Chap 25 : Trở về nước, gặp nhau tại dạ tiệc (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội trường --

Vương Thiên Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào hai dáng người vừa cười vừa nói, anh tức giận muốn giết bọn họ, nhưng mà, cuối cùng lý trí vẫn không cho phép.

Lâm Tư Duệ tựa vào bả vai của Hàn Phong, đi theo anh ứng phó với người trên thương trường, ấy chính là xứng đôi. Năm năm rồi. Cô thay đổi, càng trở nên làm cho người ta không thể dời mắt, xinh đẹp hơn, càng thêm nắm bắt tầm mắt đàn ông, bên cạnh còn có vị hôn phu. Hắn làm sao có thể cho phép đây ?

Hắn ngửa đầu uống rượu. Trong ánh mắt tản ra cương quyết - hung ác nham hiểm. Đã trở lại, lâu như vậy đừng nghĩ đi. Nhìn cô thùy mị rúc vào trong lòng người đàn ông khác, còn có đứa trẻ, hắn liền muốn giết cô.

Trong dạ tiệc, Hàn Phong mang Lâm Tư Duệ đi xã giao.

- Hàn tổng, có một vị hôn thê xinh đẹp như vậy, còn trẻ như vậy, thành công như vậy. Hàn tổng, không ít hâm mộ nhé.

Khuôn mặt "ái mộ chi tình" của Hàn Phong nhìn Lâm Tư Duệ, hai người cùng nhau cười một tiếng.

- Đâu có, Lãnh tổng, có cơ hội hợp tác nhiều hơn.

Hàn Phong giơ ly rượu, đáp lại.

- Ha ha, đúng vậy, đúng vậy.

Trên đoạn đường này, Hàn Phong không biết đã giúp cô uống bao nhiêu rượu. Lâm Tư Duệ kéo kéo tay áo của anh. Ghé vào bên lỗ tai anh, nhỏ giọng nói.

- Phong, đừng uống nữa, tối nay anh uống quá nhiều, buổi tối em không muốn phải chăm sóc sâu rượu.

Hàn Phong ôm Lâm Tư Duệ, khẽ hôn lên trán cô.

- Được, không uống.

- Các vị, ngại quá, bà xã nhà tôi hạ lời nói, nếu uống thành sâu rượu, liền đá tôi ra ngoài. Cho nên tôi xin lỗi các vị.

Mọi người thấy dáng vẻ yêu chiều của anh đối với bà xã, cũng cười to nói.

- Ừ, Đúng vậy, vậy chúng tôi cũng không miễn cưỡng anh, có người vợ như vậy, Hàn tổng, về sau có thể chịu được anh.

- Ha ha, Đúng vậy, Đúng vậy.

Hàn Phong chỉ là ôm Lâm Tư Duệ vẻ mặt thâm tình nhìn cô, ngược lại cô bị người ta nói trở nên ngại ngùng, đôi má đỏ hồng hơn. Một đôi mắt đẹp tức giận chờ Hàn Phong, ai để cho anh nói như vậy, xấu hổ chết đi được.

Hàn Phong hoàn toàn bỏ qua ánh mắt đó trong không khí. Ghé vào bên tai cô nói.

- Duệ Nhi, bộ dạng này của em, là quyến rũ anh sao ? Nhưng anh không chịu nổi mị hoặc của em.

Lâm Tư Duệ dùng cùi trỏ nhẹ nhàng thúc anh một cái.

-Phong, anh trêu chọc em, tự em đi nhé.

Hàn Phong vừa nghe cô nói đi, mặt lập tức nghiêm chỉnh.

- Không, chớ đi. Anh xin lỗi.

Một màn này, tất cả đều bị Vương Thiên Hạo đứng ở một bên nhìn rõ ràng, không có chi tiết, không có động tác, cùng ngôn ngữ mập mờ của hai người. Đôi tay hắn nắm chặt thành quyền. Nhìn cô hạnh phúc như vậy, hắn cho phép. Cô là của anh, chỉ có thể là của anh. Coi như cô đã yêu người khác, cô cũng chỉ có thể là của anh.

Trương Thiên Hỷ nhìn trong mắt Vương Thiên Hạo tràn đầy tức giận, ánh mắt liếc nhìn dáng vẻ Lâm Tư Duệ y hệt như nữ thần, trong lòng càng thêm đố kỵ. Nhỏ giọng thì thầm.

- Hừ, quả nhiên là con hồ ly tinh, chuyên quyến rũ đàn ông.

Vương Thiên Hạo lạnh lùng nhìn Trương Thiên Hỷ một cái, cô ta nhận được một ánh mắt cảnh cáo, không nói gì nữa, trong lòng mắng Lâm Tư Duệ vạn biến rồi.

Bên này, Lâm Tư Duệ nhẹ nhàng vuốt vuốt trán của mình, Hàn Phong rất cẩn thận quan sát. Nhẹ giọng nói.

- Duệ Nhi, có phải mệt mỏi hay không, mệt mỏi thì đi qua chỗ khách quý ngồi một chút, một lúc nữa anh sẽ đi tìm em, sau đó chúng ta về nhà.

- Ừ, được rồi, tự em đi là được rồi, nha đầu Tuyết Kỳ kia đã chạy đi đâu rồi.

Lâm Tư Duệ hướng về phía Hàn Phong khẽ mỉm cười liền hướng chỗ ngồi của khách quý đi đến. Ánh mắt anh thật lâu không có thu hồi. Trong mắt có một chút lo lắng. Anh phải xử lý nhanh một chút mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro