Chương 18. Mang theo đứa bé.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Diệp mang theo Bánh bao nhỏ đi tới công ty. Cô đột nhiên phát hiện ra rằng Bánh bao nhỏ rất quấn lấy cô mà cô cũng không rời bỏ cậu bé được, hơn nữa cô đối với Bánh bao nhỏ có cảm giác vô cùng thân thiết. Chỉ cần Chiến Đình Kiêu không ở, mọi thứ đều ổn.

Lục Diệp rất nhanh đã đến công ty, cô ôm đứa nhỏ đi, chắc có chút rêu rao. Khi cô đến đại sảnh công ty, Giang Văn Thăng nhận được thông báo.

Giang Văn Thăng đã luôn cho người ngồi đợi ở dưới sảnh, chỉ cần thấy Lục Diệp vừa đến liền lập tức báo cho anh ta. Vì thế, Lục Diệp ôm đứa nhỏ tới cửa công ty, Giang Văn Thăng đã cầm theo một bó hoa chạy vọt xuống tới.

Lục Diệp đi tới cửa, nhìn thấy Giang Văn Thăng ôm một bó hoa tươi hướng mình đi tới, không khỏi đứng lại.

Đây là nghĩ muốn chơi trò gì thế nhỉ?

Cô cau mày đánh giá Giang Văn Thăng nhất cử nhất động, từ đầu tới cuối không biến sắc.

Nếu là Lục Diệp trước kia, lúc cô không biết chân tướng, còn có thể bị hành động của Giang Văn Thăng đả động. Nhưng là hiện tại, cô đã muốn tự động đem anh ta thành thứ ghê tởm, người ghê tởm làm chuyện gì đều là ghê tởm cả.

Nếu Lục Diệp thật sự cam lòng đem công ty đưa cho Giang Văn Thăng, cô cũng sẽ không đến công ty.

Lại đây để làm chi? Thật là tự mình ngược khẩu vị mình?

"Văn Thăng, sao anh lại xuống đây làm gì?" Lục Diệp mỉm cười tiến lên trước.

Giang Văn Thăng đã sớm từ trên mạng tìm những câu nói lãng mạn, đang chuẩn bị nói với Lục Diệp thì phát hiện trên người Lục Diệp có một đứa nhỏ.

Lúc này, Bánh bao nhỏ cũng nhìn Giang Văn Thăng, cực kỳ hung ác trừng mắt với anh ta. Cái ánh mắt kia, tràn ngập địch ý.

Giang Văn Thăng cũng không biết vì cái gì, thế nhưng đã bị một cái đứa nhỏ uy hiếp rồi.

Anh chỉ chỉ bọc nhỏ tử, hoang mang hỏi: "Diệp Tử, đây là......"

"Nga, đây là đứa con của bạn em, nhờ em giữ giùm vài ngày."

"Cho nên hôm qua em mới cùng anh nói muốn có một cái đứa nhỏ, là bởi vì nhóc này sao?"

Câu hỏi mà Giang Văn Thăng nói làm cho Lục Diệp trong lòng cười nhạo. Bởi vì Bánh bao nhỏ, cho nên mình muốn cùng Giang Văn Thăng sinh một cái đứa nhỏ? Anh ta thật đúng là tự mình nâng cao bản thân a!

Nhưng Lục Diệp vẫn kiên nhẫn phối hợp anh ta, cười nói: "Đúng vậy a."

Ngoài cửa rất nhanh liền náo nhiệt lên, Lục Lăng Tuyết cũng không biết có phải hay không nghe được cái gì tin tức, đang bước từ cầu thang ở cửa đi ra.

Cô ta cứ như là vô tình gặp được, khi nhìn thấy Lục Diệp còn thể hiện chút kinh ngạc.

"Diệp Tử, sao em lại tới đây, đứa bé này có phải....."

Ánh mắt Lục Lăng Tuyết không có ý tốt, mới gặp đã đưa tay muốn bế Bánh bao nhỏ. Nhưng mà Bánh bao nhỏ làm sao sẽ cho cô ta ôm, tay Lục Lăng Tuyết vừa mới đưa qua đến, Bánh bao nhỉ liền hung hăng trừng mắt nhìn cô ta.

Dán chặt cả thân người nó lên người Lục Diệp, đứa nhỏ chỉ thân cận với Lục Diệp, đối với những người khác đều đưa ra vẻ mặt 'Muốn sống chớ đến gần'.

Lục Lăng Tuyết cũng không có tức giận, thu tay lại, ngượng ngùng nói, "Diệp Tử, em thật là có bản lĩnh a."

Câu nói này có thể hiểu được hai ý nghĩa, nghe sơ qua là đang khen Lục Diệp biết chăm sóc đứa nhỏ, nhưng là cẩn thận suy nghĩ kĩ trong lời nói, có thể hiểu rằng hình như Lục Diệp cố ý dạy Bánh bao nhỏ như vậy đến đây có ý định gây khó dễ cho bọn họ.

Lục Diệp không giận mà cười: "Sao mà được như thế a, muốn nói..... có bản lĩnh vẫn là chị mới đúng. Em mới tra qua, công ty của chúng ta gần nhất phát hỏa một phen, vẫn là toàn dựa vào công lao Lăng Tuyết."

Đương nhiên dựa vào Lục Lăng Tuyết! Hiện tại trên mạng chỉ cần tìm công ty giải trí Thịnh Diệp, lập tức có thể thấy được tin tức Lục Lăng Tuyết.

Lục Lăng Tuyết đương nhiên biết ảnh hưởng của sự kiện kia, nhất thời sắc mặt có chút không tốt, liền ra vẻ vô cùng thân thiết lôi kéo cánh tay Giang Văn Thăng, vừa yếu ớt vừa làm nũng: "Văn Thăng...... Anh xem, Diệp Tử vẫn còn trách chúng ta."

Có thể là bởi vì mới bị Bánh bao nhỏ trừng mắt một cái, Giang Văn Thăng trong tay vẫn đang cầm hoa, toàn thân đều có chút cứng ngắc. Vì thế tâm tình của anh ta cũng không tốt lắm. Lời của anh ta có vài phần trách cứ, nghe như chỉ trích: "Diệp Tử, anh cùng Lăng Tuyết không có cái gì với nhau cả. Em rõ ràng cũng nói tin chúng ta, như thế nào em lại nhắc tới chuyện này?"

Lục Diệp rũ xuống mắt, vô tội nói: "Em rõ ràng cái gì cũng chưa nói a...."

Rõ ràng chính là chính bọn họ tự chột dạ có được hay không!

Bộ đồ mà Giang Văn Thăng đang mặc khiến nhiều người chú ý. Lúc này nhân viên cấp cao đứng ở cửa nói chuyện, tự nhiên đưa tới không ít người tò mò.

Người trong công ty nhìn nhìn Lục Diệp, lại nhìn nhìn Giang Văn Thăng cùng Lục Lăng Tuyết, vẻ mặt khiến mọi người dễ mà đoán được nội dung câu chuyện.

Giang Văn Thăng bị nhiều người nhìn có chút chột dạ, vội vàng nói: "Diệp Tử, chúng ta vẫn là đi lên trên nói đi?"

"Văn Thăng...... Tôi thật không ngờ, anh thế mà lại nghĩ tôi là người như vậy......" Lục Diệp giả bộ cực kỳ thương tâm. Với diện mạo của cô, bộ dáng lã chã muốn khóc, khiến cho không ít người cảm thấy đau lòng.

"Anh nếu thật sự không tin lời của tôi đến như vậy, tôi...... tôi cũng chỉ chấp nhận........"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro