Chương 2. Có thể nâng lên cũng có thể đạp xuống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng có tiếng nhạc để trợ hứng, đôi nam nữ trên giường đang trong giai đoạn triền miên hăng say, họ không nhận ra rằng chiếc máy ảnh bên ngoài cánh cửa đang nhắm vào hai người.

Sau vài phút, quá trình ghi âm đã hoàn tất, Lục Diệp thu hồi điện thoại và lặng lẽ rời đi, cứ như chưa bao giờ xuất hiện.

Sau khi rời nhà của cô và Giang Văn Thăng, Lục Diệp tìm một khách sạn để ở. Ban đầu, cô nói với Giang Văn Thăng là sẽ đến Vân Hải vào chiều mai để giúp Lục Lăng Tuyết nhận giải thưởng, mà lần này cô đi Mỹ để giúp đỡ cũng là vì giúp Lục Lăng Tuyết mở ra cánh cửa cho con đường nghệ thuật biểu diễn quốc tế. 

Nhìn vào hai cơ thể quấn nhau trên màn hình của điện thoại di động, những cuộc trò chuyện của họ cứ lặp đi lặp lại trong đầu, và trái tim giống như bị dao siết chặt, ngọn lửa hận thù bùng cháy, hận không thể chờ đợi để đốt cháy mọi thứ! 

Rửa mặt bằng nước lạnh, cô ngước nhìn mình trong gương. Bảy năm trước, cô dựa vào khuôn mặt xinh đẹp và động lòng người này để mở cánh cửa của làng giải trí, và sau đó trở nên nổi tiếng với tài năng diễn xuất tuyệt vời của mình. Chính là sau đó cô vì Giang Văn Thăng lui về phía sau màn.

Từ nay về sau, hết thảy kết thúc rồi, nợ cô, phải để chúng nguyên vẹn trở về! 

Lục Diệp nhìn mình trong gương, đôi mắt kiên quyết không dao động như lửa.

Lúc này, di động reo lên, đó là tin nhắn do Giang Văn Thăng gửi đến. 

"Em yêu, tiệc tối hết thảy thuận lợi, anh đã lo lắng quá nhiều, thật là mỏi mệt, chờ em trở về bù đắp cho anh."

Nhìn vào những từ trên màn hình, Lục Diệp chỉ cảm thấy như nhìn thấy giòi, thật kinh tởm!
Nhưng vẫn trả lại một từ: "Tốt." 

Sau vài giây, Giang Văn Thăng lại gửi tin nhắn: "Anh đã ngủ, đại bảo bối, hẹn gặp lại vào ngày mai, yêu em." 

Lục Diệp xem cũng chưa xem, trực tiếp đặt điện thoại kết nối với máy tính, chờ làm xong hết thảy, chân trời đã muốn nổi lên mặt trời.

Cô đang nằm trên giường, nhớ rằng Lục Lăng Tuyết nói rằng ông của cô đã để lại một khối tài sản lớn cho cô, vì cái gì nàng một chút cũng không biết?

Còn cái người đàn ông đã đính hôn với cô ...

Bọn họ rốt cuộc đã che giấu cô bao nhiêu việc?

Lúc 7:00 tối, lễ trao giải Ngôi sao chính thức bắt đầu. 

Giống như trận chung kết trên thảm đỏ, Lục Lăng Tuyết vẫn đắm chìm trong sự chú ý của mọi người, thì thầm với người đàn ông bên cạnh: "Văn Thăng, hôm nay em có quá chói mắt?" 

"Ừ, hôm nay em là người đẹp nhất ở đây. "Giang Văn Thăng khẽ nói, nhưng ánh mắt anh ta vô thức tìm kiếm một vòng. "Kỳ lạ, Lục Diệp đâu? Làm sao cô ấy không nghe điện thoại?" 

Đôi mắt Lục Lăng Tuyết xẹt qua một tia chán ghét: "Như thế nào, chỉ một lúc không thấy đã nhớ cô ta à?"

"Nào có, anh muốn hỏi cô ấy một chút xem cô ấy có tìm hiểu được tin tức nào không thôi." Giang Vân Thăng khẽ cau mày, nói nhỏ.

Lục Lăng Tuyết nghe xong, mất hứng hừ lạnh: "Ai đã khiến cô ta đi tìm hiểu tin tức? Anh cứ đợi, tôi đi lấy lại chiếc cúp đây!" 

Giang Vân Thăng mỉm cười, hướng mắt lên sân khấu. 

Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cũng đã đến bình chọn nữ diễn viên xuất sắc nhất trong phim truyền hình. 

Các ứng cử viên xuất sắc trong bộ phim lần lượt hiện ra trên màn hình lớn. Khi đến lượt Lục Lăng Tuyết, với vẻ mặt kiêu ngạo và cứ như công chúa đang chờ đợi thời khắc vinh quang của mình. Tuy nhiên, chỉ là giây tiếp theo! Khuôn mặt kiêu hãnh kia như bị sét đánh năm lần.

Trên màn hình lớn, người phụ nữ cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch và khuôn mặt đỏ ửng, một cặp mắt được bao phủ bởi dục vọng sâu sắc, biểu cảm kia khiến người ta ngây ngất.

Ngay sau đó, ống kính được nâng lên, cơ thể người phụ nữ đang lắc lư cùng người đàn ông đang ra sức. Do của góc quay nên chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng khuôn mặt của người đàn ông, nhưng Giang Văn Thăng sớm nhận ra, người đàn ông đó là hắn!

Tại sao có thể như vậy?!

Não anh ta như bị nổ tung, thiếu chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, nhịn không được hét lên: "Tắt đi!" 

Sắc mặt Lục Lăng Tuyết trắng bệch như tờ giấy, hoàn toàn ngu ngốc. 

Lúc này, hội trường đã sớm ồn ào, vô số người lấy điện thoại di động, máy ảnh của họ ra, nhắm vào màn hình và Lục Lăng Tuyết điên cuồng quay chụp lại.

Đa số mọi người đều nhận ra, nhân vật nữ chính chính là Lục Lăng Tuyết, mà vai nam chính của video không có bị nhận ra, nhưng khi Giang Văn Thần đứng dậy và gầm rú như một con thú, mọi người đột nhiên hiểu rằng người đàn ông ... có lẽ là tổng giám đốc của Lục Lăng Tuyết, cũng chính là anh rể của cô là Giang Văn Thăng! 

Nó không phải là điều mới mẻ đối với anh rể và em vợ. 

Điều mới mẻ là Giang Văn Thăng được công nhận là một người đàn ông tốt. Trước đây, để cầu hôn ảnh hậu Lục Diệp, đã oanh động toàn bộ giới giải trí.

Lục Diệp năm ấy mới mười chín, con đường ngôi sao là vô hạn, nhưng vì anh ta nên đã lui về phía sau màn ...
Chậc chậc, không nghĩ tới này Giang Văn Thăng cũng thật lợi hại nha, chị em đều ăn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro