Chap 19 : Phu nhân là người tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà họ Vương,

Kể từ khi Lâm Tư Duệ rời đi, cái nhà này giống như bị đè nén tức giận, người hài lòng chính là Trương Thiên Hỷ rồi. Cô ta lợi dụng việc Thiên Hạo và Tư Duệ ly hôn mà hiên ngang dọn đến đây sống.

Một ngày, cô ta rời giường thật sớm, đi tới gian phòng trước đây Lâm Tư Duệ ở. Nhìn mọi thứ ở nơi này không đổi.

Trán Trương Thiên Hỷ cũng không xê xích gì nhiều, mấy ngày nay cô ta trải qua cuộc sống y hệt như nữ vương.

Cô ta tựa vào thành giường, nhìn khung hình Tư Duệ. Gương mặt sương mù, khóe miệng kéo ra một nụ cười chiến thắng.

- Lâm Tư Duệ, mày cũng đừng trách tao. Thật không nghĩ tới, một bức ảnh giả không đáng gì, nhưng mà lại là đồ quan trọng khiến mày rời đi. Ha ha.....

Cô ta ghét bỏ, thoáng nhìn khung hình đang cầm trong tay, sau đó ném ra ngoài cửa sổ, trên mặt vô cùng hả hê. Nhưng không biết, bên ngoài cửa có một dáng người âm lãnh dựa vào bên cạnh cửa.

Thời gian bữa tối, Trương Thiên Hỷ ăn xong sau đó trở về gian phòng, bởi vì mỗi ngày ăn xong bữa tối, Vương Thiên Hạo có thói quen xử lý công việc, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Hắn ngồi ở trên sô pha, nhìn cái khung ảnh bị rơi xuống vỡ tan tành trong tay. Không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì? Lúc này, cửa phòng được mở ra.

- Thiếu gia, ngài tìm tôi ?

Người nói chuyện là quản gia, kể từ khi Lâm Tư Duệ rời đi, thái độ của ông đối với hắn cũng có chút biến hóa rồi. Không nghĩ tới thiếu gia thế nhưng lại nhẫn tâm như vậy với phu nhân.

- Thiếu gia, tôi nghĩ nên nói mấy lời với ngài vào thời điểm này.

- Ừ.

Chỉ nhàn nhạt trả lời một câu. Không có chút cảm xúc.

- Thật ra thì, ngày kết hôn của thiếu gia Trương tiểu thư tự mình lăn xuống, tất cả đều không có liên quan đến phu nhân, chính mắt tôi nhìn thấy sự việc xảy ra. Nhưng cậu lại chỉ tin tưởng Trương tiểu thư .

Ông liếc mắt nhìn Vương Thiên Hạo, tiếp tục nói.

- Cô ấy nhìn thấy cậu lo lắng cho Trương tiểu thư, ngài lại nói những lời ác độc như vậy, cô ấy cầu xin tôi, cô ấy thế nhưng lại cầu xin tôi đừng nói gì hết. Cô ấy ....

Hắn nghe đến đó, thân thể rõ ràng run rẩy.

- Và vụ việc bức ảnh kia. Tôi lấy tấm thân già này ra thề. Phu nhân không phải là người trong bức ảnh. Vì phu nhân luôn luôn ở tại biệt thự không rời đi một bước. Vậy mà thiếu gia không tin phu nhân ngược lại còn hành hạ phu nhân. Đau đớn hơn, bắt phu nhân ly hôn với ngài.

Nói xong những lời này, quản gia không nhịn được nữa mà nghẹn ngào. Sau đó lại tiếp tục nói.

- Một cô gái tốt như vậy, làm sao có thể trải qua những việc như thế đây? Thật đáng thương. Hiện tại, cũng không biết cô ấy thế nào rồi. Cô ấy ra đi bên người không hề mang theo bất cứ tài sản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro