Chương 4: Phải chăng anh muốn trốn tránh trách nhiệm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải chăng anh muốn trốn tránh trách nhiệm?

Tô Tố vô thức cuốn chặt chăn lại, cô nằm co rút trên giường mắt cảnh giác trợn Tiêu Lăng.

Cô trông có vẻ ngạc nhiên.
Cô nghĩ rằng người đàn ông đứng trước mặt cô như một gã sở khanh vậy. Cô cảm thấy giống hình ảnh Triệu tổng vậy, người đàn ông bụng bia đầu hói, nhưng cô không thể ngờ rằng người đàn ông này lại thanh tuấn như vậy.

Vào lúc này, Tiêu Lăng đã tắm xong và chỉ khoác lên chiếc áo choàng tắm màu trắng. Làn da màu nâu, nó như hiện rõ trên nét mặt nghiêng góc cạnh của anh, đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng, như muốn đóng băng ai đó mỗi khi nhìn vào.

Đây là một người đàn ông rất mạnh mẽ!

"Anh là ai?"
" Tối qua vừa leo lên giường với tôi, nay lại trở mặt không nhận ra tôi sao?"

Tiêu Lăng khoanh tay trước ngực, hiên ngang đứng nhìn Tô Tố. Ánh sáng ban mai soi vào người cô, như phủ một lớp màu ngọc óng ánh, cô cuốn lấy chăn, nhưng vẫn lộ ra bờ vai thanh mảnh. Trên bờ vai ấy hiện rõ dấu hôn, mái tóc quăn rối bởi sau một đêm ngủ dậy, cũng bởi vì mới ngủ dậy nên đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Anh ta phát giác, đứng sựng người nhìn cô, bỗng toàn thân anh ta như nóng rực lên.
Tiêu Lăng nheo mày, nhanh chóng ngồi xuống bộ ghế sofa bên cạnh, che giấu đi bộ mặt thất vọng của mình.

"Có thật là cô không nhớ ra tôi không?".

Đêm hôm qua, anh vẫn nghĩ tới người phụ nữ quen thuộc này.
Năm năm trước, giống tình huống tương tự ngày hôm qua, và cũng trong khách sạn này. Anh nằm ngủ say giấc trong phòng này, giữa đêm hôm bỗng nhiên có một người phụ nữ say sỉn xông vào phòng, liền leo lên giường anh nằm.
Vào thời điểm đó, tâm trạng của anh đang rất tồi tệ, cộng thêm người phụ nữ đưa tay choàng ôm anh, nên anh không thể cự tuyệt, liền nhào vào lòng cô.

Đâu biết được rằng sau lần gặp mặt đó cô ấy lặng mất tăm, chỉ nhìn thấy vài tờ tiền đỏ đặt trên cạnh tủ đầu giường.
Giờ đây anh vẫn nhớ và hận rằng không biết được lý do tại sao người phụ nữ ấy lại nhìn say về mình.
Anh đường đường là chủ tịch một tập đoàn Hoàn Vũ có danh tiếng, mà giờ bị xem như một trai bao khốn kiếp thật.
Lúc đó, anh thật sự háo hức muốn tìm ra người phụ nữ ấy, nhưng do công việc quá bận rộn nên đành gác lại, sau này dần dần quên bẵng đi.
Hiện tại người phụ nữ này một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, vả lại hoàn toàn không nhớ đến anh.
Tô Tố nhìn Tiêu Lăng một cách kì lạ.
Cô cố nhớ mình có từng quen anh ta hay không?
Nhưng trong kí ức của mình người đàn ông này hoàn toàn xa lạ.
Tô Tố ôm cái chăn lại, mắt nhìn khắp phòng, hiển nhiên rằng đây là cái phòng trong khách sạn, chỉ là trong phòng này & thật ấm cúng, như rằng đã có người từng ở lâu rồi. Cô nhìn một hồi lâu không thấy áo quần cô đâu.

" Quần áo của tôi đâu?"
"Ném đi rồi"

Tô Tố nghiến răng, mặt lườm nhìn anh ta
"Anh là gì, mà ném bỏ quần áo của tôi!?"
Người đàn ông này chắc mắt có vấn đề, đã lợi dụng cô xong mà còn ném quần áo của cô nữa!

" Cứ muốn ném là ném vậy..."
Tiêu Lăng ngồi trên ghế sofa liền đứng dậy rời khỏi phòng đi ra ngoài phòng khách.
Tô Tố ngồi chờ thấy anh ta không có ý định quay lại, bặm môi rời khỏi giường, giờ cô đang trần truồng, phải đi vào phòng tắm tìm một chiếc khăn choàng lấy cơ thể.
Cô chỉ cần cử động nhẹ, thì toàn thân đau ê ẩm, bực bội bèn lôi tổ tông dòng họ mười tám đời của Tiêu Lăng ra mắng xối xả. Kéo cái chăn ra và rời xuống giường, chưa bước vào nhà tắm, thì nghe tiếng cửa phòng mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau.
Rầm!

Cái đầu Tô Tố như muốn nổ tung ra, đầu óc trống rỗng!
"Tên lưu manh thối nát kia, nhìn cái gì!"
Tô Tố thề với lòng rằng, kiếp này cộng với kiếp trước của cô, hai kiếp người cô chưa bao giờ trần truồng đứng trước một người đàn ông mà trợn mắt nhìn nhau như vậy.
Trong cơn hoảng loạn, cô dậm mạnh hai chân xuống đất nhảy vọt lên giường lần nữa, cô lại đắp chăn kéo kín thân mình.

" Đồ biến thái, lưu manh"
Tiêu Lăng không nghĩ rằng vào trong phòng lại nhìn thấy Tô Tố không một mảnh vải che thân, chợt nghe Tô Tố mắng chửi, anh cau mày lại, sẵn tay đưa cho cô túi giấy cầm trên tay: " im đi"
Tô Tố cảm thấy lòng hụt hẫng.
Vừa muốn mở miệng mắng người, thì cô nhìn cái túi giấy Tiêu Lăng ném tới xé ra, trong đó lộ ra quần áo mới chưa xé nhãn mạc. Cô vội im miệng lại.
Hai cánh tay trắng như tuyết từ trong chăn chìa ra, mở cái túi giấy. Chợt thấy trong túi không chỉ có cái váy màu đỏ mới tinh, mà còn có một bộ nội y mới tinh nữa.
Cô như đã nhận ra, người đàn ông trước mặt có tính khí không tốt kia, anh ta vì tránh đánh mất thiện cảm của cô nên mới đem quần áo đến chô cô, cô nắm chặt.
" Anh đi ra ngoài, tôi cần thay đồ"
" Cái không muốn nhìn cũng đã nhìn rồi, cô còn muốn giấu diếm gì nữa đây"

Ánh mắt ma lãnh Tiêu Lăng không ngừng nhìn vào người cô đảo liên tục.
"Chịu mặc không thì tùy!"
Tô Tố tỏ vẻ khó chịu nhìn chăm chăm vào Tiêu Lăng.
Nhưng Tiêu Lăng không có ý định né tránh.
Tô Tố thầm nghiến răng, một là cô mặc đồ trước mặt anh ta, không thì như bây giờ không được mặc gì cả.
Cô do dự một hồi, cuối cùng cũng chịu thoả hiệp.
Cô ta không thể cứ để trần truồng vậy được, đương nhiên không ngốc đến nổi phải kéo phăng cái chăn ra cho người nhìn thấy. Cô lấy cây kéo để trên tủ đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trảthù