Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên Bảo kéo BOSS bước vào, nhớ lại vừa rồi mình và BOSS xem mọi người như vô hình, cô không khỏi thấp thỏm: Đạo diễn chắc chắn tức giận, cô chắc chắn phải suy nghĩ kỹ càng, làm thế nào xin lỗi đạo diễn, nhưng không ngờ, Lý An rất bình tĩnh, lúc này anh chăm chú theo dõi studio, dốc lòng bắt diễn viên diễn xuất.

"Đạo diễn." Nguyên Bảo khẽ kêu một tiếng, kéo tay BOSS nắm thật chặt.

"Trở lại rồi." Giọng đạo diễn Lý thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì, anh quét mắt nhìn BOSS bên cạnh Nguyên Bảo, khẽ cười "Thế nào, chuẩn bị hủy hợp đồng?"

"Không phải, anh hiểu lầm rồi, vừa nãy anh ấy quá kích động." Nguyên Bảo vội vàng giải thích, đạo diễn Lý bình thường là người tốt tính, nhưng không có nghĩa là người ta không tức giận, huống hồ Ngôn Sóc quá đáng như vậy, kéo góc áo anh, hi vọng anh đừng nói lời quá đáng nào.

Ý cười bên môi đạo diễn Lý càng sâu "Nếu vậy thì đi vào đóng phim, diễn cho tốt vào." Anh ít nhiều cũng biết chút tính cách của Ngôn Sóc, hơn nửa vừa rồi thấy quan hệ hai người không bình thường, tất nhiên không thể nói gì nhiều.

"Nhưng..."

"Tôi muốn đóng vai đạo diễn, đến lúc đó tôi sẽ mượn vị trí, cố gắng hết sức không để máy quay quay được gương mặt tôi." Ngôn Sóc thấp giọng cắt ngang Nguyên Bảo, nắm tay cô, để cô đừng nói thêm gì.

Đạo diễn khẽ nhíu mày, dường như hơi khó khăn, những người khác cũng không ngờ Ngôn Sóc nói như vậy, thấy đạo diễn chưa quyết định, Lâm Thiệu Huy ở bên cạnh đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó híp mắt rời khỏi sân chơi "Diễn đi, chỉ có cảnh này thôi."

"Được, tiểu Triệu, đưa Ngôn tổng đi thay trang phục."

"Vâng."

Một lát sau, BOSS hóa trang xong, trang phục cũng đổi, nhưng có chỗ hơi là lạ, đều ăn mặc giống Lâm Thiệu Huy, mang mắt kính đặc biệt, vậy mà không tạo cảm giác ra vẻ đạo mạo.

"Chẳng phù hợp, giống tổng tài chính nghĩa hơn." Không biết ai nói một câu, mọi người đều quan sát một phen, sau đó gật gù.

"Bản thân tôi chính là tổng tài chính nghĩa." BOSS cực kỳ không khiêm tốn ngửa cằm lên "Bắt đầu đi, chốc nữa tôi sẽ là mặt người dạ thú." Anh nở nụ cười tà ác với Nguyên Bảo, trái tim Nguyên Bảo run rẩy, trong nháy mắt khuôn mặt ửng hồng.

Thực ra BOSS có tài diễn xuất, gọng kính vàng trên sóng mũi anh, trái lại che bớt vài phần sắc bén giữa chân mày, ít nhiều ôn hòa hơn phần nào, cảnh trước mắt đều vô cùng tốt, mỗi biểu cảm vả ánh mắt Ngôn Sóc đều nắm rất chắc, khi Nguyên Bảo ngã xuống ghế salon, không biết có phải Nguyên Bảo bị ảo giác không, cô thấy phía sau mắt kính BOSS thoáng qua tia xấu xa.

"Nguyên Bảo, em thật đáng yêu..." Giọng nói anh âm trầm, đôi mắt rất dịu dàng, Nguyên Bảo hơi cứng nhắc một chút, giống như không ngờ BOSS nói vậy, anh nhắm mắt lại, môi dần dần rơi xuống.

"Cắt! Đây là cường bạo, không phải dịu dàng!" Lúc này đạo diễn phát điên, Ngôn Sóc híp mắt, kéo Nguyên Bảo từ ghế salon lên.

"Vô cùng xin lỗi, làm lại lần nữa là được."

Nguyên Bảo "..." Sao cô luôn có cảm thấy BOSS cố ý, là ảo giác sao?

Nhưng toàn bộ biểu hiện sau đó thật không phải ảo giác, lúc đầu BOSS dùng sức, cô cũng phản kháng rất tốt, nhưng mỗi lần đến thời khắc quan trọng nhất, BOSS rốt cuộc vẫn bật ra một tiếng "Nguyên Bảo, em thật XX!"

"Xin lỗi, làm lại lần nữa là được."

Ngôn Sóc tìm được niềm vui trong đấy, đạo diễn Lý lại muốn hộc máu, vẻ mặt những diễn viên khác mờ mịt, Lâm Thiệu Huy vẫn lẳng lặng đứng một bên, trong lòng không biết cảm nhận thế nào: Xem ra suy đoán trước kia của anh đều sai rồi, hai người ăn ý như vậy, mỗi ánh mắt mỗi động tác đều hợp ý, trước giờ Ngôn Sóc không có scandal gì, thấy anh đối với Nguyên Bảo rất nghiêm túc.

"Đừng đùa nữa." Nguyên Bảo có phần bất mãn, cô ngắt phần thịt rắn chắn bên hông BOSS, khẽ lên án.

"Anh không đùa, chúng ta tiếp tục." Nụ hôn anh dần dần trượt xuống phía dưới, ngón tay khéo léo luồn vào áo cô, hô hấp có chút dồn dập.

Không phải nghiêm túc chứ? !

Nguyên Bảo lại mù mịt, điều mà người ta gọi là cường bạo có nghĩa là giải quyết trong một cảnh, xem bộ dạng này của BOSS là muốn tiếp tục nữa, lúc này đạo diễn cũng không kêu dừng, Nguyên Bảo chỉ có thể tiếp tục, nhưng làm đi làm lại trước mặt bao nhiêu người, thật xấu hổ, cơ thể bắt đầu giãy giụa phản kháng, chỉ có thể chờ làm xong cảnh này.

"Đừng cử động..." Anh thở hổn hển, cả người Nguyên Bảo cứng đờ, rõ ràng Ngôn Sóc không bình thường, cô khóc không ra nước mắt, BOSS không thể nào có phản ứng chứ?

Ngôn Sóc đúng là có phản ứng, nhưng Ngôn Sóc tự chủ tốt, chờ đạo diễn hô dừng xong, anh lại ung dung ngồi xuống, ngoại trừ gương mặt ửng hồng và quần áo có chút xốc xếch, thì không có cái gì không bình thường, ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy nghiêm nghị.

"Tốt! !" Đạo diễn hài lòng vỗ tay "Hôm nay kết thúc tại đây, ngày mai đến sớm chút!" Đạo diễn đến chỗ Ngôn Sóc "Thật không ngờ Ngôn tổng còn có tài diễn xuất."

"Tất nhiên." Ngôn Sóc lần nữa không khiêm nhường, nhìn cô bé ngoan ngoãn bên cạnh, tâm trạng anh rất tốt mỉm cười "Nguyên Bảo nhà tôi khiến mọi người phiền lòng rồi." Bàn tay to nhẹ nhàng xoa tóc cô, đồ ngốc nghếch này nhìn không ra, nhưng Ngôn Sóc nhìn ra, ở đây có vài con sói nhìn chằm chằm Nguyên Bảo nhà anh, một màn khi nãy rất tốt, để bọn họ thấy ai mới là người đàn ông của Kim Nguyên Bảo.

"Dọn dẹp một chút, rồi đi thôi."

"Vâng." Nguyên Bảo ngước mắt hai người nhìn nhau, rồi đứng dậy vào phòng thay đồ.

Ngôn Sóc ngồi một bên nghịch điện thoại, trên thực tế đã lâu rồi anh không nghịch điện thoại, anh lại tải nuôi dưỡng cục cưng một lần nữa, đứa bé bên trong gọi anh là baba, đôi mắt Ngôn Sóc dịu dàng chọc gương mặt bé, anh chưa từng nghĩ có một ngày, một đứa nhỏ từ bên trong bò ra, gọi anh là "BOSS", làm bạn bên cạnh anh...

Rất hạnh phúc.

Anh khẽ cười, người lần lượt từ bên trong bước ra, con ngươi thản nhiên đảo qua Lâm Thiệu Huy, sau đó rơi trên người Nguyên Bảo ở phía sau, anh đứng lên vẫy tay với Nguyên Bảo.

"Để anh chờ lâu rồi." Nguyên Bảo chậm rãi chạy tới kéo cánh tay anh.

"Tối nay ra ngoài ăn, đãi em." Ngôn Sóc khoác vai cô bước ra ngoài, xem nhẹ ánh mắt phức tạp của Lâm Thiệu Huy.

"Anh Thiệu Huy."

"Minh Kiệt." Đẩy gọng kính, che chắn rất tốt ánh sáng nhạt trong đôi mắt, anh mỉm cười nhìn Lâm Thiệu Huy đeo kính mác lớn.

"Anh thực sự thích cô nhóc kia rồi."

"Nghĩ gì vậy." Lâm Thiệu Huy nắm quyền đâm vào ngực anh "Khô khan quá, đừng cho người mới sắc mặt như vậy, tối còn có thông báo, anh đi trước đây."

"Cùng nhau đi đi." Anh phớt lờ nhún vai, lắc chìa khóa trong tay rồi đi ra ngoài.

"Chúng ta đi chỗ nào ăn?"

"Hẹn với Uất Trì rồi, tuần sau cậu ta và Dương Dư sang Pháp, chúng ta mời hai người họ ăn cơm."

Thấy BOSS cảnh xuân đầy mặt, Nguyên Bảo sợ rằng cũng biết cái gì "Anh lại uy hiếp người ta à?" Cô rất hiểu BOSS, anh làm gì có lòng tốt mời người ta ăn cơm.

"Nào có?" Anh nhướn mày, đôi mắt màu mực lướt qua gương mặt cô "Anh là người bỉ ổi vậy à?"

Anh bỉ ổi vậy mà.

Nguyên Bảo im lặng.

"Quay xong phim này cũng đừng đóng nữa, biết chưa?" Cho dù những thứ khác đều tốt, nhưng anh không muốn Nguyên Bảo thân mật với người đàn ông khác, làm minh tinh thì chuyện thân mật là không tránh khỏi, ít nhất cũng phải hôn, anh thật chịu không nổi, hoàn hảo hiện tại là phim kinh dị, ai biết bộ phim tiếp theo quay cái gì.

"Vậy em làm thư ký cho anh là xong." Nguyên Bảo híp mắt "Làm thư ký của BOSS chắc chắn chơi rất vui."

"Vậy muốn trả công thế nào." Anh nhìn Nguyên Bảo, cười sâu xa.

Khi đến nhà hàng, Uất Trì và Dương Dư đã đến, Dương Dư so với trước đẹp hơn nhiều, nụ cười trên gương mặt mang theo ấm áp dịu dàng, đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, xem ra Dương Dư với Uất Trì rất vui vẻ.

"Ngôn Sóc, Nguyên Bảo."

"Đến sớm vậy." Ngôn Sóc cởi áo khoác, ngồi vị trí đối diện.

Trong lòng Uất Trì bây giờ còn bất mãn, anh lướt qua Nguyên Bảo, mỉm cười "Ngôn đại thiếu hiếm khi mời cơm, tớ phải tới sớm chứ."

Ngôn Sóc cười cười không nói gì, anh lấy một tấm danh thiếp đẩy tới "Đây là danh thiếp nhà cung cấp kế hoạch chương trình thời trang, đến lúc đó cậu gọi điện cho anh ta."

"Biết rồi." Anh cầm danh thiếp xem một chút "Được, tháng 11 tớ và Dương Dư sẽ kết hôn, đến lúc đó phải cho tớ bao lì xì lớn một chút."

"Năm nay?" Ngôn Sóc hơi kinh ngạc, anh nhìn sang Dương Dư, thấy cô khẽ cúi đầu, ý cười nơi khóe môi sâu rất nhiều, nét mặt Ngôn Sóc không khỏi ôn hòa hơn "Chúc mừng hai người." Bạn tốt có thể kết hôn với người mình yêu đương nhiên anh rất vui vẻ, và điều quan trọng là, nếu thấy Uất Trì ăn khổ thêm, sẽ không liên quan đến anh.

"Còn anh và Nguyên Bảo? Hai người không kết hôn à? Đến lúc đó chúng ta cùng vui." Dương Dư khẽ hỏi, lúc này Nguyên Bảo đang xem thực đơn, cô không nghe rõ những gì họ nói, chẳng qua khi thấy tầm mắt rơi trên người cô, ánh mắt cô thoáng mờ mịt.

"Nhìn em làm gì."

"Haha, Nguyên Bảo đáng yêu thật." Dương Dư cúi đầu cười, cô vuốt nhè nhẹ chiếc nhẫn ở ngón áp út "Thực ra kết hôn cũng tốt, để anh ấy bớt ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Khi nào anh trêu hoa ghẹo nguyệt?" Anh cao giọng, trong đó còn có chút bất mãn.

"Anh nói đi?" Dương Dư không nói rõ, nhưng Uất Trì nhớ chuyện đã xảy ra trong bệnh viện cùng nghiệp chướng anh cứu Lý Lạc Nhi, anh không nói gì, trong lòng âm thầm thở dài, ngày đó anh nói chưa đủ rõ sao? Lý Lạc Nhi không đến nổi nghe không hiểu, huống hồ anh nên đưa đều đưa, nên nói đều nói, nếu Lý Lạc Nhi còn không buông tay, vậy... thực sự là nghiệp chướng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro