Boss lớn nhà ta ( tiếp nè)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác bất an xâm chiếm tâm hồn, Dương Tịch lo lắng, thay áo quần chạy nhanh đến công ty. Cô muốn gặp Boss ngay bây giờ.

Chạy như bay ra ngoài, bắt taxi đến công ty, lòng cô nóng như có lửa đốt. Cô tại sao lại bất an thế này, chỉ mong muốn có thể tìm kiếm cho mình một chỗ dựa vững chắc đó là Boss.

Không hiểu sao cô lại lo lắng thế này. Đến trước công ty, cô gấp gáp chạy ngay đến văn phòng Boss.

Vừa mới đến trước cửa, nhìn Boss đang đứng nói chuyện với ai đó trong phòng. Cô vuốt lại tóc, lau đi mồ hôi, nhìn trộm vào trong. Boss đang nói chuyện với ai thế.

Cô tò mò, lén lút đẩy cánh cửa nhè nhẹ dịch ra một chút. Cô nhìn thấy bóng lưng của một cô gái trẻ. Muốn biết hai người đang nói cái gì nhưng cô lại không hề nghe thấy.

Dương Tịch mở lớn mắt nhìn chằm chằm vào cô gái ăn mặc đồ hàng hiệu kia, cô ta từ từ quay người lại vừa hay đúng vị trí Dương Tịch có thể nhìn thấy.

Là chị Hương, người thư kí trước Boss đã đuổi việc.

Chị ấy đang làm gì, tại sao lại nói chuyện với Boss.

Dương Tịch nghi vấn, rồi lại nhìn cử chỉ thân mật của hai người, chị Hương ôm lấy cánh tay Boss nũng nịu nói gì đó.

Boss lại không hề đẩy tay chị ấy ra, Boss đứng xoay lưng về phía cô, cô không hề nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Boss.

Boss không phải đang làm việc lừa dối cô chứ? Chưa bao giờ Boss để cho người khác gần gũi mình như vậy trừ cô. Cô bối rối, suy nghĩ dần đình trệ, có thứ gì đó đang nhói lên, đau lắm, nước mắt không tự chủ rơi xuống, làm nhòe đi cảnh vật xung quanh.

Boss xem chỉ xem cô như trò đùa thôi sao?

Sẽ không đâu, Boss rất yêu cô, chị Hương đó là kẻ thứ ba mà thôi. Dương Tịch tự an ủi mình, cô ghét cảm giác bị phản bội.

Nhìn chị Hương đang dần đi ra, trên môi nở nụ cười đắc ý.

Dương Tịch luống cuống tìm chỗ ẩn nấp, cô không muốn Boss biết cô nhìn thấy hai người làm gì trong phòng.

Cô sợ nghe thấy sự giải thích của Boss, sợ Boss sẽ làm tổn thương cô. Cô yêu Boss và cô muốn giữ yên lặng để níu kéo tình yêu này.

Cô không nghĩ đến một ngày sẽ rời xa Boss.

Cô biết mình điên rồi, không ai lại có suy nghĩ như cô cả. Nhưng cô nhu nhược, cô không dám đối diện với sự thật.

Lau khô đi nước mắt, chị Hương đã đi xa, cô tiến tới đẩy cửa phòng bước vào.

“Anh đang làm gì thế”.

Bị tiếng gọi của cô làm giật mình, anh vội giấu quyển sách đang cầm trên tay xuống dưới tập hồ sơ. Nếu như bị cô nhìn thấy anh sẽ xấu hổ chết mất, rõ ràng là tổng giám đốc công ty lớn lại đi nghiên cứu cách hẹn hò của lứa đôi.

“Em tại sao lại đến đây, không ở nhà nghỉ ngơi”.

Cô cố gắng mỉm cười, nhưng sao nụ cười ấy thật buồn:”Em muốn đến gặp anh”.

Boss đang suy nghĩ gì đó, không hề để ý đến cảm xúc của cô:”Lúc tới đây em không có gặp ai đấy chứ”.

Boss đang hỏi chị Hương, Boss chột dạ sao, cô rất muốn nói ‘Có’ nhưng không hiểu sao lại không thể mở miệng chỉ lắc đầu cho qua.

“Tối nay dành thời gian cho anh nhé”. Boss cười.

Nhìn nụ cười ấy của Boss, cô tự hỏi Boss sẽ cười vì cô chứ, chỉ mình cô mà thôi. Nhìn cô trầm tư, Boss cảm thấy có điều gì đó là lạ, Tịch nhi có điều gì khó nói sao?

“Em không rãnh?”

Cô vội vàng lắc đầu. “Vậy tối nay, tám giờ nhé”.

Nói chuyện xong với Boss, cô giữ nụ cười giả tạo trên môi, đến bước vào thàng máy đợi chúng đóng cửa lại, Dương Tịch thở gấp, lấy tay vỗ vỗ ngực, thật là đau lòng quá.

Cái cảm giác bất an này, đến lúc nào mới hết đây.

Dương Tịch tự nhủ, hạ quyết tâm, cô phải tin tưởng Boss, có lẽ đó chỉ là suy nghĩ một phía đến từ cô mà thôi.

“Anh muốn đưa em đi đâu thế?”

Dương Tịch ngạc nhiên nhìn Boss, Boss mặc đồ bình thường trông thật ‘bảnh’.

Cô đã suy nghĩ rất lâu và hạ quyết tâm yêu Boss, nên lần này cô sẽ tin tưởng. Cô sẽ không hỏi giữa hai người có chuyện gì chỉ tin tưởng mà thôi. Nếu như Boss phản bội cô, cô sẽ rời xa Boss như bọt bong bóng, hiện hữu chỉ một chút rồi sau đó tan đi trong hư vô.

“Hẹn hò”.

“Hẹn hò?”

“Đúng vậy”. Boss gật gật đầu, ý bảo đương nhiên.

Cô ngạc nhiên nhìn Boss, thì ra Boss cũng có lúc lãng mạng như vậy.

Xe dần lăng bánh, qua các khu khố, rồi dừng chân trước một rạp chiếu phim lớn.

“Ở đây sao?”

Boss dẫn cô vào phòng chiếu. Nhưng tại sao lại vắng tanh như thế này? Không phải đến quá sớm đấy chứ.

Cô nhìn Boss nghi hoặc:”Tại sao lại không có ai thế này?”

“Hôm nay toàn bộ rạp chiếu phim là của hai ta, chỉ anh và em và thôi”.

Cô nghe Boss nói đầu tiên là sửng sờ, chưa đầy mấy giây lại thấy không ổn, chỉ một buổi hẹn Boss không cần phải khoa trương như thế chứ.

Nghĩ đi nghĩ lại Boss vì cô mà làm như thế cô lại cảm thấy cảm động, mọi chuyện lúc chiều cô sẽ cho qua hết, cô không có nhìn thấy gì cả.

Là vì Boss đấy, vì biểu hiện của Boss nên cô mới tha thứ cho anh. Boss không biết vì anh cô đã cố gắng hi sinh như thế nào đâu. Cô đang học cách bao dung với tất cả, kể cả những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh.

Ngồi xuống ghế, Dương Tịch theo dõi bộ phim từ đầu đến cuối. Đó là một bộ phim lãng mạn buồn, cô đã khóc rất nhiều không biết là do nội dung phim hay là do cảm động. Boss thật sự rất quan tâm cô, nhìn anh đưa từng tờ giấy giúp cô thấm nước mắt, anh chưa bao giờ đối với ai lại dịu dàng đến thế.

Cô biết tất cả mọi việc chỉ là hiểu lầm, nhưng cô ghen tị, cô không thích người con gái khác tiếp cận Boss, thân mật với Boss trừ cô.

“Sau này sẽ không dẫn em đến nơi này nữa”.

“Tại sao chứ?” Dương Tịch giương đôi mắt to, tròn còn ngập nước nhìn Boss.

Mới đưa cô đi có một lần mà đã sợ không dẫn cô đi nữa sao.

“Ai biểu lấy của em nhiều nước mắt như thế? Sau này không cho xem nữa”. Boss giận nhíu mày.

Này thì ra Boss lo lắng vấn đề ấy nha, thật là cô phải thua Boss.

Là bo Boss chọn bộ phim thật buồn, hai nhân vật chính yêu nhau như thế rốt cuộc lại mỗi người một ngã, cô không buồn sao được. Cô tự nhiên nhớ lại lời nhân vật chính, cô muốn nói ra, câu nói ấy thật rất hay.

“Sau này nếu như anh phản bội em, em cũng sẽ bỏ đi như nhân vật chính trong phim vậy”. Cô chống nạnh bắt chước tư thế trong phim.

“Đừng lo, anh sẽ không bao giờ để chuyện ấy xảy ra đâu”.

Dương Tịch giơ ngón trỏ lên, móc nghéo tay:”Anh hứa rồi đấy nhé”.

“Ừ anh hứa”.

“Cô đến đây làm cái gì?” Boss nhíu mày, anh đã sa thải cô ta sao lại còn dám đến công ty, không phải đã dặn không phận sự không được cho vào hay sao. Bảo an làm việc càng ngày càng không có chức trách

“Là mẹ anh bảo em đến, gặp anh. Mẹ muốn chúng ta nhanh chóng chọn ngày tốt để đính hôn”.

“Cô nằm mơ giữa ban ngày? Đó là mẹ tôi không phải mẹ cô”. Boss nói lạnh lẽo.

“Là do mẹ anh nói đấy chứ, em là vị hôn thê của anh mà”. Hương tiến đến ôm lấy cánh tay Boss.

“Vị hôn thê? Tôi đã từ hôn từ hai mươi mấy năm trước rồi”.

“Nhưng đâu có ai chấp nhận, mẹ đã định rồi, chúng ta sẽ rất nhanh phải đính hôn thôi”.

Hương đắc ý rời đi.

“Anh chúng ta sẽ đi đâu nữa?”

NhìnTịchNhi hưng phấn, tò mò. Boss từ trong suy nghĩ tỉnh lại, lấy tay vuốt ve má cô.

Anh nhìn cô đầy yêu thương:”Tất nhiên sẽ đi đến nơi đầy thú vị rồi”.

Xe lại lần nữa lăn bánh, sau nửa tiếng đồng hồ, thì dừng lại nơi nhà hàng lớn. Dương Tịch đoán ít nhất cũng phải thuộc tầm cở 5 sao cũng nên.

Một buổi hẹn hò của Boss thật ‘kinh người’ ít nhất cũng tốn đến vài chục triệu. Điều này thật khiến người ta phải cảm thán không thôi.

Dương Tịch chần chừ đưa tay níu lấy vạt áo của Boss, lắc đầu. Cô không thích Boss tốn kém như thế, cô không phải là người ưa hư vinh.

Boss nhíu mày cầm tay cô, bước vào trong không cho cô kháng nghị nữa.

“Nơi này thật quá sang trọng”. Dương Tịch đi bên cạnh Boss kháng nghị nho nhỏ.

“Là vì sang trọng nên anh mới đưa em đến, chỉ có mình em thuộc về nơi này”.

Boss dịu dàng như thế khiến cô thật xấu hổ, lúng túng bước theo sau Boss.

Cô được đưa đến chiếc bàn nổi bật trên lầu, nơi cô trở thành của mọi người chỉ vì xung quanh không có ai các vị trí tốt đã bị Boss bao trọn, chỉ còn những chỗ xung quanh khác, tuy không tốt bằng chỗ kia nhưng vì đây là khách sạn 5 sao nên mọi người cũng tạm hài lòng.

Họ nhìn về phía cô, bàn tán gì đó.

Cảm giác được làm tâm điểm của sự chú ý có chút xấu hổ, chút ngọt ngào. Bởi vì Boss làm điều này là vì cô.

Đang muốn nói điều gì đó cám ơn Boss, thì cô tỉnh lại nhìn một bàn thức ăn xung quanh. Rồi lại nhìn cái menu trong tay để so sánh.

Mắt của Dương Tịch sáng rực lên, này thật quá khoa trương đi, một bàn ăn như thế mà trị giá đến mấy triệu bằng cả tháng lương của cô nha.

Dương Tịch nuốt nước bọt, Boss thật là không biết tiết kiệm gì hết. Lần sau có đi chơi cô sẽ dẫn anh đi quán hàng bình dân cho xem.

Đã ngon lại còn bổ dưỡng, quan trọng là rất rẻ nha.

Dương Tịch hí hửng trong từng suy nghĩ của mình, hôm nay cô có một buổi hẹn hò có một không hai và chẳng bao giờ có ai sẽ có một buổi hẹn hò tuyệt vời như cô.

“Hôm nay thật sự rất tuyệt”. Đứng trước nhà Dương Tịch cười tươi ôm lấy anh.

“Như vậy anh được thưởng gì nào?” Boss cười gian manh, nhưng do đêm tối cô không thấy được.

“Anh muốn gì?” Cô ngây ngốc bật lên, Boss muốn thưởng cái gì kia chứ? Cô có cái gì anh muốn sao?

“Một nụ hôn”.

“Nhưng đây là trước nhà mà”. Cô xấu hổ Boss thật là lúc nào cũng thế.

“Không sao bố mẹ sẽ không thấy đâu”.

Dương Tịch xấu hổ nhìn quanh đảm bảo không có ai, nhón chân lên đặt lên môi Boss một nụ hôn nhẹ.

“Như thế nào, anh không hài lòng, đây không phải là hôn”.

“Vậy phải làm thế nào kia chứ?” Dương Tịch xấu hổ, mặt đỏ ửng kháng nghị

“Anh dạy em”.

Và rồi Boss cuối xuống đặt lên môi Dương Tịch một nụ hôn nóng bỏng ướt át.

Thời gian thấm thoát trôi qua rất mau, cô đang sống thật hạnh phúc.

Nhưng điều gì đến, đã đến lúc Dương Tịch phải gặp mặt mẹ chồng tương lai.

“Anh à, em không đi có được không?” Cô níu tay Boss, cô thực sự sợ phải đối mặt với người mẹ không có tính người này của Boss.

“Em không muốn đi sao?” Boss nhíu mày, Tịch nhi đang lo sợ điều gì. Anh sẽ đảm bảo cho cô không bị mẹ thương tổn cho dù chỉ là một cọng tóc.

DươngTịch lắc đầu, động tác cô vẫn hay làm khi có chuyện gì đó bối rối, và bị bắt buộc. Trong những ngày quen cô Boss đã nhận ra điều đó.

“Đừng lo, mọi người trong nhà sẽ thích em. Anh chắc chắn thế”.

Mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế đâu, cô biết điều đó. Nhưng có lẽ tình yêu sẽ vượt qua hết tất cả để đưa cô và Boss đến với nhau.

Chần chừ trước ngôi biệt thự to lớn, cô run sợ, nếu như mẹ của Boss lại la mắng cô nữa thì sao.

“Em sợ”.Taycô run run cầm lấy tay Boss.

“Tin tưởng anh”. Boss cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tịch nhi, nhìn gương mặt Boss ánh lên sự kiên định. Dương Tịch hạ quyết tâm bước theo Boss vào nhà.

Vừa mới đi vào cô đã bắt gặp ngay ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Tuấn và muốn ‘giết người’ của mẹ chồng.

Cô cúi đầu bước theo Boss vào bên trong.

Cô không hi vọng lắm vào buổi gặp ngày hôm nay, nhưng không ngờ nó lại tệ đến thế.Chưa tiến vào phòng bếp dùng bữa hay đại loại như chào hỏi, mẹ chồng suýt chút nữa đã ‘vồ’ lấy cô.

“Sao con bé này lại ở đây”. Mẹ chồng nhìn cô khinh miệt nói.

“Em quen mẹ anh sao?” Boss ngạc nhiên.

Cô nuốt nước miếng gật đầu.

“Khi nào”.

“Lúc còn đang ở nhà anh thì bác gái đến”.

Anh nhíu mày:”Tại sao lúc đó lại không nói cho anh biết”.

Dương Tịch ủy khuất lắc đầu:”Anh nhiều việc như vậy, không nên làm phiền anh”.

“Hai đứa diễn được chưa hả. Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận đứa con dâu này. Nhanh đem nó đi”. Mẹ chồng kịch liệt nói.

“Không phải cô ấy, con không cưới vợ”. Boss ương bướng nói.

“Mẹ nhất quyết không tán thành chuyện của hai đứa”. Mẹ chồng la lớn.

Cô không ngờ sự việc lại đến nước này, hai người càng ngày càng to tiếng với nhau.

“Mẹ không cho không được, cô ấy đã mang đứa cháu của mẹ rồi”.

Oanh! Câu nói của Boss để cho Dương Tịch một cú chấn động lớn, mẹ chồng cũng có biểu hiện tương tự, còn ghê người hơn cả cô nữa.

“Nó, con… con…” Mẹ chồng lâm vào đình trệ không thể suy nghĩ được cái gì nữa.

“Chuyện là thế đấy, mẹ chờ ngày bồng cháu đi”.

Boss nói một câu rồi xoay người kéo cô bỏ đi.

Ngồi trên xe, Dương Tịch không ngừng vuốt ngực mình, cô bị Boss dọa cho hoảng sợ.

“Anh nói chuyện với mẹ, em có con”.

“Ừ”. Boss cười cười đáp.

“Nhưng em không có, mẹ làm sao lại chấp nhận em được”.

“Rồi sẽ có, mẹ chắc chắn sẽ phải xem em là con dâu”.

“Làm sao lại có được kia chứ”.

“Được, hai chúng ta sẽ phấn đấu tạo ‘baby’. Mẹ sẽ không còn phản đối nữa đâu”. Boss cười gian.

Dương Tịch xấu hổ, đỏ mặt. Boss toàn nói chuyện mờ ám không à.

 Hoàn

Cuối cùng cũng viết được chữ Hoàn, viết xong chữ này mà ta mừng ghê gớm. Đây là tác phẩm đầu tiên ở nhà mới >0<.. Tuy còn nhiều thiếu sót trong tác phẩm này mong mọi người bỏ qua. Ta sẽ tìm người Beta hoàn chỉnh lại toàn bộ câu chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro