Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi BOSS nghênh đón Nguyên Bảo trở lại, đột nhiên anh khẽ hỏi một câu "Em thích đóng phim sao?"

Nguyên Bảo đưa tay thắt chặt dây an toàn chợt sửng lại, có chút kinh ngạc nhìn Ngôn Sóc "Sao anh hỏi vậy?"

"Chẳng qua muốn hỏi em có vui không mà." Ngôn Sóc nhếch môi "Anh hi vọng em vui vẻ."

Nguyên Bảo bình tĩnh nhìn gương mặt anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào nhè nhẹ, cô tháo dây an toàn ra nhào tới, gặm môi anh "Vui vẻ chính là vui vẻ, nhưng đen tối quá à."

"Nếu anh nói để em đóng phim em chịu không?" Thuận thế ôm eo Nguyên Bảo, bàn tay to trực tiếp luồn vào "Có điều anh hi vọng cùng xuất hiện với em vào một ngày nào đó, một ngày chúng ta công khai mối quan hệ."

Nguyên Bảo biết anh muốn gì, anh hi vọng được quang minh chính đại ở cùng cô, muốn trên đầu cô theo tên húy của Ngôn gia, chẳng qua có gì không thể chứ? Nguyên Bảo càng thêm ôm chặt anh "Anh nói cái gì chính là cái đó đi." Chỉ là không muốn làm cô gái đứng phía sau anh thôi, cô muốn làm người cô gái hoàn hoàn xứng với anh: Cô vĩnh viễn là Nguyên Bảo của anh, bất luận thế nào cũng không thay đổi.

"Nhưng không có gì hối lộ sao?" Giọng Ngôn Sóc chợt khàn khàn, đầu lưỡi vẽ lên vành tai Nguyên Bảo, bàn tay to thuận thế luồn vào trong quần, hung hăng bóp mông cô một cái...

Nguyên Bảo thoáng đỏ mặt, "Về nhà đi..."

"Anh chỉ muốn ở trong xe làm sao bây giờ?" Anh nở nụ cười xấu xa, rồi đè cô lên ghế ngồi "Xe chấn giúp cơ thể khỏe mạnh."

Nguyên Bảo "..." Khốn kiếp! Loại lý luận ba hoa này sao cô chưa nghe qua, có điều...

"BOSS, vị trí này làm khe cắm của em đau quá à."

"Tình thú!" Nói rất dứt khoát, một chút cũng không để ý, Ngôn Sóc vừa kéo quần cô, vừa bất mãn oán trách "Mùa đông chính là phiền phức, mùa hè vừa kéo đã rớt rồi."

Nguyên Bảo "..." Vì vậy mới nói, ở trước mặt anh cô hẳn phải cho nó rớt luôn à?

Khi về đến nhà đã khuya lắm rồi, lại nói gần đây hai người đều bận rộn, chẳng qua sau đó sẽ có một khoảng thời gian trống, nhưng BOSS phải bận rộn một thời gian nữa, vì buổi ra mắt《 Cuộc chiến tranh giành vật tổ 》đã đến rồi, đến lúc đó BOSS cũng sẽ đi, nhưng Nguyên Bảo không còn việc gì nữa, cho nên cô chuẩn bị quà mừng kết hôn tặng Uất Trì và Dương Dư.

Hôn lễ của Uất Trì đúng là không dễ dàng, chị Dương Dư vừa nhìn liền biết là nữ vương, có thể tóm được nữ vương, thủ đoạn của Uất Trì cũng không bình thường, nghe nói Nguyên Bảo muốn chọn quà, Ngôn Sóc cười cười "Tại sao phải chi món tiền đó, trong nhiều có rất nhiều đồ, em cầm đại một món là được."

Nguyên Bảo "..." Nghìn vạn lần đừng tưởng BOSS nói chơi, với tính cách của BOSS rất có thể làm chuyện như vậy à!

Nguyên Bảo chuẩn bị dùng tiền của mình, cô đóng phim cũng kiếm được kha khá, mua một món làm quà kết hôn cũng dư dả, có điều mua gì ta, đó là một vấn đề nha, mà bên này Nguyên Bảo đang rầu rĩ không biết mua thứ gì, thì bên kia Lý Lạc Nhi bắt đầu hành động.

Lý Lạc Nhi cảm thấy mình không thể buông tay như vậy được, cô tìm được công ty RY của Uất Trì, thấy kiến trúc sang trọng, trong nháy mắt Lý Lạc Nhi cảm thấy sợ sệt, cô hít sâu một hơi, cất bước muốn đi vào.

"Xin lỗi, cho hỏi cô có hẹn trước không?" Bảo vệ chặn cô ngay cửa, trên dưới quan sát một phen, lộ ra thái độ xem thường.

Con ngươi Lý Lạc Nhi tối sầm, lắc đầu "Tôi tìm Uất Trì Dung."

"Xin lỗi, nếu cô không hẹn trước thì không thể tùy tiện vào, mời cô lập tức về cho."

"Nhưng..." Lý Lạc Nhi cắn môi "Tôi nhất định phải tìm Dung công tử, tôi van anh cho tôi vào đi."

"Rất xin lỗi, xin cô đừng làm khó tôi, về đi." Bảo vệ rất lễ độ, nhưng không có chút tình cảm nào.

Viền mắt Lý Lạc Nhi dần dần ửng đỏ, một khắc khi biết Uất Trì muốn kết hôn, trong lòng cô vô cùng bất an, cô thích một người như thế, nhưng người đó muốn trở thành chồng người khác, chuyện như vậy làm sao cô cho phép được, hạnh phúc chỉ xuất hiện một lần, cô nhất định phải nắm chặt.

"Xảy ra chuyện gì?" Một cô gái cao gầy từ bên trong bước ra, mái tóc cô được búi lỏng tay, trên người mặc áo khoác da màu tím, thấy bên ngoài bảo vệ đang lôi kéo Lý Lạc Nhi, khẽ nhíu mày.

"Quản lý, cô ấy khăng khăng muốn vào tìm tổng tài."

"Tôi biết rồi." Dương Dư đi tới quan sát trên dưới Lý Lạc Nhi, khẽ mỉm cười: Cô và Lý Lạc Nhi có gặp mặt vài lần, ấn tượng của cô với cô ấy không ghét cũng không thích, dù sao cô gái này cũng dòm ngó chồng sắp cưới của cô.

Trông thấy Dương Dư tao nhã sang trọng, khí thế Lý Lạc Nhi không khỏi giảm xuống "Chào cô..."

Bộ dáng sợ hãi rụt rè khiến Dương Dư nhíu mày không vui, cô nở nụ cười thân thiện "Không biết Lý tiểu thư có thời gian không, tôi mời cô trà chiều nhé."

"Đương nhiên được..." Lý Lạc Nhi có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng giây tiếp theo cô lại cảm thấy bất an: Cô gái này là vợ sắp cưới của Dung công tử, tìm mình chắc chắn không tốt lành gì, ví như bắt mình rời khỏi Dung công tử chẳng hạn, nhưng chuyện như vậy cô quyết không đồng ý.

Quán cà phê rất yên tĩnh, Dương Dư ngồi đối diện Lý Lạc Nhi, cô khẽ cười với cô ấy "Lý tiểu thư đừng khẩn trương, tôi không có ác ý."

"Tôi biết, chỉ là..."

"Cô thích A Dung?" Dương Dư trực tiếp vào thẳng vấn đề, cô thực sự không thích vòng vo, thấy cô bé trong nháy mắt đỏ mặt, ánh mắt cũng bắt đầu lơ lửng bất định, cô cảm thấy có chút buồn cười "Cô chưa từng giao du với bạn trai à?" Cô bé này ít nhất cũng 23 24 rồi, bộ dáng ngây thơ trái lại có phần giống học sinh cấp 3 hơn.

"Không có." Lý Lạc Nhi lắc đầu "Tôi chưa từng thích người khác..."

"Nhưng tôi nghe nói cô rất thân thiết với tổng tài Thiên Tinh, Vưu tổng cũng là một nhân tài hiếm thấy." Cái gì mà tình yêu giữa công tử nhà giàu và cô gái nhà nghèo, cái gì mà câu chuyện cổ tích, sợ rằng Lý Lạc Nhi không biết mình đã bị giới thượng lưu chê cười.

Dương Dư có chút thương tiếc cho Vưu Tinh Bân, dù sao công tử nhà giàu rất nghiêm túc, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, làm sao không khiến người ta đáng tiếc chứ.

"Tôi không có quan hệ gì với anh ta!" Lý Lạc Nhi lập tức kích động "Tôi thích Dung công tử!" Không xong rồi! Lời từ trái tim đều nói hết ra, bất an nhìn cô gái tao nhã trước mặt, từ lúc bắt đầu, độ cong nơi khóe môi cô ấy vẫn không đổi, mình nói như vậy sao cô ấy không có chút ngạc nhiên nào.

Vì sao không thèm để ý?

Bản thân là vợ sắp cưới của Dung công tử, nghe được cô gái khác thích chồng tương lai của mình, vì sao cô ấy không bộc lộ chút cảm xúc gì? Lý Lạc Nhi có phần bối rối, cô ấy giống như đã biết việc mình thích Dung công tử, nhưng không ai hiểu lúc này tâm trạng cô rất lo lắng rất khổ sở, nhưng tại sao cô gái này không bộc lộ chút cảm xúc chứ? Hay là nói, cô ta căn bản không yêu Dung công tử.

"Tôi biết!" Dương Dư nhấp một ngụm cà phê "Có điều cô nghĩ xong chưa? Cô thực sự thích A Dung à? Nhưng A Dung không thích cô, làm sao bây giờ?"

"Không! Tôi chắc chắn sẽ làm Dung công tử thích tôi, anh ấy chắc chắn sẽ thích tôi."

Giọng điệu khẳng định khiến Dương Dư nhíu mày, khí thế trên người cô chợt biến đổi "Hình như vẫn còn một việc cô chưa rõ, ngồi đối diện cô là vợ tương lai của A Dung, một tháng nữa chúng tôi sẽ kết hôn, cô ở đây nói mấy chuyện này với vợ anh ấy có vẻ như không được tốt lắm?"

"Tôi..." Sắc mặt Lý Lạc Nhi trắng bệch "Không ——" cô vỗ bàn đứng lên "Không không không, hai người không thể kết hôn, hai người không thể... không thể..." Đột nhiên cô nghẹn ngào, bộ dạng đáng thương khổ sở khiến người ta thương xót, nhưng đáng tiếc, ngồi đối diện cô là "Quỷ kiến sầu" nha.

Dương Dư lạnh lùng nhìn Lý Lạc Nhi "Nếu cô muốn làm tiểu tam, tôi cũng không ngại, nhưng điều kiện tiên quyết là A Dung phải thích cô mới được, nếu A Dung không có ý kiến, thì cô nhảy vào còn được, tốt nhất đừng khóc lóc trước mặt tôi, cô cho là vài giọt nước mắt có thể khiến tôi động lòng sao, cô sai rồi!

Tôi nói cho cô biết, từ thời đại học A Dung đã theo đuổi tôi, anh ấy rất yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, không ai có thể xen vào giữa chúng tôi, cô cũng không thể!"

"Đừng nói nữa!" Lý Lạc Nhi che miệng, hai mắt đẫm lệ nhìn Dương Dư "Xin cô, đừng nói nữa..." Rõ ràng cô thích một người như thế, lẽ nào thích một người là sai sao? Lý Lạc Nhi có chút nghi ngờ bản thân, hồn bay phách lạc bước ra quán cà phê.

Cô thực sự yêu Uất Trì, người đàn ông ấy tốt cỡ nào, cô thầm nghĩ chỉ cần người kia mà thôi, trừ anh ra cô không muốn ai nữa, nhưng vừa rồi nhục nhã như thế, trong lòng Lý Lạc Nhi có phần không chống đỡ nổi...

"Lạc Nhi..."

"Tổng tài. . ." Lý Lạc Nhi nhìn Vưu Tinh Bân đứng trước mặt mình, cả người cô lung lay, suýt té.

"Lạc Nhi, em không sao chứ?" Vưu Tinh Bân tiến lên đỡ Lý Lạc Nhi, thời tiết hôm nay rất lạnh, cả người cô lạnh run, đôi mắt Vưu Tinh Bân thoáng qua tia đau lòng "Lạc Nhi, anh đưa em về, em có phải rất lạnh không."

"Vưu tổng..." Nước mắt cô lần nữa rơi xuống "Tôi chỉ có một mình thôi... tôi chỉ có..."

"Em không phải một mình... Anh luôn luôn ở bên em..." Đôi mắt Vưu Tinh bân hiện ra tia âm u "Chúng ta về nhà..." Dìu Lý Lạc Nhi lên xe, chiếc xe lăn bánh lăn về hướng nhà Vưu Tinh Bân.

"Đứa ngốc..." Tràn đầy thông cảm nhìn chiếc xe đi xa, đôi mắt Dương Dư thoáng qua tia thương hại "Sợ rằng trinh tiết của Lý Lạc Nhi khó giữ được, mơ hồ mong đợi sẽ xảy ra chuyện gì?"

Dương Dư nhếch môi mỉm cười: Mình đúng là cô gái xấu xa thích xem trò hay của người ta à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro