27. Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác vừa bước ra từ phòng tắm đã nhìn thấy cục cưng ngồi ôm gối, ngơ ngẩn trên ghế sofa. Trong ti vi đang chiếu một bộ phim tình cảm, nữ nhân vật chính khóc chết đi sống lại, bầu không khí ảm đạm bi thương, nhưng lại không thu hút được cậu khán giả không chuyên tâm này. Cậu chắc chắn đang có tâm sự. Đừng nhìn bề ngoài cậu chín chắn, thật ra tâm sự đơn giản trong lòng cũng có thể bị anh dễ dàng nhận ra. Không phải anh có con mắt xuyên thấu, mà chỉ vì cậu không hề phòng bị trước mặt anh, luôn tin tưởng anh trăm phần trăm, làm cho chủ nghĩa độc chiếm trong anh càng tăng lên tới cực hạn.

Lúc này chuyện phiền não của Tiêu Chiến hẳn là làm thế nào để đề cập với Vương Nhất Bác chuyện về nhà. Công ty cho nghỉ năm ngày, cậu xin nghỉ thêm mười ngày, thế là lần này cậu về đến nửa tháng, Tiêu Chiến định bỏ mặc anh thời gian dài như thế ? Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Vương Nhất Bác liền cảm thấy buồn bực vô cùng, buồn bực đến nỗi biết rõ ràng vì sao cậu phiền não, nhưng lại làm bộ như không biết.

Xin phép là một chuyện, hiện tại quan hệ của bọn họ đã công khai, chẳng lẽ cục cưng này không nghĩ tới việc dẫn anh về nhà một lần sao ? Chẳng lẽ anh thân là tổng giám đốc một công ty lớn mà phải yêu đương lén lút như thế sao ?

Xét lại tư tưởng suy nghĩ của Boss Vương, có thể dễ dàng nhìn ra, biệt danh " Vương keo kiệt " cũng không phải là một hư danh.

Với tay rót một cốc nước, anh thong thả bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, coi cậu là một chiếc gối ôm hình người, vòng tay quấn chặt lấy.

" Uống nước đi, chương trình ti vi hay lắm à ? Xem đến ngây ngẩn cả người "

Tiêu Chiến hết hồn vì anh đột ngột xuất hiện, nghe anh nói bèn đưa tay đón lấy cốc nước, nào ngờ anh đã không đưa cốc nước cho cậu thì thôi lại còn ngửa đầu uống một hớp lớn.

Tiêu Chiến sửng sốt, đột nhiên thấy anh cúi đầu, chuẩn xác hôn lên môi cậu, dòng nước ấm mang theo hơi thở tươi mát của anh tiến thẳng vào trong miệng. Anh... anh lại bắt cậu uống nước bằng cách này, sau khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, mặt Tiêu Chiến thoáng chốc đỏ bừng.

Tiêu Chiến nửa hờn nửa dỗi lườm Vương Nhất Bác rồi lập tức đoạt lấy chiếc cốc trong tay anh

" Em muốn tự uống ạ "

Nhìn cục cưng bị mình làm cho đỏ mặt, Vương Nhất Bác bật cười ha hả rồi nói - " Em không biết rằng uống như vậy mới có vị ngon sao ? "

Rõ ràng bộ dáng Vương Nhất Bác nghiêm túc nhưng ở chỗ không người lại nói ra những câu âu yếm làm cho Tiêu Chiến đỏ mặt tía tai, cũng khiến cậu cảm thấy vừa giận lại vừa yêu.

" Anh Nhất Bác đáng ghét " Vừa thẹn vừa giận, Tiêu Chiến im thin thít một lúc lâu, mới bật ra được hai từ phản bác anh.

Nhưng phản bác như vậy, không những không có tác dụng mà ngược lại còn làm cho ruột gan Vương Nhất Bác càng thêm ngứa ngáy. Anh cúi đầu, tìm đến đôi môi đỏ mọng của cậu, rồi lập tức đặt lên đó một nụ hôn dài nồng nhiệt.

Vừa hôn xong, Tiêu Chiến cảm thấy choáng váng, uể oải, bèn tựa vào trong lòng Vương Nhất Bác, thở hổn hển.

" Hai ngày nay ở công ty có thoải mái không ? " Hơi thở Vương Nhất Bác dồn dập, anh từ từ hít sâu vài cái, hơi thở mới chậm rãi, thong thả trở lại.

Tiêu Chiến lắc đầu, cười yếu ớt đáp - " Không có gì ạ "

Trước khi công khai quan hệ, mọi người có đủ loại nghi ngờ vô căn cứ với cậu, bởi cậu không có nơi nào làm hậu thuẫn nên mọi người mới không kiêng nể, tung tin đồn khắp nơi. Nhưng giờ tất cả mọi người đều biết cậu là người yêu của Vương Nhất Bác đâu còn ai dám nói xấu cậu ? Cho dù muốn nói, cũng chỉ lén lút sau lưng, hơn nữa những lời này chắc chắn sẽ không truyền đến tai cậu. Vì vậy hai ngày sau khi công khai quan hệ, bên tai Tiêu Chiến xem như yên tĩnh hơn rất nhiều.

Vương Nhất Bác vừa lòng cất tiếng - " Vì vậy mới nói chúng ta không nên lo lắng những chuyện chưa xảy ra, vừa hao tâm tổn sức vừa mệt mỏi "

Tiêu Chiến im lặng nghe anh nói, khe khẽ thở dài, thầm nghĩ đâu phải ai cũng giống anh, có năng lực hoàn thành tất cả mọi chuyện muốn làm.

Như tâm trạng lúc này của Tiêu Chiến, rõ ràng có việc nhưng không dám nói ra.

" Cục Cưng, em có tâm sự đúng không ? " Đến cuối cùng, vẫn là Vương Nhất Bác mềm lòng, vì không thể tiếp tục nhìn khuôn mặt ủ rũ của cậu, bèn ôm cậu vào lòng, mở miệng hỏi.

Anh thông minh, khôn khéo như vậy, sự cẩn thận của cậu chắc chắn sẽ làm anh không vui, vì vậy Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn anh, những lời vốn khó mở miệng kia nhờ ánh mắt anh cổ vũ mà dễ dàng nói ra - " Anh ơi, lễ mừng năm mới em muốn về nhà "

Vương Nhất Bác nhíu mày, vẻ mặt không có gì bất ngờ, thuận miệng hỏi - " Định về bao lâu ? "

Đây mới là vấn đề mà trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy rối rắm, cậu do dự một lúc mới nhỏ nhẹ đáp

" Bởi vì ghép phép mấy năm liền cho nên em định nghỉ nửa tháng "

Tiêu Chiến cúi đầu, đợi hồi lâu không thấy Vương Nhất Bác đáp lại, cậu bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt nửa cười nửa không của anh, Tiêu Chiến không nén nổi nghi ngờ. Sao anh lại có vẻ mặt này ?

" Vốn em chỉ định nghỉ năm ngày thôi, nhưng mà sức khỏe của ba em dạo gần đây không tốt lắm, nên em muốn nghỉ nhiều một chút để có thời gian chăm sóc ba... "

Tiêu Chiến vội vã giải thích, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác bưng kín miệng

" Cục Cưng, em ngừng lại một chút đã "

Thở dài, anh bất đắc dĩ hỏi - " Em cảm thấy vì thời gian em về nhà quá lâu nên anh sẽ tức giận đúng không ? "

Tiêu Chiến khẽ gật đầu, cậu thấy anh nhíu mày có vẻ không vui, rồi nói - " Giờ anh cũng muốn nói rõ với em, cho dù em về nhà một tháng anh cũng sẽ không giận "

" Là vậy sao ? " Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh không tức giận, cậu mới có thể an tâm về nhà.

" Tuy nhiên đối với chuyện em về nhà lần này, cũng có chỗ làm cho anh rất giận " Hình như không muốn để cho tâm trạng của cậu thoải mái, anh lập tức nói thẳng ý nghĩ của mình ra. Nhìn vẻ mặt mơ hồ của cậu, anh không thể không tiếp lời - " Chúng ta đã công khai quan hệ, chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục giấu diếm người nhà em sao ? "

Đối với việc Tiêu Chiến giấu diếm người nhà chuyện yêu đương cùng anh, trong lòng Vương Nhất Bác vẫn có khúc mắc. Không phải anh keo kiệt, mà thực sự trải qua việc này khiến anh cảm thấy mình quá mức thiệt thòi.

Còn nhớ khi bọn họ vừa ở chung không lâu, hôm đó là một ngày hè nắng ấm, bọn họ đang ở trong mộng đẹp thì bị một hồi chuông điện thoại vang lên đánh thức. Vương Nhất Bác nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Chiến sau khi tiếp điện thoại hốt hoảng y như sắp đến ngày tận thế.

Nguyên nhân là anh trai Tiêu Chiến chưa báo với cậu đã tự mình ngồi xe lên thành phố, đến nhà ga mới gọi điện thoại cho cậu. Đối mặt với tình huống này, Tiêu Chiến rất hoang mang, lo sợ.

Sự việc tiếp theo, chỉ có thể dùng từ rối loạn để hình dung. Vương Nhất Bác đường đường là tổng giám đốc của BX, vậy mà vào một buổi sáng đẹp trời lại bị cục cưng vừa ngọt ngào vừa đáng yêu của anh đuổi ra khỏi nhà, hơn nữa một tuần tiếp đó, anh ngay cả móng tay cậu cũng không chạm được.

Sự việc lần đó làm cho Vương Nhất Bác không chịu đựng nổi. Mỗi khi nhớ tới việc này, anh lại không nén được thở dài.

Anh rốt cuộc phải chịu đựng đến năm nào tháng nào mới có thể danh chính ngôn thuận...

Nghe Vương Nhất Bác lên án, Tiêu Chiến xấu hổ - " Em tính lần này về nhà, sẽ nói chuyện của chúng ta với ba mẹ "

" Thật không ? " Vương Nhất Bác hoài nghi hỏi.

" Thật ra từ lâu em đã muốn nói với họ, nhưng chỉ sợ nói chuyện điện thoại không rõ ràng lắm, cho nên mới chờ tới bây giờ... "

" Vậy chờ em nói chuyện với ba mẹ xong, anh sắp xếp thời gian đi ra mặt hai bác " Đã được hứa hẹn như vậy, Boss Vương rất đắc ý chốt lại một câu.

Gánh nặng trầm trọng trong lòng Tiêu Chiến bây giờ mới có thể trút bỏ. Vương Nhất Bác nói rất đúng, nhiều việc chưa xảy ra mà đã lo sợ không đâu thì sẽ chẳng làm được gì. Hơn nữa, mình trước mặt anh thật sự là quá mức nao núng, quá mức cẩn thận, đây là tính tình không tốt, về sau cần sửa chữa mới được.

Đến khi Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy Vương Nhất Bác lấy ra một chai vang đỏ cùng hai cái ly, khẽ cười với cậu rồi nói - " Chúng ta uống một chút cho ấm áp "

Tiêu Chiến nhìn bình rượu, lập tức cảm thấy choáng váng, khuôn mặt trở nên mất tự nhiên rồi chuyển hồng. Từ lần trước, sau khi cậu cùng Trịnh Thiên Tư đi ra ngoài uống say, Vương Nhất Bác liền phát hiện ra là sau khi cậu uống rượu thì luôn ở trong tình thế chủ động. Vì thế sau này mỗi khi anh muốn hành động đều cho cậu uống vài ngụm rượu.

Lúc này, anh mang ra chai vang đỏ, ám chỉ rõ ràng như vậy, cậu không xấu hổ sao được ? Nhưng mà vừa trút bỏ được gánh nặng nên tâm trạng Tiêu Chiến trở nên sảng khoái, thật ra cậu không ngại dùng thân thể của mình làm cho anh vui vẻ.

Tay đẩy ly rượu ra, khóe miệng Tiêu Chiến mấp máy, ghé vào lỗ tai anh thì thầm " Đêm nay chúng ta không cần uống rượu, bây giờ anh ôm em trở về phòng đi "

Cục cưng đã lên tiếng, kỵ sĩ dũng mãnh đương nhiên sẽ không trái lệnh. Vương Nhất Bác nhanh chóng buông ly rượu, bế Tiêu Chiến lên, rồi đi về thẳng phòng ngủ.

Đặt Tiêu Chiến ở trên giường, Vương Nhất Bác mê muội nhìn cậu, khàn khàn nói - " Cục Cưng của anh thật đẹp "

Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy anh ra, xoay người một cái đè lên người anh, " Vậy anh hưởng thụ cho tốt đi " Nói xong, đôi tay lưu loát cởi chiếc áo tắm của anh.

Thân thể như tượng đúc của Vương Nhất Bác lập tức đập vào mắt, tuy rằng đã nhìn thấy vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, Tiêu Chiến đều có cảm giác mặt đỏ tới mang tai.

Bộ ngực rắn chắc, bờ vai rộng cùng vùng eo thon gọn, còn có mũi tên siêu khủng giương cao kia, tất cả đều dụ dỗ Tiêu Chiến cúi đầu, dùng miệng chậm rãi nhấm nháp.

Khi Tiêu Chiến hôn lên ngực anh, rồi chậm rãi kéo một đường đi xuống, vẻ mặt của Vương Nhất Bác vô cùng sung sướng. Hiếm khi cục cưng không có tác dụng của rượu cũng có thể chủ động như vậy, Anh đương nhiên phải tận tình hưởng thụ, không chừng đêm nay sẽ không thể ngủ được.

Lúc Tiêu Chiến tiếp tục hôn xuống , hơi thở của Vương Nhất Bác dần trở nên hỗn loạn. Khi cậu đưa vật lớn của anh tiến vào trong miệng, Vương Nhất Bác không nhịn được thấp giọng rên rỉ. Khoang miệng ấm áp, cái lưỡi đinh hương ẩm ướt, linh hoạt, nhịp nhàng mút vào, tất cả đều làm cho anh cảm thấy muốn phát điên.

Ông trời ơi, kỹ thuật của cục cưng trở nên lợi hại như vậy từ khi nào ?

Bản tính đàn ông dũng mãnh khiến cho Vương Nhất Bác không muốn cứ nằm chờ chết như vậy, sau khi hít sâu một hơi, anh đè nén khoái cảm dưới thân, rồi kéo Tiêu Chiến lên, cười mê hoặc

" Làm sao chỉ để một mình anh hưởng thụ được "

Tiêu Chiến cảm thấy thân thể của mình bị xoay tròn, định thần lại thì đã thấy vật lớn của anh đưa đến bờ miệng cậu, mặc dù có vẻ mơ màng, nhưng cậu vẫn đỏ mặt tiếp tục động tác lúc trước, há miệng rồi lại đưa nó tiến vào, chậm rãi liếm mút.

Ngay sau đó, Tiêu Chiến cảm thấy quần áo trên người mình bị cởi đi, một cảm giác mát lạnh ập tới, sau đó, cậu cảm thấy hai chân bị mở ra, tay Vương Nhất Bác sờ soạng ở chỗ mẫn cảm của cậu, tiếp theo một cái gì đó hơi ẩm ướt bắt đầu chu du ở chỗ đó.

Đến lúc Tiêu Chiến ý thức được đó là đầu lưỡi của Vương Nhất Bác, thì đầu cậu đã ầm ầm nổ tung. Cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt. Anh đang giúp mình khẩu giao ? Trời ơi, chuyện này rất kích thích !

Trước đây, Vương Nhất Bác cũng thường xuyên dùng miệng làm cho cậu sung sướng, nhưng dùng tư thế như thế này, khiến cả hai cùng khẩu giao thì chưa hề có.

Từ trước Tiêu Chiến luôn cảm thấy tư thế kiểu này quá sức dâm loạn, nhưng giờ đây khi chính mình trải nghiệm, ngoại trừ hô hấp càng lúc càng khó khăn thì cảm giác cũng thật thích thú.

Đầu lưỡi của Vương Nhất Bác hiển nhiên linh hoạt hơn so với cậu. Không lâu sau, Tiêu Chiến cảm thấy thân thể đã lên đến cực hạn, cậu khẽ run rẩy, ngay cả miệng mình cũng bắt đầu sử dụng không tốt.

Bỗng giọng nói nồng ấm của Vương Nhất Bác vang lên - " Cục cưng, em hưởng thụ nhưng cũng đừng nhàn hạ đấy "

Khi âm thanh vui vẻ, trêu chọc của anh thổi quét qua thần kinh của cậu, từng chút lại từng chút khoái lạc làm cho miệng cậu không nhịn được ra sức hút vào, chợt nghe anh khẽ giọng rên lên một tiếng " A " . Vật lớn vốn đang yên lặng để cho cậu liếm mút bỗng theo cử động của chủ nhân nó mà thay đổi kích thước, vừa tiến vừa lùi trong miệng cậu rồi nhanh chóng trướng lên, hơn nữa càng trướng càng lớn, rất nhanh vượt qua khả năng tiếp nhận của khoang miệng cậu.

Vật nam tính khổng lồ xâm nhập trong miệng khiến Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy khó thở. Anh run run thắt lưng, một cỗ tinh dịch lập tức phun vào trong miệng cậu. Tiêu Chiến bị choáng váng, không nhịn được bắt đầu nôn khan, cảm giác nhờn nhợn trong cổ kia làm cậu vô cùng khó chịu.

" Chiến, em không sao chứ " Nhất thời không khống chế được phóng ra ở trong miệng cậu, Vương Nhất Bác cũng hiểu được mình có điểm quá đáng, vội vàng lấy cốc nước đặt ở tủ đầu giường để cậu súc miệng.

Mãi mới ngừng nôn khan, khóe mắt cậu rơm rớm, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, ủ rũ nói

" Anh Nhất Bác đáng ghét "

Nhìn bộ dạng Tiêu Chiến điềm đạm đáng yêu, Vương Nhất Bác vốn đang sốt ruột, rốt cuộc không nén được bật cười, anh ôm cậu dỗ dành

" Đúng đúng đúng, anh đáng bị ghét nhất, chúng ta tiếp tục đi... "
.

.

.

Ngày còn bé, Tiêu Chiến luôn có cảm giác một năm dài đằng đẵng, Tết âm lịch luôn ung dung đến trong sự chờ mong háo hức của trẻ nhỏ, nhưng năm nay Tiêu Chiến lại thấy Tết đến nhanh như chớp.

Nghe các đồng nghiệp thảo luận sang năm mới phải làm những chuyện gì, đi đâu chơi, cậu lại rầu rĩ không vui. Không phải là cậu không muốn về nhà, nhưng chỉ cần nghĩ đến phải rời xa Vương Nhất Bác tận nửa tháng, cậu lại cảm thấy không vui nổi.

Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng trước kỳ nghỉ, Vương Nhất Bác sau khi đưa cậu đến công ty liền lái xe đi, cũng không nói cho cậu là muốn đi làm việc gì.

Nhớ tới mấy ngày qua đêm nào cũng triền miên không dứt, trong lòng Tiêu Chiến lại ngọt ngào như rót mật. Vương Nhất Bác nói bọn họ sẽ xa nhau mười lăm ngày, nên đương nhiên phải đem tình yêu của những ngày đó làm một lần cho đủ. Bởi vậy mỗi đêm anh đều thay đổi các cách thức khác nhau, khiến Tiêu Chiến hưởng thụ khoái lạc nhưng đồng thời thân thể cũng không thích ứng kịp.

Khi đang sắp xếp đồ đạc đợi tan làm, Tiêu Chiến nhận được điện thoại của Thiên Tư, đã chờ cậu ở dưới lầu, nói là có gì đó muốn tặng cậu và cũng có quà cho bố mẹ Tiêu Chiến, bảo cậu nhanh chóng xuống lấy.

Trước kia khi còn đang đi học, Thiên Tư cũng đã cùng Tiêu Chiến về thăm nhà vài lần nên không còn xa lạ gì với cha mẹ của Tiêu Chiến nữa. Sau này, mỗi lần Tiểu Chiến về nhà ăn Tết, Thiên Tư đều mua rất nhiều quà để Tiêu Chiến mang về. Qua vài năm, thói quen trở thành hình thức cố hữu, Tiêu Chiến có từ chối vài lần nhưng tất nhiên là không thể đánh bại được sự cố chấp của Thiên Tư, đành phải chiều theo ý cậu. Dù sao quà Thiên Tư mua không phải đồ đắt tiền mà lại rất hữu dụng nên Tiêu Chiến cũng thoải mái nhận lấy.

Thiên Tư không rủ Tiêu Chiến đi ăn cơm mà lái xe đưa cậu về nhà, hơn nữa chắc Tiêu Chiến cũng muốn ở cùng Vương Nhất Bác hơn.

Khi đến nhà, thấy Thiên Tư lấy ra từ phía sau xe một đống đồ, Tiêu Chiến bèn kêu lên - " Nhiều như vậy cậu bảo tớ làm sao mà mang về nổi "

" Giờ là lúc đường xá đông nhất, cậu nghĩ anh ta sẽ để cho cậu bắt xe khách về à ? " Thiên Tư đáp lại.

Điều này thì thật ra Tiêu Chiến không nghĩ tới. Bởi quê cậu không có sân bay nên muốn về nhà tất nhiên phải bắt xe khách, chạy một chuyến trên đường cao tốc ít ra cũng phải mất hơn ba giờ đồng hồ. Thời gian tuy lâu nhưng xe khách bây giờ rất tiện lợi, chỉ cần vào bến là có thể mua vé bất cứ lúc nào nên Tiêu Chiến mới không muốn Vương Nhất Bác đưa cậu về. Lái xe hơn ba tiếng đồng hồ chắc chắn là rất mệt, Tiêu Chiến thực sự lo lắng anh sẽ mệt mỏi.

" Mình muốn bắt xe khách về " Tiêu Chiến vừa chuyển đồ, vừa nói khẽ.

( Thằng chồng có SUV nhưng ẻm thích đi xe khách :))) )

Trịnh Thiên Tư quay đầu nhìn Tiêu Chiến, khóe miệng cong lên mắng - " Đồ ngốc, nhưng mà lần này về lâu như vậy thì chắc chắn cậu sẽ rất nhớ anh ta "

Tiêu Chiến không mở miệng, chỉ im lặng gật đầu.

" Vậy thì tại sao không đưa anh ta về cùng, mình nghĩ chắc là anh ta rất thích về nhà cùng cậu "

" Mình còn chưa nói với ba mẹ, lần này trở về cũng là muốn nói với họ ".

Thiên Tư thở dài nhìn Tiêu Chiến - " Cậu này, toàn lo lắng không đâu ".

Là bạn thân của Tiêu Chiến, Thiên Tư sao lại không biết cậu và Vương Nhất Bác yêu đương rất hạnh phúc, nhưng ở trong lòng Tiêu Chiến chắc chắn có áp lực rất lớn. Ngay từ đầu cậu đã không nói với người nhà chuyện mình yêu đương với một người như anh, hẳn là vì cậu không thể xác định tình cảm này, cậu không xác định được Vương Nhất Bác có thể dừng lại bên đời cậu bao lâu, vì thế cậu mới chọn cách giấu diếm.

Nay Vương Nhất Bác kiên quyết công khai, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng xác minh được thái độ của anh. Việc này khiến Tiêu Chiến tự tin hơn rất nhiều, vì vậy cậu mới định tuyên bố với người nhà.

Đêm đó, sau khi yêu thương cậu, Vương Nhất Bác không làm phiền cậu nữa, hai người im lặng ôm nhau, không nói gì, dường như cả hai đều không buồn ngủ.

" Em định về sáng hay chiều ? " Vương Nhất Bác khẽ hỏi bên tai cậu, nhưng không đề cập đến việc Tiêu Chiến định về bằng cách nào.

" Em về buổi sáng, lúc ấy cũng ít xe, lần này mang về cũng nhiều đồ lắm, anh lái xe đưa em về đi, đến quê em nghỉ ngơi một đêm rồi về có được không ? " Lần nói chuyện trước cùng Thiên Tư khiến Tiêu Chiến chú ý đến vấn đề này, thay vì tự mình độc lập chi bằng tùy lúc thích hợp mà làm nũng với anh, có lẽ anh cũng muốn thấy cậu lệ thuộc vào anh.

Vương Nhất Bác nhíu mày, có vẻ bất ngờ trước yêu cầu của Tiêu Chiến. Anh còn tưởng nếu mình không chủ động đề nghị đưa đón có lẽ cậu sẽ tự bắt xe về. Tuy rằng cậu chỉ sắp xếp cho anh ở lại có một đêm mà không trực tiếp dẫn anh về nhà, nhưng Tiêu Chiến đưa ra yêu cầu như thế với anh cũng đã khiến anh cảm thấy an ủi.

Vì thế anh không nén được, mở miệng trêu cậu - " Anh nghĩ hay là em nhân tiện mang anh về nhà luôn "

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khẽ động - " Em xin lỗi, để lần sau đi, lần sau em nhất định sẽ đứng trước mặt họ, hãnh diện mà nói với bọn họ anh là người đàn ông của em ".

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa tóc Tiêu Chiến, hôn lên trán cậu. Sao lại không thể chứ, anh đã chuẩn bị để yêu thương cậu cả đời thì yêu cầu nhỏ nhặt này đối với anh mà nói, có đáng gì đâu.

Bởi vì đồ đạc cần mang về rất nhiều nên Vương Nhất Bác chọn đi chiếc SUV. Lúc Tiêu Chiến nhìn đến những thứ mà một ngày trước Vương Nhất Bác đã chuẩn bị ở trong xe, trong lòng cảm động còn miệng thì lại trách anh hoang phí. Tất cả những thứ anh mua đều rất đắt lại không hữu dụng. Nhưng mà tốt xấu gì cũng là tâm ý của anh, Tiêu Chiến hôn anh một cái, tỏ lòng biết ơn.

Bởi vì đường đông, xe đi đến đường cao tốc thì bắt đầu kẹt xe. Vốn đường cao tốc có thể đi đến 120km/h mà bây giờ chỉ có thể lái ở tốc độ 50km/h. Vương Nhất Bác cảm thán rằng dân trong nước đông quá đồng thời trong lòng cũng hối hận không thôi, sớm biết thế này thì đã điều động luôn trực thăng để đưa cục cưng về.

Xe đi với tốc độ rùa bò, đi một chút ngừng một chút, mãi đến hơn ba giờ chiều mới đến được quê Tiêu Chiến. Đi đường mệt nhọc làm cho Vương Nhất Bác luôn được sống an nhàn sung sướng có vẻ mệt mỏi, vì thế khi đến nơi chuyện hai người làm đầu tiên là tìm một khách sạn thoải mái để nghỉ ngơi.

Nhà Tiêu Chiến không ở thành phố mà ở một thị trấn nhỏ cách đó nửa giờ đi xe. Bởi vì Vương Nhất Bác ở đây nên Tiêu Chiến cũng không vội về nhà mà tính ở lại chăm sóc Vương Nhất Bác đến ngày hôm sau rồi mới về.

Anh rất hài lòng với quyết định này của cậu.

Hai người dàn xếp xong rồi nghỉ ngơi, đến chạng vạng mới tay trong tay rời khỏi khách sạn. Lần đầu tiên Vương Nhất Bác đến nơi này, thừa dịp anh muốn cùng Tiêu Chiến đi dạo.

Thật ra, Tiêu Chiến cũng không biết nên đi đâu, lí do là lúc cậu còn ở nhà thì rất ít khi lên thành phố, mà cũng vì cậu rời nhà đã nhiều năm, thành phố đã thay đổi rất nhiều, thay đổi từng ngày, nên ấn tượng của thành phố tồn tại trong cậu so với hôm nay đã cách biệt một trời một vực.

Khách sạn hai người ở chính là khu vực sầm uất nhất của thành phố, bởi vậy muốn tìm đồ ăn đặc sắc của quê hương cũng không khó, hơn nữa Vương Nhất Bác rất hứng thú đối với thành phố nhỏ bé mà giàu có này, chỉ tiếc người ở đây đều dùng tiếng địa phương, khi Vương Nhất Bác nghe thấy cũng chỉ như vịt nghe sấm.

" Từ trước tới giờ nghe cách em nói chuyện đều có âm điệu không giống người thường, thì ra nguyên nhân là do ngữ điệu địa phương " Khi hai người ổn định chỗ ngồi trong nhà hàng sang trọng, Vương Nhất Bác mới cười và nói với cậu như thế.

Tiêu Chiến lau đũa cho anh, ánh mắt long lanh - " Vậy có phải anh cảm thấy âm điệu nói chuyện của em khó nghe không ? "

Ai ở trước mặt người mà mình yêu luôn muốn biểu hiện tốt nhất, cho nên yêu cầu đối với bản thân cũng rất nghiêm khắc.

Vương Nhất Bác nhìn đôi mày đang nhíu lại của cậu, nói - " Là dễ nghe không giống người thường "

Hai người ăn xong lại tiếp tục tay trong tay đi dạo xung quanh, khi nghĩ đến ngày mai phải xa cách, Tiêu Chiến phân vân trong lòng. Có nhiều lần cậu muốn nói với anh là cứ trực tiếp dẫn anh về nhà luôn, nhưng lời đến cửa miệng rồi mà rốt cuộc cũng không thốt nên lời.

Ngày hôm sau Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến thị trấn nhỏ cách nhà cậu không xa, chờ anh trai cậu ra đón.

Tiêu Chiến nhìn người đàn ông đang dựa vào cửa xe hé môi cúi đầu đề nghị - " Hay là.. anh cùng em về nhà luôn vậy "

Vương Nhất Bác lấy tay vuốt mái tóc đang bị gió thổi loạn, nhẹ nhàng đáp - " Đừng miễn cưỡng bản thân, cho em nói với họ xong, rồi anh đi gặp họ cũng được, không vội " Sau đó lại ra lệnh

" Thời gian này không được tắt di động, anh muốn lúc nào cũng có thể nghe giọng nói của em. Chiếc thẻ phụ kia cũng cứ việc dùng, đừng tiết kiệm tiền mà làm mất mặt mũi của anh, biết không ? "

Tiêu Chiến gật đầu, sống mũi cay cay, nước mắt chảy xuống, Vương Nhất Bác lại thấy đau lòng, dùng tay lau nước mắt cho cậu rồi nhẹ giọng dỗ dành.

Nhìn thời gian cũng đã muộn, Tiêu Chiến mới lưu luyến không muốn rời vòng tay ôm ấp của anh, nhỏ giọng dặn dò - " Lái xe cẩn thận, đến nơi thì gọi điện cho em ".

Khi anh trai Tiêu Chiến đến, thấy một mình cậu đứng đơn độc bên đống đồ đạc, liền cảm thấy em trai nhỏ thật tội nghiệp.

Từ khi đi làm đến nay, quanh năm suốt tháng, Tiêu Chiến cũng chỉ đến Tết âm lịch mới về nhà, bình thường nhiều nhất thì cũng chỉ gửi tiền, hoặc chuyển về nhà một ít đồ dùng cần thiết cho nhu cầu sinh hoạt. Trong lòng cậu cảm thấy mình thật bất hiếu, hơn nữa giờ cậu lại giấu người nhà chung sống với Vương Nhất Bác suốt hai năm, những áy náy trong lòng càng ngày càng nhiều.

Nhà của Tiêu Chiến đang ở là một ngôi nhà hai tầng vừa mới xây năm trước. Mấy năm nay Tiêu Chiến gửi tiền về nhà cũng không ít, cộng thêm khoản ba mẹ tích luỹ nhiều năm, nên ngôi nhà hai tầng hơn 100m2 cũng rất tiện nghi so với vùng nông thôn này. Ba Tiêu Chiến cũng mua thêm ở trước và sau nhà hai khoảnh đất, xây tường bao, phía trước trồng hoa cỏ, phía sau trồng rau dưa, người nhà dùng trong ngày cũng thoải mái.

Nhưng từ đầu mùa đông đến nay, ba Tiêu Chiến sinh bệnh, sức khoẻ không bằng ngày trước. Khi đi khám ở bệnh viện phụ cận, bác sĩ đều nói do vất vả lâu ngày tích tụ thành bệnh, lúc trước còn trẻ còn có thể nhẫn nại mà vượt qua, nhưng hiện tại tuổi đã lớn, có thể nói là bệnh đến như núi đổ. Tiêu Chiến lần này về muốn đưa ba đi khám sức khoẻ toàn diện, nếu không được thì chờ qua Tết sẽ dẫn ba lên thành phố lớn.

Hàng xóm xung quanh nghe Tiêu Chiến từ thành phố lớn về ăn Tết đều chạy đến góp vui, nhìn Tiêu Chiến ra dáng mỹ nhân động lòng người thì tranh nhau hỏi cậu về chuyện hôn nhân. Bị hỏi như thế, Tiêu Chiến chỉ cười cười, không lên tiếng, còn mẹ Tiêu Chiến thì tính cách ngay thẳng, trực tiếp xua đuổi.

Ăn cơm trưa xong, mẹ Tiêu Chiến sợ cậu đi lại mệt mỏi nên giục cậu lên lầu nghỉ ngơi, cậu vì trong lòng nhớ anh nên không có tâm tư để nói chuyện với người nhà, bèn đi lên phòng mình.

Cậu muốn gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, lại sợ ảnh hưởng anh lái xe đấu tranh trên giường hồi lâu mà không dám ấn số.

Khi cậu đang mơ mơ màng màng thì bị tiếng điện thoại đánh thức dậy, cậu bèn vội vàng tiếp máy. Nghe giọng nam trầm ấm từ đầu dây bên kia truyền đến, Tiêu Chiến mới cảm thấy yên lòng.

Hai người mới chia tay có vài tiếng đồng hồ mà trong lòng Tiêu Chiến đã nhớ Vương Nhất Bác như vậy. Chính ma lực của tình yêu đã khiến cho con người ta lo được lo mất như thế.

________________________________

Sports Utility Vehicle ( SUV ) / 35 triệu USD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro