Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không khí trên bàn cơm rất vui vẻ, Nguyên Bảo có chút mất tự nhiên,tay đặt trên đầu gối bị BOSS nắm suốt, Nguyên Bảo im lặng ăn cơm, một câu cũng không nói, ngay lúc ấy, An lão mở miệng.

"Tháng sau là ngày lành tháng tốt, các con đem chuyện này làm đi, nếu không thời tiết dần dần trở lạnh, xương cốt ông cũng chịu không nổi."

"Được, con không có ý kiến." Uất Trì trả lời rất thẳng thắn, anh cười tủm tỉm, điều này cho thấy tâm trạng anh rất tốt.

"A Sóc và cô bé này cũng làm luôn đi, mọi người đều vui vẻ náo nhiệt."

"Không được." Ngôn Sóc nhéo nhéo cái tay nhỏ của cô "Chúng con là mùa xuân sang năm, hiện giờ hơi sớm."

Ngôn Sóc vẫn kiên trì, thực ra cũng vì nghĩ cho Nguyên Bảo, An lão cũng không nói gì nữa, xem ra có chút thất vọng, lúc này, Uất Trì baba nhỉn về phía Dương Dư nãy giờ vẩn im thin thít "Tiểu Dư, không vất vả chứ? Nếu mệt mỏi thì con nghỉ ngơi một chút, để bác coi công ty."

"Dạ không, con còn trẻ, làm có chút chuyện, không cần bác mệt nhọc rồi." Cô nói xong, liếc Uất Trì Dung một cách khó hiểu.

Uất Trì Dung mờ mịt nhìn hai người "Hai người... đang nói gì vậy?"

"Không nói cho con biết." Gương mặt Uất Trì ba ba vốn nghiêm túc lại dịu dàng hẳn "Con là đứa bất hiếu suốt ngày chăm sóc công ty trang phục gì đó của con, mặc kệ chuyện trong nhà, ba giờ lớn tuổi rồi, rất nhiều chuyện có lòng mà không có sức, chỉ có thể tìm người phụ giúp, sau đó Dương Dư đến."

"Từ lúc nào bắt đầu." Uất Trì hơi nhíu mày, anh nhìn người con gái bên cạnh, cô từ đầu đến cuối vẫn yên phận ăn món ăn trong chén, dường như lời vừa rồi không phải cô nói.

"Tiểu Dư không để chúng ta nói cho con biết, hơn nửa năm rồi, con tìm thời gian thích hợp ở cùng Tiểu Dư, ba ngày đều tất bật bên ngoài, cũng mệt lả người." Uất Trì mama nhìn cô đầy yêu thương, Uất Trì Dung không nói gì, sự việc có chút ngoài dự đoán của anh, anh vẫn cho rằng mình trả giá nhiều hơn người kia, vẫn cho rằng mình vĩnh viễn làm nhiều hơn cô ấy, nhưng kết quả đều tự cho là đúng.

"Xin lỗi." Anh thấp giọng nói một câu, sau đó cầm tay cô, anh làm sao cũng không ngờ được? Dương Dư là cô gái bướng bỉnh như vậy, có chuyện gì cô vĩnh viễn cũng không nói cho bạn biết, mà anh thì cả ngày đều oán giận người anh yêu.

Ngón tay Dương Dư cứng đờ, sau đó vành mắt đỏ ửng, cô cúi đầu gẩy cơm trong chén, không ai có thể thấy giọt lệ rơi từ hốc mắt cô.

Một bữa cơm rất vui vẻ, khi Ngôn Sóc và Nguyên Bảo muốn đi, ông cụ có chút lưu luyến, sắc trời đã tối, Nguyên Bảo ngồi trong xe không nhịn được lại buồn ngủ, Ngôn Sóc vươn tay bẹo má cô "Không được ngủ, về nhà rồi ngủ."

"Mệt quá à." Cô miễn cưỡng ngáp một cái, sau đó nhìn Ngôn Sóc "Ngày mai em phải đến chỗ đoàn làm phim, hơi hồi hộp." Cô rất chờ mong BOSS của mình có thể hành động như hôn cô để tiếp thêm dũng cảm.

Nhưng Ngôn Sóc lành lạnh nở nụ cười, anh có chút giễu cợt nhìn Nguyên Bảo "Kim Nguyên Bảo, em làm gì anh cũng không ngăn cản, có điều không cho phép em nửa đường đứt gánh, em cho rằng tổ phim tốt như vậy."

Lời BOSS nói đúng là không chừa đường sống, nếu không phải Nguyên Bảo biết BOSS độc mồm, chắc chắn đã sớm khóc rồi, nhưng cô vẫn có chút khổ sở, nói thế nào mình cũng là người phụ nữ của BOSS, nhưng người đàn ông trước mặt không khích lệ còn chưa tính, vậy mà còn đả kích cô.

"Tủi thân?" Ngôn Sóc nhếch môi, sau đó dừng xe lại dựa sát vào, anh nâng gương mặt cô lên "Thấy bộ dáng này của em, nếu em dám khóc, xem anh trị em thế nào."

"Em mới không khóc nha." Cô bất mãn gầm nhẹ, viền mắt ửng đỏ.

"Thật là." Anh cười cười đầy cưng chiều "Ngày mai cố gắng lên, trở về ngủ một giấc cho tốt, vừa nãy anh nói đều là sự thật." Ngôn Sóc nhẹ nhàng hôn lên mắt cô "Tổ phim rất mệt, anh cũng không hy vọng em đến đó đóng phim gì hết, giới giải trí rất phứt tạp, cứt chó gì cũng có, anh không thể thường xuyên ở bên em, sợ bảo vệ em không thỏa đáng, em hiểu không?"

Con ngươi anh rất nghiêm túc, Nguyên Bảo rõ ràng thấy trong ánh mắt anh rất quyến luyến thương tiếc mình, người đàn ông này thật rất yêu mình, nhưng...

"Em không thể để anh nuôi sống." Cô là một người tốt, coi như mình cái gì cũng không hữu ích anh cũng sẽ không ghét bỏ mình, vẫn chăm sóc mình thật tốt, nhưng muốn cô nói những lời này chẳng khác nào chôn cô xuống đất.

"Vì vậy... em muốn làm ngôi sao, sau đó quy tắc ngầm?"

"Không có!" Nguyên Bảo trợn mắt "Ngôn Sóc anh nói chuyện hơi quá đáng, em mới không quy tắc ngầm!"

Ngôn Sóc cười lạnh, sau đó tách khỏi người cô, đột nhiên khởi động xe, tốc độ chạy như bay, Nguyên Bảo hét một tiếng, rồi nhìn người đàn ông không nói lý kia.

Vậy cũng tính là lần đầu tiên hai người cãi nhau, trong lòng Nguyên Bảo rất bực bội, không biết vì sao mọi chuyện đang tốt đẹp lại trở nên như vậy, bản thân muốn làm tình nhân bao nuôi của BOSS, nhưng về sau bọn họ muốn ở chung với nhau, muốn kết hôn, muốn có đứa con của riêng mình, cho nên cô phải tự mình giải quyết chuyện của mình, thế đấy, hiện tại người đàn ông này tức cái gì?

Chủ nghĩa đàn ông, không hiểu ra sao cả, ngang ngược!

Nguyên Bảo đem ba cái nhãn có tên Ngôn Sóc rồi hung hăng chà đạp.

Dọc đường đi đều im lặng về tới nhà, biện thự lớn như vậy có chút âm u, không có hơi người, BOSS ném cà vạt lên ghế salon, sau đó lên lầu, trong quá trình đó cũng không nói một câu với Nguyên Bảo.

Nếu anh không để ý cô, cô cũng không để ý anh.

Nguyên Bảo kiêu ngạo hừ lạnh, rồi xoay người lên lầu, về đến phòng mình, sau đó "Rầm" tiếng cửa phòng đóng sầm.

Ngôn Sóc đứng ngay cửa có phần nhẫn nhịn, đôi mắt màu mực cuốn theo hơi lạnh: Tốt, xem ra Kim Nguyên Bảo không muốn làm rõ tình huống hiện giờ, ba ngày không đánh, muốn leo tường dỡ ngói rồi, Ngôn Sóc chuẩn bị dạy bảo cô bé không hiểu chuyện kia thật tốt.

Đầu tiên anh xuống lầu cầm chìa khóa, sau đó mở cửa phòng Nguyên Bảo, thực ra phòng này vốn của BOSS, cách bài trì bên trong hoàn toàn thay đổi, rèm cửa, thảm, giấy dán tường đều đổi thành màu sắc vô cùng rực rỡ, anh khẽ cau mày, phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, xem ra cô nhóc này đang tắm.

Ngôn Sóc cởi đồ ném lên giường, rồi chậm rãi đến gần phòng tắm.

"A ~ BOSS đáng ghét nhất mà." Cô thấp giọng nói một câu, ngay lúc đó, cánh tay rắn chắn từ phía sau vòng qua hông mình.

Cả người Nguyên Bảo cứng đờ, rất kinh ngạc nhìn người đàn ông đó trong tấm gương phủ đầy hơi nước, cô có chút há to mồm "Anh... anh..."

"Anh làm sao? Ghét nhất cái gì? Hửm?" Ngôn Sóc càng ôm chặt hơn, từ phía sau hôn lên vành tai cô.

"A... ai cho anh vào!" Nguyên Bảo tránh né, có phần buồn bực.

"Phòng này vốn của anh mà, em nhốt anh ở ngoài, anh còn chưa tính với em nha." Ngôn Sóc hung ác nói, bàn tay to chậm rãi di động về phía trước, nắm khối đầy đặn trước ngực.

"Ưm... làm gì, buông em..."

"Kim Nguyên Bảo, em phải hối lộ anh cho tốt, lấy lòng anh, nói không chừng anh còn tha thứ cho em." Anh động động thắt lưng, bộ phận sừng sững giữa hai chân cọ cọ lên cặp mông vểnh trắng nõn của cô.

"A..." Nguyên Bảo khẽ rên một tiếng, đôi mắt ngẩn ngơ, đàn ông đúng là không có chỗ nào tốt, ghét BOSS nhất.

Dưới đây là nội dung hài hòa, không thích hợp cho thiếu nhi, vì phối hợp chiến dịch đàn áp của quốc gia, do tác giả tự động cắt bớt, và không liên quan gì đến bản thân tác giả! Chúng ta đều là bé ngoan, xem H là không đúng, mọi người phải làm bé ngoan.

...

Khi Nguyên Bảo từ phòng tắm bước ra thì hai chân sớm đã mềm nhũn, hôm nay vì sao điện không đủ tự động tắt máy? Nguyên Bảo rất rầu rĩ, Ngôn Sóc dịu dàng giúp cô lau khô tóc, sau đó vươn tay véo cánh môi cô vừa bị mình hôn đến sưng đỏ "Nghĩ gì thế?"

"BOSS anh thật đáng ghét!" Lúc này Nguyên Bảo mới phản ứng, cô bất mãn hầm hừ với Ngôn Sóc "Anh là lưu manh!"

"Anh biết anh là lưu manh, không cần em nhắc, chúng ta ngủ." Ngôn Sóc ôm lấy cô, rồi ném lên giường, thân hình cao to nặng nề đè lên.

"Ưm... đừng..." Cô cảm thấy mình sắp thở không nổi, Ngôn Sóc hôn lên môi cô "Kim Nguyên Bảo, ngày mai em nhất định phải đi sao?"

"Vâng..." Gật đầu, đôi mắt ngấn nước nhìn Ngôn Sóc "Anh không đổi ý chứ?" Mới vừa rồi dùng thân thể hối lộ, hiện tại mà đổi ý cô chắc chắn giết BOSS.

"Sao đổi được." Anh cười cười "Vậy đi đi, nếu hôn hít đùa giỡn trên giường thì về liền, nếu anh biết em vi phạm anh sẽ đạp nát mấy thứ đó rồi bóp chết em."

Nguyên Bảo ". . ."

Ngày hôm sau thời gian giao hẹn là 3h chiều, Nguyên Bảo đã dậy từ sớm, cô phải chuẩn bị mặc gì nữa, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai bên chính thức gặp gỡ.

Lần thứ hai đến tổ phim đầy âm khí, Nguyên Bảo bị kéo vào phòng làm việc.

"Kim tiểu thư, xin điền vào bản hợp đồng."

"Được." Nguyên Bảo gật đầu, cô lướt qua nội dung trên bản hợp đồng, sau đó trông thấy hai chữ kỳ lạ, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn đạo diễn Lý An "Chân Tử? Không phải là Trăn Tử sao[1]?"

[1] giờ bợn mới giải đáp thắc mắc của các bợn, Chân Tử 真子 (zhēnzǐ) trùng âm với Trăn Tử 臻紫(zhēnzǐ), Chân Tử là Sadako các bợn biết rồi, còn Trăn Tử là hạt dẻ tím.

"Là Chân Tử." Đạo diễn chẳng hiểu sao nhìn Nguyên Bảo "Nếu không có vấn đề gì xin mời ký tên, sau đó chúng tôi cho cô xem kịch bản."

"Trên đây viết Chân Tử, không phải Trăn Tử!"

"Chân Tử chính là Chân Tử, nếu không còn có Chân Tử nào." Đạo diễn có chút không kiên nhẫn "Nếu Kim tiểu thư không đồng ý, chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian, tôi có tốt hơn..."

"Đừng, tôi ký!" Nguyên Bảo vội vàng ngắt lời đạo diễn, sau đó ký tên, đây là cơ hội khó có được, nếu bỏ qua chỉ sợ sẽ không có nữa, cô sột soạt ký tên, rồi đem hợp đồng giao cho đạo diễn.

"Tốt, chúng ta hợp tác vui vẻ!" Đạo diễn hài lòng mỉm cười, Nguyên Bảo không khỏi thở dài, mà ngay lúc ấy, ô nhìn thấy tấm ảnh chụp nho nhỏ trên bàn, trên đó viết.

Truyện cổ tích hắc ám tuyệt đẹp —— Chân Tử [2]

[2] bợn nhắc lại nhé, ở C29, tựa phim là truyện cổ tích về biển tuyệt đẹp —— Trăn Tử, thím Độ đã đổi từ hắc ám 黑 (hēi) sang từ biển 海 (hǎi).

Chân Tử. . .

Tử. . .

Như giáng một gậy vào đầu, Nguyên Bảo đờ người tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro