Chap 29 : Không thể quay lại được nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Thiên Hạo không có sức nói lại, cú đá vừa nãy rất mạnh, gần như lấy hết nửa cái mạng của hắn. Nếu là người khác, hắn đã làm thịt cô ta từ lâu rồi.

Cơn giận còn sót lại của Lâm Tư Duệ chưa nguôi hẳn, nhưng thấy hắn đau như vậy, cũng biết rõ cú đá lúc nãy của mình có hơi mạnh một chút. Nhưng ai kêu hắn say rượu rồi vô thức xâm phạm cô, nếu còn lần nữa, cô vẫn đá y như vậy, có thể còn ác hơn.

Nhìn thấy hắn đau đến trán đầy mồ hôi, Lâm Tư Duệ cuối cùng cũng không đành lòng, đi vào phòng tắm lấy khăn. Lúc quay trở ra, thấy Vương Thiên Hạo say khướt, ánh mắt mơ màng, vẫn không yên thì thào điều gì đó. Dường như rất khó chịu, co giật từng đợt một. Muốn nói, lại nói không được.

- Ưm…………khó chịu……………khó chịu quá……………

Cô quở trách.

- Biết khó chịu còn uống nhiều đến vậy, tự làm tự chịu, đáng đời………

- Không uống…………..thì có thể làm gì………….trái tim, rất đau……..

Hắn một lát rồi lại một lát, đấm thật mạnh vào trong ngực mình, đau đến nổi khuôn mặt nhăn lại, đau khổ thì thào.

- Tại sao lại đổi xử........với anh như vậy anh biết lỗi của mình rồi…….anh biết mình sai rồi…anh vẫn cố .....gắng bù đắp mà.....chuyện gì anh cũng đồng ý…..làm vì em.….em không thể cho.....anh thêm một cơ hội, để anh bù đắp cho em sao.....

- Anh rất mệt mỏi, rất đau khổ, cầu xin em…………….xin em đó……………đừng giày vò anh nữa, được không ? Anh chỉ cần một cơ hội thôi....

Anh gắt gao nắm lấy tay cô, hai mắt đỏ hoe, nhíu chặt lại thành một đường, giống như sự sống và cái chết của mình đều nằm trong tay cô, yếu ớt như một tấm thủy tỉnh dễ vỡ.

Anh mong chờ sự tha thứ của cô, mong chờ cô có thể cho anh một cơ hội, Lâm Tư Duệ đều hiểu hết, nhưng việc đã đến nước này, không phải một mình cô có thể quyết định được.

Không phải ai làm sai rồi muốn bù đắp, làm có thể bù đắp được. Một khi đã tạo thành vết thương, suốt đời sẽ để lại sẹo, không thể nào chữa khỏi được.

Cô cười khổ đẩy tay anh ra.Trong lòng càng hiểu rõ hơn, từ năm năm trước, định mệnh đã an bài hai người họ không thể ở bên nhau nữa rồi………….

------------------------×_×----------------------------

Sáng sớm hôm sau Vương Thiên Hạo  bị cơn đau đầu giày vò tỉnh dậy, mở mắt ra một hồi lâu mới biết mình đang ở nơi nào, cho đến khi nhìn thấy trên bàn là hình chụp của Trương Thiên Hỷ và anh.

Anh cười khổ lắc đầu. Cô thật nhẫn tâm.

- Anh Thiên Hạo....anh tỉnh rồi sao ? Em nấu canh giải rượu cho anh nè...anh uống một chút đi.

Trương Thiên Hỷ từ bếp đi lên đây, thấy anh đã dậy liền đóng vai vợ hiền bưng tô canh đi đến.

-Tại sao tôi lại ở đây ?

-Ơ...sao anh lại hỏi như thế Thiên Hạo ? Chính Tư Duệ đem anh ném ra ngoài đường. Em ở nhà chờ anh, không thấy anh về nên lo lắng đi tìm anh. Cũng may em vừa đến kịp nên anh mới thoát nạn...

-Nạn gì ?

-Anh không nhớ gì sao ? Anh suýt nữa chết vì....

-Cô đi đóng phim tôi chắc chắn cô sẽ đoạt được giải " Ảnh hậu " của năm đấy em gái.

Vương Thiên Nam dựa lưng vào thành cửa nhìn cô ta diễn kịch nói.

-Thiên Nam anh đang nói gì đấy ?

Cô ta giật mình nhìn anh.

-Tôi mới chính là người đưa anh Hai về. 

Vương Thiên Hạo nghe câu nói của Thiên Nam mà đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta. Cô ta bị nhìn đến phát run. Nhưng vẫn cố gắng mỉm cười hiền hậu.

-Anh à....chuyện này....

-Cút.

-Anh...em thật sự không cố ý nói dối anh đâu mà Thiên Hạo....

Trương Thiên Hỷ giả vờ đáng thương.

-Tôi kêu cô cút.

Vương Thiên Hạo nhìn bộ mặt giả tạo của cô ta mà phát ngán. Đây đâu phải là lần đầu tiên anh nhìn cái bản mặt đó. Suốt năm năm qua, anh chịu đủ rồi.

-Em gái cô bị điếc à.

Vương Thiên Nam đi đến cạnh giường nói.

Mặt Trương Thiên Hỷ khó coi. Cô ta nghiến răng tức tối đi ra ngoài.

-Thiên Nam cái tên khốn khiếp.

Miệng cô ta lắp bắp.

Sau khi cô ta đi, Thiên Nam đến gần anh mở miệng.

-Tư Duệ trở về rồi phải không ?

Anh không trả lời chỉ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro