì, có muốn tớ đưa cậu trở về."

"Đồ bỉ ổi."

"Nói rồi, Dương Dư bỏ đi đều tại cậu." Ngôn Sóc rất hiểu người anh em mình đang suy nghĩ gì: Uất Trì là một tên cố chấp, điểm này khá giống anh, còn nhớ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, Uất Trì cũng là kẻ người gặp người sợ, nhưng sau khi quen biết Dương Dư càng ngày càng không có tương lai, đối với chuyện này BOSS rất khinh thường, đến lúc đó cô gái của anh chỉ có thể bị anh bắt nạt!

Ừ, về điểm này khối Kim Nguyên Bảo sáng lóng lánh kia rất hợp với tiêu chuẩn của anh, mặt mũi Ngôn Sóc trở nên dịu dàng, ánh mắt không nhịn được đặt lên người Nguyên Bảo, cảm nhận được ánh mắt của anh, Nguyên Bảo quay về phía Ngôn Sóc lộ ra hàm răng sáng bóng.

"Đồ ngốc..."

"Tôi nói hai người đủ rồi!" Hiện giờ Uất Trì đủ phiền rồi, chết sống cũng không gọi được Dương Dư, tra IP luôn bị trojan chặn lại, một chút tin tức cũng không có, hiện tại thằng bạn anh còn thắm thiết trước mặt anh, kích thích anh!

"Chúng tôi cái gì cũng không làm mà, Uất Trì công tử làm sao vậy." Nguyên Bảo hí hửng nhào vào lòng Ngôn Sóc, nhón chân cắn cái cằm nhọn một ngụm.

"Mỗi tháng ba mươi mấy ngày cậu ấy đều như vậy, đừng quan tâm." Ngôn Sóc thuận thế ôm hông Nguyên Bảo, sau đó nhắm ngay đôi môi đỏ mọng hôn tới.

"Ưm..." Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi vẽ lên môi anh.

Uất Trì bây giờ chịu đủ loại kích thích, nếu không phải còn có vết thương trên đùi, không đứng nổi, anh sớm tiến lên đâm chết hai người đó, rồi biến họ thành đôi uyên ương chết.

"Cầm thú..."

"Tớ nghĩ cậu sớm biết rồi." Ngôn Sóc khẽ thở gấp rời khỏi bờ môi của Nguyên Bảo, nhẹ nhàng kéo sợi chỉ bạc từ khóe miệng cô "Cậu hâm mộ ghen ghét? !"

"Cút! Ngay cả bé gái cũng không tha, cậu là đồ cầm thú."

"Cậu chính là hâm mộ ghen ghét."

Uất Trì "..."

Nguyên Bảo "..." Nếu nói bọn họ không có một chân, cô không tin, làm sao giờ, lại ghen tỵ.

Lúc này vào thời khắc vui vẻ, Lý Lạc Nhi với đôi mắt đỏ ửng từ bên ngoài bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro