chương 19+20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19 Thiên kim hào môn (19)

Một năm thời gian nói dài cũng không tính là dài, nói ngắn cũng không tính là ngắn.

Cha mẹ của Lăng Hạo vào cục cảnh sát, công ty rơi vào tay bác cả của Lăng Hạo, anh ta bị đuổi ra khỏi nhà.

Chân Lăng Hạo bị thương sau trận nổ mạnh, vì không có tiền trị liệu nên đi lại có chút vấn đề. Ban đầu, anh ta định đi tìm Tô Y Y, nhưng Nam Cung Cảnh không cho anh ta gặp người, chờ đến khi tiền trên người càng lúc càng ít, anh ta mới ý thức được mình không còn là công tử cao cao tại thượng năm xưa nữa, cũng không còn tâm tư đi tìm Tô Y Y.

Cuối cùng, Lăng Hạo biến mất không rõ tung tích.

Mà Nam Cung Cảnh và người con rơi kia cũng tiến vào giai đoạn tranh đoạt cuối cùng.

Có người con rơi đó ở đây, Nam Cung Cảnh sẽ không được yên ổn.
Nguyên trong cốt truyện, đứa con rơi kia xuất hiện khá muộn, lúc đó Nam Cung Cảnh đã hoàn toàn nắm giữ được công ty, dù người kia có chút năng lực nhưng cũng chỉ được một thời gian đã bị Nam Cung Cảnh giải quyết triệt để.

Nhưng hiện tại anh ta lên sân khấu từ rất sớm, Nam Cung Cảnh còn chưa thể nắm giữ toàn bộ công ty, đứa con rơi ấy lại còn được Nam Cung Chính âm thầm hỗ trợ nữa.

Hai người tranh chấp, thắng lợi cuối cùng nói không chừng cũng không thuộc về Nam Cung Cảnh.

Đương nhiên chuyện người con rơi kia xuất hiện cũng có vết tích của Thời Sênh. Công ty có nhiều người giúp đỡ anh ta như thế cũng là do Thời Sênh thúc đẩy ngầm bằng cách tìm nhược điểm của mấy người kia, lấy cái đó đe dọa họ, khiến họ không thể không giúp anh ta. Bằng không, chỉ dựa vào anh ta, làm gì có thể nhận được nhiều sự giúp đỡ như thế?

Còn về sau, anh ta có thể nắm giữ được những người đó hay không thì không còn liên quan gì tới Thời Sênh nữa.

Nam Cung Cảnh ở công ty càng ngày càng không được như ý, lúc về chung cư, đối với Tô Y Y nhẹ thì đánh chửi, nặng thì làm nhục.

Lúc đầu Nam Cung Cảnh đánh chửi xong sẽ xin lỗi, nhưng khi Tô Y Y có ý đồ bỏ đi, Nam Cung Cảnh bị chọc cho tức giận, lập tức giam giữ cô ta lại.

Tô Y Y thực không ngờ lại có ngày biến thành nô lệ tình dục, hoạt động mỗi ngày của cô ta cũng chỉ ở trong một căn phòng, Nam Cung Cảnh đã cố ý cải tạo lại phòng đó, bên trong còn bày đầy đạo cụ.

Trước kia cô ta còn trông ngóng Nam Cung Cảnh về nhà, hiện tại cô ta lại thấy sợ điều đó.

Mỗi lần nghe được thanh âm mở cửa, cô ta chỉ hận không thể nhét mình vào một chỗ nào đó mà anh ta không tìm được.

“Cạch…” Cửa khóa vân tay bị đẩy ra, ánh sáng từ bên ngoài tiến vào, xua tan bóng tối trong phòng.

Tô Y Y cuộn mình trong một góc, hoảng sợ nhìn người đàn ông như ác ma đi về phía mình, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười quen thuộc nhưng lại làm cô ta thấy cực kỳ sợ hãi.

“Y Y, hôm nay chúng ta chơi một trò chơi rất thú vị nhé!” Nam Cung Cảnh từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Tô Y Y càng rúc mình vào góc, âm thanh nức nở cầu xinh: “Không cần… Nam Cung Cảnh, anh buông tha cho tôi đi! Tôi cầu xin anh hãy tha cho tôi!”

“Buông tha em?” Nam Cung Cảnh nỉ non một tiếng, sau đó rống lên: “Anh buông tha cho em vậy ai sẽ buông tha cho anh? Thằng con hoang kia ở công ty đã một tay che trời, nó sẽ bỏ qua cho anh sao? Tô Y Y, có phải em muốn rời bỏ anh đúng không? Anh nói cho em biết, không thể được! Em là của anh, em không bao giờ được rời khỏi anh… Em vĩnh viễn phải là người của anh…”

Nam Cung Cảnh xách Tô Y Y ném lên giường, trực tiếp đè cô ta xuống, trong trong thân thể cô ta tàn phá bừa bãi, không một chút ôn nhu nào.

“Em là của anh… Y Y, đừng rời khỏi anh, hãy nói em yêu anh đi… Anh chỉ còn có em, em không thể rời khỏi anh…”

“Em nói yêu anh đi, nói đi, mau nói!”

“Y Y, hãy nói yêu anh đi!”
Tô Y Y cảm thấy bụng đau quặn lên, cô ta cố gắng đẩy Nam Cung Cảnh ra nhưng căn bản không đủ sức, phải chịu đựng sự tra tấn của Nam Cung Cảnh.

Chờ Nam Cung Cảnh phát tiết xong, hạ thân Tô Y Y đã bị máu tươi nhuộm đỏ, rơi trên khăn trải giường màu trắng giống hệt như những đóa hoa đào nở rộ.

Cô ta ôm bụng rên rỉ, đáy lòng nảy sinh oán hận, Nam Cung Cảnh là loại ác ma, không những hủy hoại cô ta mà còn giết

con của cô ta nữa…

“Y Y?” Nam Cung Cảnh nghe được thanh âm của Tô Y Y thì mê mang nhìn cô ta, khi thấy máu tươi dưới thân đang chảy ra thì đầu óc anh ta chợt trống rỗng.

Một lúc lâu sau, anh ta luống cuống ôm Tô Y Y lên: “Y Y, đừng sợ, đừng sợ, anh đưa em đi gặp bác sĩ.”

Anh ta ôm Tô Y Y ra tới cửa, Tô Y Y nhìn cửa phòng cách mình càng lúc càng gần, càng lúc càng gần hơn…

Nhưng lúc chuẩn bị bước ra khỏi nơi này, anh ta đột nhiên dừng lại, miệng lẩm bẩm.

“Không được, em không thể ra ngoài được, em ra ngoài sẽ rời khỏi anh ngay. Em không thể rời khỏi anh, em là của anh, anh…”

Nam Cung Cảnh lại ôm cô ta về giường, đặt cô ta xuống chỗ không có vết máu, dịu dàng nói: “Y Y, em chờ anh, anh tìm bác sĩ cho em, anh sẽ về sớm thôi.”

Căn phòng lại đóng lại, Tô Y Y nằm ở trên giường một hồi lâu cũng không động dậy, dưới thân, khăn trải giường dần dần bị máu nhuộm đỏ rực một mảng.

Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi.

Thật lâu sau, Tô Y Y đột nhiên động đậy, cô ta bò từ trên giường xuống, kéo một ngăn tủ ra, lấy từ trong đó ra một miếng sắt nhọn, hai mắt trống rỗng như một con rối không hồn.
Miếng sắt đặt lên cổ tay, chỉ cần cô ta hơi dùng sức là sẽ lập tức cắt đứt mạch máu của mình.

Một phút đồng hồ…

Hai phút…

Tô Y Y vẫn cứ duy trì tư thế đó mãi, sau năm phút đồng hồ, cô ta lại ném miếng sắt đi, ánh mắt trống rỗng quay về giường nằm.

Đến khi Thời Sênh tốt nghiệp mới nghe được tin Tô Y Y đã chết.

Cô ta đâm Nam Cung Cảnh bị thương rồi tự sát. Ai ngờ Nam Cung Cảnh mạng lớn nên thoát chết, nhưng tinh thần lại có vấn đề, nghe nói đã bị đưa tới bệnh viện tâm thần.

Nam Cung Cảnh và Tô Y Y rơi xuống một bước này hoàn toàn không nằm trong dự đoán của Thời Sênh.

Lúc trước, cô vốn dĩ chuẩn bị hồi báo một chút cho Tô Y Y. Cô phát hiện Tô Y Y vẫn luôn ở trong biệt thự của Nam Cung Cảnh nên còn tưởng rằng Nam Cung Cảnh vì bảo vệ cô ta, không ngờ là lại đang cầm tù.

Đây chính là tận cùng của tình yêu sẽ trở nên đen tối.

Chụp xong ảnh kỷ yếu, Thời Sênh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sở Đường đang đứng cách đó không xa, y như lần đầu gặp nhau.

Áo sơ mi trắng quần tây, tay đút túi quần, tà khí quấn quanh người nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

“Không phải mấy ngày nữa anh mới về nước à?” Thời Sênh đi tới trước mặt Sở Đường trong ánh mắt kinh ngạc, kinh diễm, hâm mộ, ghen tức của vô số người.
Sở Đường cong môi cười: “Rõ ràng là đang tán tỉnh nhưng năm ngày rồi em cũng không nhắn cho anh cái tin nào hay gọi một cuộc nào. Anh tưởng em gặp chuyện gì nên cố ý về thăm một chuyến.”

Thời Sênh toát mồ hôi, cô bận tốt nghiệp, còn phải lo việc công ty nữa đấy.

Giờ cô chỉ hận không thể chia mình làm ba phần để làm việc đây này.

“Hiện tại gặp rồi nhé, còn chưa chết.” Thời Sênh tức giận quay người đi về phía cổng trường.

Tên biến thái này căn bản là chỉ muốn lấy cô ra làm trò đùa.

“Bác trai và bác gái bảo chúng ta về nhà ăn cơm đấy…” Bước chân của Sở Đường rất dài, rất nhanh đã bắt kịp cô.

Thời Sênh: “…”

Mẹ nó, rốt cuộc là người thân của ai thế?

Từ nửa năm trước, Sở Đường lấy cớ tiện cho Thời Sênh theo đuổi nên cố tình vào ở trong nhà họ Hứa. Ông bà Hứa đều làm phản, làm cho cô như đứa con nhặt được đem về nuôi, còn tên biến thái kia mới là cond đẻ của họ.

Lúc tới cổng, Sở Đường đi lấy xe, Thời Sênh đứng chờ hắn.

“Hứa đại tiểu thư, không ngờ cô vẫn tới trường học, gặp được cô một lần còn khó hơn cả lên trời.” Một thanh niên ôm theo bạn gái từ trong trường đi ra, nhìn thấy Thời Sênh thì vui mừng chào hỏi.

“Lâm thiếu, ba ngày trước chúng ta đã gặp qua rồi.” Thời Sênh cùng cái tên họ Lâm này mới chỉ gặp nhau vài lần, lần làm ăn gần đây nhất cô cần phải gặp gỡ với người nhà họ Lâm, chính anh ta là người phụ trách hạng mục đó.

Thời Sênh quét mắt nhìn người anh ta đang ôm trong lòng, cô gái kia cũng nhìn chằm chằm cô đầy đề phòng, giống như đang phòng bị cô sẽ đoạt mất người đàn ông của cô ta vậy.

An An, bạn cùng phòng của cô.
Chương 20 Thiên kim hào môn (20)

Đã hơn một năm rồi, cô bận rộn kiếm tiền nên rất ít khi tới trường, cũng không về ở lại phòng ký túc xá nữa, càng không có thời gian quan tâm tới hai người bạn cùng phòng kia.

Cô chỉ nhớ lần trước quay về đó lấy đồ thì nghe thấy An An đang gọi điện thoại với ai đó, giọng điệu cực kỳ ái muội, đồ đạc trên người cũng tăng cấp bậc một chút.

An An trừng mắt với Thời Sênh, đôi tay ôm chặt lấy người Lâm thiếu như tuyên bố chủ quyền.

“Không biết Hứa đại tiểu thư khi nào có thời gian rảnh, tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm.”

“Lâm thiếu…” An An không thể tin tưởng kêu lên một tiếng, cô ta vất vả lắm mới câu được con cá to này, kết quả đảo mắt cái anh ta đã đi mời Hứa Thừa Nguyệt ăn cơm. “Hứa Thừa Nguyệt, Lâm thiếu là bạn trai của tôi, gặp người liền quyến rũ, cô không thấy mình rất đáng xấu hổ à?”

Cô ta không dám tỏ thái độ với Lâm thiếu nên chỉ có thể trút giận lên đầu Thời Sênh.

Em gái này đầu óc bị bệnh à?

Thời Sênh giám định xong một lượt liền thu hồi tầm mắt: “Chờ ký hợp đồng xong rồi hãy đi ăn.”
Lâm thiếu còn chưa kịp phải ứng với lời nói của bạn gái mới của mình thì một chiếc Porsche đã dừng trước mặt Thời Sênh, lên xe, rời đi, tất cả chỉ trong vài giây.

Chờ chiếc xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, anh ta mới đẩy An An ra, quát lên: “Cô bị bệnh à? Dám nói chuyện như thế với cô ấy?”

Vừa rồi nếu làm cô ấy mất hứng thì hạng mục kia coi như tiêu luôn.

“Em nói gì chứ?” An An không ngờ Lâm thiếu lại quát nạt mình, sắc mặt biến đổi. “Có phải anh để ý cô ta rồi không?”

Lâm thiếu cười lạnh một tiếng: “Thật ra tôi cũng rất muốn theo đuổi cô ấy, nhưng căn bản là người ta ngứa mắt tôi. Cô biết cô ấy là ai không hả? Là thiên kim của tập đoàn Vân Thượng đấy, hiện giờ giá trị con người lên tới cảm trăm triệu,

nếu cô ấy mà coi trọng tôi đây thì tôi cũng nguyện cho không mình.”

Lâm thiếu không thèm để ý tới phản ứng của An An, lập tức rời đi, anh ta không muốn vì một người đàn bà mà đánh mất cả một dự án, nếu không ông già sẽ đánh chết anh ta mất.

An An cũng đã lăn lộn một quãng thời gian trong giới thượng lưu, vì thế cũng đã nghe qua Hứa đại tiểu thư của tập đoàn Vân Thượng. Nhưng cô ta chưa từng nghĩ rằng Hứa đại tiểu thư ấy lại là bạn cùng phòng với mình.

Hứa đại tiểu thư = Hứa Thừa Nguyệt?

Sao có thể chứ?

An An lên mạng tìm kiếm ba chữ Hứa Thừa Nguyệt liền nhảy ra vô số kết quả tìm kiếm, nhưng đều không có ảnh chụp, nhưng cũng chỉ cần từ những dòng chữ đó cũng có thể suy đoán ra Hứa đại tiểu thư chính là Hứa Thừa Nguyệt mà cô ta biết.

Ngẫm lại những gì mình đã từng nói, cô ta chỉ hận không thể đập đầu mà chết.

Người ta đường đường là thiên kim của tập đoàn Vân Thượng, còn cần người ta bao dưỡng sao? Rõ ràng là từ rất nhiều điểm có thể thấy cô ấy không phải người thường, tại sao cô ta lại không phát hiện ra chứ?

Đúng rồi… Tô Y Y, cô ta luôn không ngừng ám chỉ rằng Hứa Thừa Nguyệt là bị người ta bao dưỡng…

Nghĩ đến Tô Y Y, mặt An An trở nên xanh mét.
Trong thời gian ba năm, Thời Sênh làm cho giá trị con người mình bằng một phần mười của Sở Đường, lần này Sở Đường không hề thoái thác, trước sự chứng kiến của ông bà Hứa, cầu hôn với Thời Sênh.

Đính hôn, kết hôn, hết thảy đều rất thuận lợi.

Tình cảm của hai người cực kỳ ổn định. Sở Đường chưa từng có nữ nhân nào bên ngoài, dù tham dự buổi tiệc nào cũng hai người cùng tới cùng về. Sở Đường cực kỳ săn sóc cho Thời Sênh, tới mức làm người ta ghen tị muốn chết.

Nhưng chỉ có vài người thân cận biết, hai người này mỗi lần ở chung đều luôn sặc mùi thuốc súng, dừng như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.

Ông bà Hứa lúc tuổi già hạnh phúc mỹ mãn, cảm giác tiếc nuối duy nhất chính là không có cháu ngoại.

Thời Sênh ở vị diện này chờ đến tận khi Sở Đường mất đi mới thành công rời khỏi, trở lại không gian hệ thống.

Khôi phục lại dáng vẻ tuổi trẻ mỹ mạo, Thời Sênh hét lên một tiếng vui vẻ, nhảy nhót một lúc mới an tĩnh lại được. Cô ngồi xếp bằng trước cuốn sách cao ngang người kia.

[Chúc mừng Ký Chủ trở về. Ký Chủ có cảm xúc gì không?] Thanh âm lạnh như băng của Hệ thống lập tức vang lên.

Cảm xúc? Cảm xúc gì chứ?

Thời Sênh nhìn màn hình, vẻ mặt mê mang.

[…]

Thời Sênh chống cằm, lập tức hỏi sang chuyện khác: “Nhiệm vụ ẩn dấu của tôi chắc là không hoàn thành đúng không?”

Sở Đường không yêu cô.

Cô có thể cảm giác được.

Sở Đường chưa bao giờ gần gũi cô, có lẽ Sở Đường coi cô là người thân nhưng trong đó tuyệt đối không có tình yêu nam nữ, muốn bao nhiêu thuần khiết liền có bấy nhiêu thuần khiết.

[Đúng thế, nhiệm vụ ẩn dấu vẫn chưa hoàn thành.]

Thời Sênh nhìn màn hình trước mặt bắt đầu biến hóa.

Họ tên: Thời Sênh

Giá trị làm người: -99000

Cấp nhiệm vụ: F

Cho điểm nhiệm vụ: 75

Tích lũy: 1000

Nhiệm vụ ẩn dấu: Chưa hoàn thành

[Nhiệm vụ ẩn dấu hoàn thành 60%, không tiến hành mạt sát nhưng khấu trừ 500 điểm tích phân coi như trừng phạt.]

Thanh âm của hệ thống vừa dứt, tích phân kia từ 1000 liền giảm còn 500.
Thời Sênh: “…”

[Kích hoạt hệ thống thương thành, có muốn mở ra hay không?]

Hệ thống thương thành? Ai yêu, thật sự có cái này nữa hả, mở mở mở!!!

Màn hình trước mặt Thời Sênh lập tức xuất hiện vô số vật phẩm.

Vật phẩm…

Mẹ nó, toàn là cái quỷ gì thế này?

Nhỏ từ củi, gạo, mắm, muối, búp bê Tây Dương, lớn có chiến hạm có dị năng, còn có giấy chứng nhận, mở khóa đủ kiểu… Muốn cái gì đều có thể mua cái đó.

Thời Sênh nhìn tới icon của cái chiến hạm, tích phân yêu cầu… số 0 quá nhiều, cô không đếm nổi.

Thời Sênh quyết đoán tắt thương thành đi, quá quý, không mua nổi.

[Ký Chủ, bởi vì trong nhiệm vụ xuất hiện BUG nên hiện tại cần phải kiểm tra rà soát cô một lần, cô không được chống cự lại.]

BUG… Nói thẳng ra chính là kỹ năng hack cùng với hai quả lựu đạn kia luôn đi, cái Hệ thống ngu ngốc này!

Cuối cùng hệ thống vẫn không quét ra được gì, số liệu ban đầu và số liệu hiện tại vẫn y như nhau, không có thông số nào biểu hiện ký chủ có khả năng hack máy tính cả.

Hệ thống mê mang, rõ ràng không đúng rồi…

[Có muốn tiến vào nhiệm vụ tiếp theo hay không?]

[Bắt đầu dịch chuyển…]

Này này, bà đây còn chưa trả lời mà?
Tuyệt đối là nó muốn trả thù cô rồi!

“Chát!” Thời Sênh vừa có tri giác thì trên mặt đã bị người ta giáng cho một cái tát, thân mình cô chao đảo rồi ngã luôn xuống đất.

“Này, ai cho cô ngồi xuống hả? Cô ngồi xuống làm gì? Cô đang là Lâm Đại Ngọc đó, nhìn xem cô vừa diễn cái gì đi?”

Thời Sênh bị một âm thanh phát qua loa cầm tay rống đến phát ngốc, quay quay đầu, lúc này mới nhận ra mình đang ở nơi nào.

Một gian nhà mang hương vị cổ trang, trước mặt còn có một mỹ nhân cổ điển, đương nhiên nếu mỹ nhân đừng nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường như thế thì sẽ càng đẹp hơn.

Thời Sênh đảo mắt nhìn quanh, sự mờ mịt trong mắt dần dần biến mất.

Đóng phim, giới giải trí, minh tinh…

Mấy từ này nhanh chóng xuất hiện trong đầu Thời Sênh.

Cô hít sâu vào một hơi, đứng lên từ trên mặt đất, nhìn lướt qua cô gái đứng trước mặt mình, vừa rồi chính cô ta đã tát cô.

Sức lực lớn như thế, rõ ràng là cố ý.

Thời Sênh không biết thân thể này và người kia có ân oán gì, chỉ tạm thời áp cảm xúc xuống, nói với đạo diễn: “Xin lỗi đạo diễn, lần sau nhất định sẽ qua.”

Đạo diễn là một người đàn ông mập mạp, cơn tức còn chưa hết, nhưng vì Thời Sênh là một cô gái rter, lúc này lại còn xin lỗi rất thành ý, đạo diễn nghĩ mình là đàn ông, quát nạt cũng không hay, vì thế bực bội xua xua tay. “Nghỉ ngơi, chút nữa quay tiếp.”

Đạo diễn lên tiếng, tổ quay phim bắt đầu tản ra.

Mà cô gái vẫn luôn đứng trước mặt Thời Sênh chỉ hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu, xách theo làn váy dài phết đất, đi ra ngoài kiêu ngạo như một nữ vương.

Thời Sênh sờ sờ khuôn mặt hơi đau, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô ta không rời.

_Hết Quyển 1_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro