Chap 34 : Anh đến cứu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như vậy nhẫn tâm tiến vào, co rút, chiếm đoạt. Không ngừng thay đổi các tư thế, để cho cô ở tư thế ti tiện nhất mà chấp nhận sự nhục nhã của anh.

Cơ thể của Lâm Tư Duệ bị va chạm, xương cốt cả người đều rụng rời. Tim cũng chết lặng, không còn cảm giác được nỗi đau đớn của cơ thế.

Nước mắt, cạn khô, chỉ còn lại khóe mắt khô rang.

Tuyệt vọng dạo chơi ở khắp người, cô nhìn thấy một Vương Thiên Hạo âm u đáng sợ ở trong gương, ánh mắt giống như dã thú, một sự bi ai bao phủ tim cô mà trước nay chưa từng có, giọt nước mắt đau thương, cuối cùng kìm không được mà rơi xuống.

Vương Thiên Hạo nhốt Lâm Tư Duệ trong ngôi nhà nhỏ suốt một tuần, mỗi lần làm nhục cô xong, anh đều vô cùng cảm thấy tự trách và áy náy . Nhưng sự gây hấn liên tục cùng lời nói nhục nhã của cô, lại chọc anh giận, khiến anh mất đi lý trí, cuối cùng không khống chế được, lại chiếm đoạt cơ thể cô.

Giống như một cơn ác mộng đáng sợ tuần hoàn lặp đi lặp lại, tương lai của bọn họ, cũng trong sự tuần hoàn đó mà tiêu tan không còn.

- Anh ra ngoài mua chút thức ăn, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.

Vương Thiên Hạo hôn nhẹ lên môi của Lâm Tư Duệ, cả người của cô ngây dại, cũng không chống cự lại.

Trước khi đi, anh cũng không quên khóa cô lại. Hai ba lượt chắc chắn cô không trốn thoát được, mới ra cửa, nghĩ muốn mau chóng quay trở về.

Sau khi anh vừa đi, một bóng dáng từ trong bụi cỏ chui ra, một cú đá đã đá phăng cánh cửa gỗ. Khi nhìn thấy khắp người bầm tím, vẻ mắt ngây dại, gầy trơ xương của Lâm Tư Duệ hiện ra trước mắt, người đàn ông đó hận không thể làm thịt Vương Thiên Hạo. Anh mở còng tay, cô giống như diều bị dứt dây, nhẹ nhàng ngã vào trong lòng anh.

Anh dịu dàng an ủi cô hết lần này đến lần khác, ôm chặt cô cho cô cảm giác an toàn.

- Đừng sợ……anh ở đây……….anh sẽ không để em bị tổn thương……..anh sẽ bảo vệ em……

Lâm Tư Duệ đột nhiên rơi nước mắt, nức nở.

- Cứu tôi…….

Chưa đến mười lăm phút, Vương Thiên Hạo quay trở lại, vừa xuống xe, thì nhìn thấy cửa gỗ bị đá tung, có một loại linh cảm xấu bao trùm lòng anh. Anh chạy vọt vào ngôi nhà gỗ, quả nhiên, trên đất chỉ còn cái còng tay.

Anh nghiến răng thề, đời này, cô đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

-Tên khốn khiếp thì ra mày nhốt cô ấy ở đây.

Hàn Phong nhào đến nệm cho anh một đấm. Vương Thiên Hạo mất thế ngã xuống đất, khóe môi chảy máu.

-Duệ Nhi đâu ?

Hàn Phong nhìn xung quanh căn nhà gỗ không thấy bóng dáng cô đâu. Nắm cổ áo Vương Thiên Hạo tức giận quát lớn.

-Không phải mày đem cô ấy đi sao ?

Vương Thiên Hạo đơ người.

-Mày nói cái gì ?

Vương Thiên Hạo đẩy Hàn Phong ra đứng dậy.

-Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ?

Anh ngơ ngác nhìn xung quanh.

- Tên khốn khiếp ! Duệ Nhi đâu ? Cô ấy đang ở đâu ?

Hàn Phong tức đến điên người.

-Làm sao mà tao biết. Tao tưởng mày là người đem cô ấy đi chứ ?

-Mày nói cái gì ?

Vương Thiên Hạo khụy người xuống. Tay vo đầu.

-Chết tiệt.

Hàn Phong lấy điện thoại ra gọi.

-Cho người đi tìm Duệ Nhi cho tôi.

Anh nói xong đưa mắt nhìn Thiên Hạo, lạnh lùng nói.

-Cô ấy mà có chuyện gì thì tao sẽ là người lấy mạng mày đầu tiên.

Hàn Phong quay người đi để lại Thiên Hạo một mình. Sau khi Hàn Phong đi được một lúc, Vương Thiên Hạo từ từ đứng dậy đi ra xe. Khuôn mặt anh toát ra một áp khí đáng sợ.

-------------------------^_^-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro